Giữa lúc Mục Tinh Thần đang cảm thán Lục Văn Dật thật tốt với hệ thống, đúng lúc hệ thống không thể nhịn được nữa muốn nhắc nhở ký chủ ngốc một câu, cậu nhận được nhiệm vụ đầu tiên của thế giới này.
Tinh thần Mục Tinh Thần chấn động, lập tức nhìn về phía Lục Văn Dật cúi đầu xem điện thoại đi từ phòng bếp ra, cậu đoán hiện tại hắn có thể đang nhắn tin với nhân vật thụ chính liền ngậm miệng không lên tiếng. Chờ người đi đến ghế sô pha đơn bên cạnh ngồi xuống, cậu mới lên tiếng hỏi: "Anh, hôm nay chúng ta có thể ra ngoài một lát không?"
Ngón tay đang gõ chữ của Lục Văn Dật dừng lại, nghiêng đầu nhìn em trai với hai mắt phát sáng đang nằm trên ghế sô pha: "Em muốn ra ngoài một lát à?"
"Vâng!" Mục Tinh Thần gật mạnh đầu, mong đợi nhìn Lục Văn Dật: "Được không ạ?"
Lục Văn Dật không lập tức trả lời ngay mà cúi đầu nhìn khung chạt trên màn hình điện thoại, đôi mắt nhắm lại, người quen biết hắn sẽ biết đây thói quen nhỏ khi hắn đang suy tư chuyện gì đó.
Thời gian lâu đến mức Mục Tinh Thần cho rằng Lục Văn Dật muốn từ chối cậu, Lục Văn Dật mới ừ, tắt điện thoại, cười dịu dàng đứng dậy: "Vừa vặn hôm nay anh cũng có chút chuyện, Thần Thần muốn ra ngoài một lát, vậy đi cùng anh đi."
Á!
Đạt được mục tiêu rồi!
Sau khi thuận lợi đi theo Lục Văn Dật ra cửa, nỗi lòng lo lắng của Mục Tinh Thần mới hoàn toàn buông xuống, tâm trạng hơi phấn khởi.
"Sao vui thế?"
"Đương nhiên là vui rồi! Rất lâu rồi em chưa đi ra ngoài mà." Rất lâu chưa đi ra ngoài đương nhiên là Mục Tinh Thần nói xạo, chuyện lúc trước làm sao cậu biết được, tuy nhiên dù sao Lục Văn Dật cũng không có khả năng đi tìm bằng chứng, cho nên cậu nói gì thì là cái đó.
Mục Tinh Thần ngồi trên xe lăn, đi ra ngoài ngồi xe muốn làm gì rốt cuộc vẫn không tiện lắm, cũng may kiểm tra ra vào ở khu biệt thự này không nghiêm lắm, vì vậy nơi Lục Văn Dật và nhân vật thụ chính hẹn gặp mặt ở gần đây, không cần ngồi xe, đi bộ mười phút là tới.
Ngoại hình nhân vật thụ chính đương nhiên xuất chúng, cả người trông rất rực rỡ. Cậu ta nhìn thấy Lục Văn Dật đẩy Mục Tinh Thần ngồi trên xe lăn tới, đầu tiên đứng sững tại chỗ mấy giây rồi mới chạy chậm tới chào đón: "Anh Lục."
Lục Văn Dật gật gật đầu với cậu ta: "Em trai tôi, Mục Tinh Thần."
Nhân vật thụ chính ngạc nhiên ngây người cúi đầu nhìn Mục Tinh Thần, ánh mắt đầu tiên bị vết đỏ lớn trên cần cổ tinh tế hấp dẫn, trong lòng bỗng nhiên rơi lộp bộp.
"Chào anh ~"
"Chào em, anh tên Lý Chúc, là bạn tốt của anh em."
Mục Tinh Thần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nên tâm trạng rất tốt, cực kỳ khéo hiểu lòng người quay đầu nhìn Lục Văn Dật, cười tủm tỉm nói: "Anh, anh đẩy em đến cái cây bên kia đi, tránh cho em ở đây các anh không tiện nói chuyện."
"Sao thế được, bọn anh nói chuyện em cũng có thể nghe." Nhưng Lục Văn Dật vẫn đẩy Mục Tinh Thần đến dưới cây to, đồng thời mình cũng ngồi xuống ghế dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn Lý Chúc vẫn đứng ngây ngốc ở đấy: "Ngồi."
Nét mặt Lý Chúc phức tạp ngồi bên kia Mục Tinh Thần, ánh mắt thường xuyên quét qua bết đỏ trên cổ cậu. Không thể trách cậu ta suy nghĩ nhiều, tâm tư thật sự của anh Lục đối với người em trai này của hắn, mấy người bọn họ ai không biết chứ! Bây giờ mới vừa gặp mặt, cổ nhóc đáng thương đã có một vết đỏ lớn như vậy, nhìn thế nào cũng giống do anh Lục Làm.
Đệt, lỡ như anh Lục không dừng tay thật sự làm thịt người thì làm sao bây giờ?!
Mục Tinh Thần giả bộ không thấy dò xét của Lý Chúc, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi.
"Lý Chúc."
Nghe thấy cảnh cáo cất giấu trong giọng nói của Lục Văn Dật, Lý Chúc đành phải rời ánh mắt khỏi người Mục Tinh Thần: "Khụ, hai ngày nữa Tiểu Ngư sẽ về nước, vừa vặn có một hạng mục cần em ấy trông chừng, chờ em ấy về cùng ăn một bữa cơm nhé?"
Mục Tinh Thần vô thức ngừng chơi trò chơi trong tay nghe bọn họ nói chuyện, lúc cánh tay bị một bàn tay hơi lạnh nắm lấy mới lúng túng đỏ tai dời toàn bộ lực chú ý lên trò chơi.
Hên là trò chơi khá hấp dẫn, âm thanh Lục Văn Dật nói chuyện với Lý Chúc đều thành nhạc nền, ngoại trừ câu đầu tiên kia thì cái gì Mục Tinh Thần cũng không nghe thấy, toàn tâm chìm vào trong trò chơi.
Mãi đến khi Lý Chúc đứng dậy nói phải đi về, cậu mới miễn cưỡng dời lực chú ý khỏi trò chơi.
Lý Chúc nhìn Mục Tinh Thần muốn nói lại thôi mấy lần, vẫn không nói gì phất phất tay: "Em trai, gặp lại sau."
Mục Tinh Thần cũng vẫy tay với anh, chưa vẫy được hai lần đã bị một bàn tay lớn hơn tay cậu rất nhiều nắm vào lòng bàn tay. Tay Lục Văn Dật rất lạnh, bị nắm cảm giác thật thoải mái nên Mục Tinh Thần không tránh đi.
Mặt trời càng lúc càng nóng, hai anh em ngồi dưới tàng cây hơn nửa giờ rồi đứng dậy về nhà.
Giữa trưa vẫn là Lục Văn Dật nấu cơm, cơm nước xong xuôi, hắn bôi thuốc lên cổ Mục Tinh Thần lần nữa rồi tự nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha, dùng chân mình thay thế gối đầu.
Mục Tinh Thần đỏ mặt gối lên đùi Lục Văn Dật, đối với tiếp xúc thân mật như vậy giữa anh em vừa cảm thấy thẹn thùng vừa chờ mong. Cậu còn nhớ chuyện khi còn bé mỗi ngày quấn lấy mẹ, bảo mẹ sinh cho cậu một anh trai hay chị gái, không ngờ nguyện vọng này sẽ được thực hiện sau khi chết.
Ánh mắt từ bên dưới vừa ngượng ngùng vừa nóng bỏng, dù là Lục Văn Dật muốn không nhìn thấy cũng không phớt lờ được, hắn không thể không cúi đầu dùng ý cười dịu dàng không kẽ hở đối mặt: "Sao thế? Có phải ăn no quá không?"
"Hơi hơi." Đấy là sự thật, Lục Văn Dật làm đồ ăn thật sự quá ngon, cậu không để ý ăn hơi nhiều.
"Anh xoa cho em nhé."
Không đợi người đang nằm phản ứng, bàn tay hơi lạnh của Lục Văn Dật đã đặt lên bụng Mục Tinh Thần, dừng lại hai giây liền bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa.
Mục Tinh Thần được xoa rất dễ chịu, cái tay muốn từ chối cũng thành thật đặt xuống ghế sô pha, còn rầm rì chỉ huy: "Anh, dịch sang trái chút... không phải không phải, đó là bên phải, đúng rồi là chỗ đó ~"
Bụng ở dưới lòng bàn tay rất mềm mại, cách một lớp quần áo mà Lục Văn Dật cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu, hắn nhìn Mục Tinh Thần nhắm mắt phát ra tiếng hừ hừ mềm nhũn từ trong cổ, nhíu chặt mày.
Mục Tinh Thần được xoa buồn ngủ, vẫn không quên khen thủ pháp xoa bóp của Lục Văn Dật tốt, đầu bị dời sang bên cạnh cũng không có cảm giác gì, chỉ khàn giọng lẩm bẩm: "Anh, nếu tay anh mỏi rồi thì đừng xoa nữa, em ngủ trưa đây."
"Ừ."
Mục Tinh Thần ngủ rất nhanh, Lục Văn Dật nhìn cậu, đưa tay lấy mắt kính xuống, độ cận của hắn không nặng lắm, sau khi lấy mắt kính xuống thì cùng lắm nhìn hơi mơ hồ một chút, mà có lẽ do lấy mắt kính xuống nền nhìn em trai gối trên chân mình cảm giác vừa đẹp mắt vừa đáng yêu.
Dương vật ở trong quần đã cứng một nửa đội lên thành cái lều, Lục Văn Dật mặc kệ tà niệm của mình tùy ý sinh trưởng, bàn tay xoa bụng cách áo cũng lặng yên tiến vào trong quần áo, không có bất cứ trở ngại gì dán lên cái bụng mềm mại.
Lục Văn Dật cũng không tránh ra, duy trì tư thế này dần dần bò đến nơi mẫn cảm trong quần áo, một cái tay rảnh rỗi khác chạm vào vết đỏ trên cổ Mục Tinh Thần, ngón tay chậm rãi di chuyển lên trong tiếng ưm mềm mại đau đớn, dùng sức đè lên đôi môi đỏ khẽ nhếch.
Mục Tinh Thần bị đau hé miệng, sau khi đầu lưỡi bị ngón tay bóp hai lần, cậu hoàn toàn tỉnh táo khỏi giấc ngủ. cậu nhìn Lục Văn Dật bên trên sắc mặt như thường, đỏ mặt vươn tay lau đi nước miếng chảy bên khóe miệng.
Mục Tinh Thần cho rằng mình vừa mới ngủ chảy nước miếng.
Lục Văn Dật bất động thanh sắc lau nước bọt trên ngón tay lên lên áo Mục Tinh Thần, hỏi: "Sao không ngủ thêm một lát?"
Mục Tinh Thần sợ mình lại ngủ chảy nước miếng, đỏ mặt lắc đầu: "Không ngủ, ngủ nhiều đêm không ngủ được."
Lục Văn Dật cười nói: "Sao thế được."
Từ chiều đến tối, hai anh em vẫn ở nhà xem tivi, trong lúc đó nhận được điện thoại ân cần hỏi han của ba Mục, cũng nói rằng sáng sớm mai sẽ về nhà.
Trong phòng bếp, Lục Văn Dật nhìn ly sữa bò, cười cười, bưng sữa bò xoay người ra phòng khách.
"Thần Thần."
Mục Tinh Thần không từ chối sữa bò, Lục Văn Dật đưa qua liền chủ động nhận, ừng ực ừng ực uống sạch sẽ, còn hỏi: "Anh, tối anh đều có thói quen uống sữa hả?"
"Trước kia có."
"Hiện tại sao không uống?"
"Bây giờ thỉnh thoảng uống." Lục Văn Dật nhìn Mục Tinh Thần vẫn rất có tinh thần, nói: "Anh đi rửa ly, em đợi anh một lát."
Rửa ly xong quay lại, Mục Tinh Thần đã buồn ngủ, Lục Văn Dật đi lên trước khom lưng ôm ngang người lên, hơi nóng phả ra nhẹ nhàng rơi trên mặt Mục Tinh Thần, giọng nói không còn cố gắng giả vờ dịu dàng như ban ngày: "Buồn ngủ à?"
Mục Tinh Thần vừa ngáp vừa gật đầu, nghĩ đến mình còn chưa rửa mặt liền giãy dụa muốn dùng sức mở to mắt, mở không quá hai giây đã không kiên trì nổi híp lại: "Anh, muốn rửa mặt."
"Biết rồi."
Lục Văn Dật ôm Mục Tinh Thần lên tầng hai, lúc vào phòng người trong ngực đã hoàn toàn ngủ say, hắn cũng không trực tiếp thả người xuống giường mà vào phòng vệ sinh cẩn thận đánh răng rửa mặt rửa chân cho Mục Tinh Thần, bấy giờ mới ôm trở về ném lên giường.
Giường lớn lần nữa không chịu nổi sức nặng phát ra tiếng kẽo kẹt, người bị nặng nề ném lên giường nhíu mày bất mãn hừ hừ.
Lục Văn Dật ngồi bên giường, vươn tay nắm cằm Mục Tinh Thần, ngón cái dùng sức chọc vào khe hở quyến rũ giữa môi cậu, nghe tiếng lẩm nhẩm không vui của em trai, ánh mắt u ám khẽ thì thầm: "Thật dâm đãng, dám quyến rũ anh trai."
Ngón cái dùng sức vén ra những chiếc răng mọc rất chỉnh tề, Lục Văn Dật khom lưng dán lên mặt Mục Tinh Thần hít hà mùi trên người cậu. Mùi thuốc và và mùi thuốc sát trùng, rõ ràng ngửi không thơm lắm nhưng vẫn khiến hắn kích động phấn khích.
Hắn đứng dậy đi ra cửa, tiện tay đóng cửa phòng và khóa lại, quay người vừa đi đến bên giường vừa bắt đầu cởi quần áo.
Từng nút áo trên chiếc áo sơ mi trắng dùng để ngụy trang nhã nhặn lần lượt bị cởi ra, dáng người Lục Văn Dật không hề thanh tú giống như lúc mặc quần áo, cơ bụng căng chặt dần bại lộ trong không khí, cuối cùng như ác quỷ trong bóng đêm xé ngụy trang của mình xuống.
Hắn để trần thân trên đi đến bên giường, gỡ mắt kính ra đặt ở tủ đầu giường, cởi quần áo và dép lê rồi mới giẫm lên giường, híp mắt bày hai chân trắng nõn vô lực của Mục Tinh Thần thành tư thế thích hợp bị chịch, sự hưng phấn dần trào dâng trong đôi mắt tràn ngập mù mịt.
Lục Văn Dật chỉ mặc một chiếc quần lót quỳ giữa hai chân Mục Tinh Thần, cúi người dùng sức ôm cơ thể gầy yếu mềm mại của em vào lòng, dương vật nửa cương đè thật chặt vào mờ mông đầy đặn trơn bóng, hắn nghiêng đầu kích động điên cuồng hôn lên mặt và tai Mục Tinh Thần.
Chỉ có đèn bàn còn sáng, trong căn phòng không mấy sáng sủa, tiếng thì thầm chứa ý cười của Lục văn Dật vang lên: "Anh tới kéo em cùng xuống địa ngục đây, em trai."