Vì nhận được ảnh chụp dương vật của người xa lạ nên trên đường đi, tâm trạng của Mục Tinh Thần không tốt đẹp gì, phim cũng không xem, nghe nhạc tức giận trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng hối hận lúc nãy không thể mắng tên biến thái kia vài câu đã xóa, hận không thể quay ngược thời gian.
Ở hàng ghế trước, Lý Chúc lái xe và Lục Văn Dật ngồi ở ghế phó lái cũng không có bất kỳ giao lưu gì. Lý Chúc cảm thấy bầu không khí rất bất thường đành thành thật tập trung lái xe, còn Lục Văn Dật ngồi ở ghế phó lái lại đeo tai nghe, quang minh chính đại xem video mình địt em trai.
Trong video Mục Tinh Thần bị đè xuống giường chỉ có một vài động tác nhỏ vô thức, nhưng mỗi khi Lục văn Dật bò dậy khỏi người cậu, lúc nắm eo nhỏ hung hăng va chạm, mông bị dương vật đâm chọc kiểu gì cũng sẽ bị xô ra từng lớp từng lớp sóng thịt, vừa gợi cảm vừa dâm đãng.
Trong video thỉnh thoảng thanh niên bị hung ác địt mới vang lên tiếng rên rỉ mềm nhũn, Lục Văn Dật nhanh chóng có phản ứng, híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp của em trai trên màn hình, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một tia cảm xúc thỏa mãn, em trai xinh đẹp gợi cảm như vậy, là do mình địt ra.
Hôm nay không bị kẹt xe, chưa đến hai mươi phút đã tới điểm hẹn, Lục Văn Dật đã tắt video từ lâu nhưng dương vật cương cứng lại không dễ dàng mềm xuống.
Lý Chúc đưa tay mở cửa xe, thấy Lục Văn Dật không nhúc nhích, cậu ta liền lên tiếng nhắc nhở: "Anh Lục, đến nơi rồi."
Lục Văn Dật quay đầu mỉm cười: "Bọn Tiểu Ngư còn chưa tới, chờ bọn họ đến rồi xuống xe."
Nhưng bọn Tiểu Ngư không phải đã tới từ lâu rồi hả?
Lý Chúc yên lặng nhìn nhau với Lục Văn Dật hai giây, bị hắn cười đến rùng mình, rất muốn mắng một câu con mẹ nó anh đừng cười như vậy nữa, nhưng đằng sau còn có một bạn nhỏ nên đành phải lần nữa ngồi vào xe: "Vậy thì chờ bọn Tiểu Ngư tới rồi xuống xe."
Lục Văn Dật đưa tay chỉnh nhiệt độ điều hòa không khí xuống mức thấp nhất, lẳng lặng chờ phản ứng biến mất.
Rõ ràng trên xe có ba người nhưng lại không ai nói chuyện, bầu không khí thật sự hết sức kỳ quái, Lý Chúc nhắn cho Tiểu Ngư anh Lục có bệnh. Sau khi nhắn tin sẽ đến trễ, cậu ta liền quay đầu nhìn Mục Tinh Thần: "Năm nay em trai bao nhiêu tuổi rồi."
"Hai mươi ạ."
"Hai mươi?" Nét mặt Lý Chúc đầy vẻ kinh ngạc, cậu ta còn tưởng em trai nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, không ngờ thế mà đã hai mươi, dáng vẻ cũng quá non rồi.
Mục Tinh Thần lấy tai nghe xuống, vừa nãy nghe nhạc nên không nghe thấy lời Lục Văn Dật nói, nghi hoặc hỏi: "Chúng ta không xuống xe ạ?"
Không đợi Lý Chúc trả lời, giọng Lục Văn Dật vang lên: "Lý Chúc, gọi cho Tiểu Ngư, hỏi xem bọn họ đã tới chưa."
Lý Chúc: "..." Bọn họ đến chưa trong lòng anh không rõ hả?!
Lục Văn Dật mặc kệ trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào, lông mày hơi nhíu trông rất buồn rầu và phiền muộn. Không xong rồi, vừa nghe thấy giọng nói mềm nhũn của em trai thì chỗ đó lại càng cứng hơn, thật muốn ôm em trai lên đùi hung hăng đút vào mà.
Ba người cứ thế chờ trên xe hơn nửa tiếng, Lục Văn Dật mới vươn tay đẩy cửa xuống xe. Lý Chúc thấy hắn xuống xe cũng gấp rút xuống xe ra phía sau cốp lấy xe lăn, chỉ có Mục Tinh Thần thành thật ngồi trên xe chờ anh trai ôm xuống xe.
Không mất bao lâu đã tới KTV, lúc được Lục Văn Dật đẩy vào phòng riêng, Mục Tinh Thần dự định biến mình thành vải phông nền, dù sao cậu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, ở bên cạnh yên lặng chơi điện thoại là được.
Trong phòng, hai người thanh niên nhìn qua không mấy chênh lệch với Lý Chúc dừng hát đứng dậy, trước tiên nhìn về phía Mục Tinh Thần được Lục Văn Dật đẩy, một người trong đó nhíu mày: "Đây chính là em trai anh Lục à?"
"Ừm, em ấy là Mục Tinh Thần, là em ruột anh Lục."
Mục Tinh Thần thân thiết chào hỏi hai người: "Chào các anh." Không được đáp lại, cậu lúng túng thu lại ý cười.
"Tôi không yên lòng để Thần Thần ở nhà một mình, hi vọng mọi người bỏ qua cho." Lục Văn Dật nói xong cũng đẩy xe lăn đi vào chỗ trong cùng của phòng riêng, khom lưng ôm Mục Tinh Thần đặt lên ghế salon. Hắn vuốt vuốt mái tóc mềm của em trai: "Anh đi lấy nước trái cây cho em, em hát trước đi."
Thật ra Mục Tinh Thần không quá muốn để Lục Văn Dật đi, ánh mắt hai người bạn của hắn nhìn cậu quá kì quái, thế nhưng cậu vẫn gật đầu: "Vâng."
Lúc Lục văn Dật thu tay lại, giống như không hề gì mà đụng đụng vành tai Mục Tinh Thần, lúc quay người trên gương mặt tuấn tú gần như không hề có biểu cảm. Nhìn thấy dáng vẻ hắn mặt không đổi sắc, Lý Chúc ngược lại nhẹ nhàng thở phào, dù sao đây mới là anh Lục mà cậu ta biết.
Có lẽ là thái độ của Lục Văn Dật với Mục Tinh Thần làm ba người Lý Chúc đều rất tò mò, sau khi hắn rời khỏi đây, ba người cũng không nói hai lời đi theo ra khỏi phòng riêng.
Vốn Mục Tinh Thần còn đang lo lắng sẽ lúng túng đợi trong phòng riêng với bạn của Lục Văn Dật: "Cũng tốt, không sợ lúng túng."
"Ký chủ."
"Ừm?"
"Vất vả rồi."
Mục Tinh Thần sững sờ suốt nửa phút, mới kinh ngạc hỏi: "Sao mày bỗng dưng quan tâm tao vậy?"
Hệ thống không giải thích, chỉ nói: "Ký chủ cố lên! Tất cả là vì sống lại!"
"Ừm ừm, tao biết rồi."
Mà giờ phút này Lục Văn Dật đã đến khu đồ uống lấy nước trái cây và sữa bò, sau khi tính tiền, ánh mắt hắn quét qua Lý Chúc đang lấy không ít rượu, thản nhiên nói: "Về sau ít nói chuyện với em trai tôi."
"Vừa nãy em đã muốn nói, anh Lục, có phải anh với bạn nhỏ..." Nghĩ đến đối phương đã tròn hai mươi, cậu ta lại đổi giọng: "Có phải anh quản chặt em trai anh quá không? Em chỉ nói với em ấy mấy câu thôi mà!"
Lục Văn Dật chủ động nhắc tới Mục Tinh Thần, Tiểu Ngư nhẫn nhịn hồi lâu muốn hỏi gì đó cũng vội hỏi: "Anh Lục, không phải trước kia anh nói chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ giết cậu ta à? Sao lần này còn dẫn cậu ra ra ngoài? Còn đối xử nhẹ nhàng với cậu ta như vậy."
Lục Văn Dật như không nghe thấy mùi chua trong giọng nói của Tiểu Ngư, hắn mang theo nước trái cây và sữa bò đi về phòng riêng, nhớ đến mỹ vị tuyệt hảo thưởng thức tối hôm qua, hắn cổ quái à nhỏ hai tiếng: "Tôi đổi ý."
Lý Chúc đi bên cạnh, nhớ tới hai ngày trước nhìn thấy vết đỏ lớn trên cổ Mục Tinh Thần, cộng thêm hiện tại thái độ của anh Lục đối với người em trai này rõ quỷ dị, trong lòng xuất hiện một tia lo lắng. Cậu ta nhớ rõ vài năm trước khi mẹ anh Lục qua đời, anh Lục biến mất một năm rồi trở lại, thành khách quen của bác sĩ tâm lý.
Mặc dù không biết rốt cuộc anh Lục mắc bệnh tâm lý gì, nhưng tâm lý anh Lục quả thật xảy ra vấn đề, bây giờ dường như hắn đang phát bệnh với Mục Tinh Thần.
Trước khi trở về phòng riêng, Lý Chúc vẫn không nhịn được, kéo Lục Văn Dật lại, lo lắng nói: "Anh Lục, ân oán thế hệ trước không liên quan đến em trai anh, em ấy đã rất thảm rồi."
Lục Văn Dật cười cười: "Ừm, tôi sẽ yêu thương em ấy thật tốt."
Tiểu Ngư vẫn luôn đi theo bên cạnh lập tức bất mãn ồn ào: "Anh Lục sao anh chưa từng thương em, em và anh quen biết nhiều năm như vậy, anh mới biết em trai anh bao lâu chứ."
Lục Văn Dật mặc kệ cậu ta, lúc đẩy cửa ra nhìn thấy Mục Tinh Thần, khuôn mặt mới nháy mắt xuất hiện ý cười, cổ họng hơi ngứa, nghĩ thầm sao em trai lại dâm như thế, lại dám quyến rũ anh trai.
"Anh ~."
"Ừm." Lục Văn Dật ngồi xuống bên cạnh Mục Tinh Thần, mở cho cậu một lon nước trái cây, sau khi lại gần thì thân mật nắm chặt bàn tay vừa trắng vừa mềm của em trai, hỏi cậu: "Nghĩ ra hát bài gì chưa? Anh chọn cho em."
"Em không hát, em chơi trò chơi."
Lục Văn Dật gật gật đầu, đứng dậy chỉnh Mục Tinh Thần thành tư thế nằm, thấy nét mặt cậu mê mang, hắn liền cười đỡ đầu cậu đặt lên chân mình: "Chơi đi."
Mục Tinh Thần hơi xấu hổ: "Anh, anh đi chơi với bạn đi, tự em chơi được."
"Thần Thần không muốn ở cạnh anh trai sao?"
"Anh Lục, em muốn ở cạnh anh."
Mục Tinh Thần vô thức nhìn về phía người nói chuyện, là Tiểu Ngư vẫn luôn có chút địch ý với cậu.
Ánh mắt Lục Văn Dật lạnh lùng nhưng trên khuôn mặt tuấn tú vẫn mang ý cười, nhẹ giọng nói: "Em trai tôi sợ người lạ, Tiểu Ngư, cậu đi sang chơi với bọn Lý Chúc đi."
Tiểu Ngư không cam tâm cứ thế rời đi, nhưng cậu ta đã quen biết Lục Văn Dật rất nhiều năm nên biết hiện tại hắn đã bắt đầu không vui, dây dữa nữa chỉ sợ người sẽ rời khỏi đây, chỉ có thể mất mát xoay người đi đến ngồi xuống cạnh Lý Chúc, không cam lòng phàn nàn: "Sao anh Lục lại đối xử tốt với tên em trai kia vậy?"
Lý Chúc nhìn Lục văn Dật xoa tóc Mục Tinh Thần, vẻ mặt tươi cười lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh: "Không chắc là tốt đâu."
"Vậy mà còn nói không tốt?! Có khi nào anh Lục để cho người khác gối lên đùi anh ấy chưa?!"
Lý Chúc lười đàn gảy tai trâu, nghĩ sau này tìm cơ hội mới đàng hoàng khuyên nhủ Lục Văn Dật, mặc kệ hắn muốn làm gì Mục Tinh Thần, tốt nhất nên khiêm tốn một chút.
Mục Tinh Thần nằm trên đùi Lục Văn Dật ít nhiều vẫn hơi xấu hổ, dù sao cũng không phải trong nhà, có thể không chút kiêng dè nũng nịu với anh trai, nhưng trò chơi thật sự chơi rất vui, cậu nhanh chóng đắm chìm trong trò chơi.
Lục Văn Dật chỉ cần cụp mắt liền có thể thấy rõ biểu cảm sinh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai, hai hàng lông mi như quạt nhỏ thỉnh thoảng sẽ rung động kịch liệt vì kích động, dụ hoặc hắn càng cứng.
Quái vật khổng lồ bị vây trong quần bị ghìm đến hơi đau, bàn tay bưng chén rượu của Lục Văn Dật khẽ siết chặt, trên khuôn mặt tuấn tú lần nữa hiện ra vẻ ảo não.
Phải làm sao mới có thể quang minh chính đại chịch em trai dưới tình huống không bại lộ bản tính đây?
Tiểu Ngư ở bên cạnh yên tĩnh một hồi cuối cùng vẫn không nhịn nổi, cầm micro đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Văn Dật: "Anh Lục anh đừng uống rượu mãi, lát nữa lại uống say đấy."
Uống say?
Lục Văn Dật nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư thấy hắn có phản ứng, vội vàng đưa micro sang: "Anh Lục chúng ta song ca một bài nha?"
Lục Văn Dật từ chối: "Không hát. Gọi hai người họ tới, cùng chơi trò chơi."
"Được!!!"
Lục Văn Dật xưa nay không chơi bỗng nhiên đề nghị muốn chơi trò chơi, mặc dù hai người Lý Chúc cảm thấy có chút kỳ quái nhưng đều bưng chén rượu đi sang. Bốn người bắt đầu chơi xúc xắc, sau đó ba người liền phát hiện, đệt mẹ anh Lục cũng cùi bắp quá đi?! Mẹ nó hắn chơi từ đầu đến giờ đã gần nửa tiếng, chưa từng thắng nổi ván nào!
Ngay cả Mục Tinh Thần chơi trò chơi lúc rảnh rỗi cũng biết Lục Văn Dật thua rất thảm, nhìn hắn uống từng chén từng chén rượu. Cậu không chơi nổi trò chơi nữa, giãy dụa muốn ngồi dậy từ đùi hắn, kết quả là cái trán bị ấn chặt.
Lục Văn Dật cụp mắt: "Không được nhúc nhích."
Anh trai dịu dàng bỗng trở nên cường ngạnh như vậy, phản ứng đầu tiên của Mục Tinh Thần chính là Lục Văn Dật uống say, không giãy dụa nữa. Cậu giữ nguyên tư thế gối trên đùi hắn nhìn từ dưới lên nhìn vào mắt Lục Văn Dật: "Anh, anh uống say rồi."
Nghe nói thế, bỗng Lục Văn Dật cười nhẹ vài tiếng, hắn đặt cái chén đang cầm trong tay xuống mặt bàn, cúi đầu xuống rút ngắn khoảng cách với em trai, hơi thở nóng bỏng thấp giọng nói: "Xưa nay anh chưa từng uống say."
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Mục Tinh Thần giơ tay muốn kéo dãn khoảng cách quá thân mật với Lục Văn Dật theo bản năng, nghĩ thầm người uống say đều nói mình không uống say.
Tiểu Ngư vẫn luôn thắng căn bản không uống được mấy chén thấy cảnh này, khó chịu qua kéo Lục Văn Dật: "Anh Lục!"
Lục Văn Dật bỗng vươn tay nâng đầu Mục Tinh Thần lên để mặt cậu chôn vào bụng mình, quay đầu nhìn Tiểu Ngư. Đôi mắt mới nãy còn mỉm cười đã phủ đầy tơ máu đỏ, bên trong là tàn nhẫn và ác niệm không chút che giấu, dọa cho Tiểu Ngư thả tay ra.
Mặt Mục Tinh Thần ở bụng dưới của Lục Văn Dật hơi khó chịu, nhưng cậu không so đo với người uống say. Cậu vươn tay vòng quanh vỗ vỗ lưng Lục Văn Dật, giọng nói mơ hồ không rõ vang lên: "Anh, uống ít sữa bò đi, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái."
"Ừm, cho Thần Thần uống chút sữa bò."
Lúc ly đựng sữa bò được đưa đến bên mình, Mục Tinh Thần bất đắc dĩ đưa tay từ chồi: "Không phải em uống, là anh uống."
Lục Văn Dật híp mắt dừng lại một lát mới cười, nói: "Ừm, anh trai cũng uống sữa bò của Thần Thần". Nói rồi liền uống hết sạch ly sữa bò đã uống một nửa của Mục Tinh Thần, còn hỏi: "Anh trai uống sữa bò của Thần Thần, Thần Thần vui không?"
Mục Tinh Thần bất đắc dĩ, còn có thể làm sao đây, coi như dỗ bạn nhỏ thôi.
"Hơi hơi vui."
Ý cười trong mắt Lục Văn Dật càng sâu hơn, ngón tay thon dài nắm vành tai Mục Tinh Thần nhẹ nhàng xoa mấy lần, ý tứ không rõ nói nhỏ: "Đây là do Thần Thần nói đấy."
Mục Tinh Thần cảm thấy Lục Văn Dật uống say không giống những người khác say rượu phát rồ, nhưng cậu ngàn vạn không nghĩ tới hành vi say rượu phát rồ của hắn chính là tiếp tục uống rượu, căn bản không ngăn cản được. Giữa lúc ngăn cản hỗn loạn, không chỉ quần áo của cậu bị rượu làm ướt mà quần áo của Lục Văn Dật cũng ướt một nửa.
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt, bởi vì ngoại trừ Mục Tinh Thần, Lục Văn Dật căn bản không muốn biểu diễn say rượu trước mặt những người khác, bọn họ vẫn chỉ nhìn thấy anh Lục quen thuộc kia.
"Anh! Đừng uống nữa!"
Lục Văn Dật híp mắt nhìn quần áo ẩm ướt có thể nhìn thấy núm vú bên trong của em trai, hầu kết di chuyển, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Hắn vươn tay nắm eo Mục Tinh Thần ôm người lên đùi, thở ra hơi nóng mang theo mùi rượu thấp giọng nói: "Quần áo ướt hết rồi."
Lý Chúc thấy cảnh này thì ngón tay run lên bần bật, suy nghĩ hoang đường nào đó chưa từng nghĩ tới chợt xông vào trong đầu. Cậu ta vừa định cảm thấy là mình cả nghĩ quá, liền thấy tay Lục Văn Dật đặt trên mông Mục Tinh Thần, thậm chí cố tình xoa bóp hai cái.
Lý Chúc bỗng đứng dậy kêu: "Anh Lục!"
Lục Văn Dật ấn đầu Mục TInh Thần lên bờ vai, mặt không thay đổi nhìn Lý Chúc phản ứng dữ dội, im ắng nói: "Bớt lo chuyện người khác."
Lý Chúc cảm thấy Lục Văn Dật thật sự điên rồi, sắc mặt tái xanh nhắc nhở: "Em ấy là em ruột anh!"
Mục Tinh Thần bị nhốt trong ngực Lục Văn Dật, nghe thấy tiếng hét rõ ràng mang theo sợ hãi và tức giận của Lý Chúc. Mặc dù cậu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác có lẽ là liên quan đến anh trai uống say nhỉ?
Cậu cũng chạy không thoát khỏi tay Lục Văn Dật, bèn giữ nguyên tư thế ghé lên vai hắn, vội vàng lên tiếng hòa giải: "Anh ấy uống say, mọi người đừng so đo với anh ấy." Trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Văn Dật hiếm khi xuất hiện nụ cười thực lòng, hắn nghiêng đầu là có thể hôn lên lỗ tai Mục Tinh Thần, cũng thật sự không bỏ qua cơ hội này, mượn cơ hội nghiêng đầu nói chuyện như có như không mổ hôn lỗ tai em trai: "Anh trai không say."
Mục Tinh Thần không hề biết gì, dỗ dành hắn: "Được được được, anh không say."
Đến giờ khắc này, rốt cuộc Lý Chúc mới có cảm giác chân thực rằng Lục Văn Dật điên rồi, đầu óc hắn thật sự có bệnh, điên hoàn toàn.
Hai người Tiểu Ngư không hiểu Lục Văn Dật như Lý Chúc, đối với việc này họ hoàn toàn chẳng biết gì như cũ.
Lý Chúc cố gắng bình phục tâm tình của mình để giọng nói nghe bình thường một chút: "Anh Lục, anh say rồi, để em dẫn anh đi tỉnh rượu."
Lục Văn Dật dường như đã cười, hắn ôm Mục Tinh Thần đứng dậy, hai tay nâng cái mông mềm mại của em trai, dùng tư thế ôm đứa nhỏ ôm cậu đứng dậy: "Được."
"Anh." Mục Tinh Thần xấu hổ muốn bảo Lục Văn Dật đừng ôm cậu như thế, nhưng vừa gọi anh, mông liền bị Lục Văn Dật vỗ vỗ: "Thần Thần phải nghe lời, nghe lời mới có kẹo que ăn."
"..." Được rồi, vẫn không nên so đo với người uống say, dù sao cậu cũng không đi được.
Trong lòng Mục Tinh Thần thuyết phục mình, đỏ bừng mặt chôn ở bả vai Lục Văn Dật, cảm giác được hắn đang đi ra ngoài, mà sau lưng còn có người khác đi theo. Hẳn là Lý Chúc nhỉ?
Đi theo sau quả đúng là Lý Chúc, cậu ta không chỉ đi theo còn mang theo xe lăn của Mục Tinh Thần, nhìn Mục Tinh Thần ngoan ngoãn ghé lên vai Lục Văn Dật, tâm trạng hơi nặng nề.
Tiểu Ngư và một người bạn khác muốn đi theo nhưng bị ngăn lại, cuối cùng chỉ có ba người Lục Văn Dật rời khỏi phòng riêng, mà lúc đi ra bên ngoài, Lục Văn Dật bỗng dừng lại, chờ Lý Chúc đẩy xe lăn đến bên cạnh hắn mới chợt như vô ý mà kéo áo sau lưng Mục Tinh Thần.
Trên tấm lưng vốn trắng nõn và vùng eo, toàn bộ đều là dấu hôn mập mờ.
Lục Văn Dật nhìn Lý Chúc nháy mắt cứng ngắc tại chỗ, cười không ra tiếng, nụ cười hắn khoa trương lại càn rỡ, im lặng tuyên bố: "Em ấy đã là của tôi."
"Anh điên thật rồi!"
Lý Chúc ném lại câu này rồi đen mặt rời đi.
Lục Văn Dật vỗ vỗ lưng Mục Tinh Thần, thấp giọng nói: "Thần Thần ngủ cùng anh trai có được không, anh khó chịu quá."
Người uống say có thể thành thật ngủ một giấc đương nhiên là tốt nhất, tất nhiên Mục Tinh Thần liên tục đồng ý.
Cậu lại được đặt lên xe lăn, nhanh chóng bị Lục Văn Dật dẫn đến một khách sạn gần đó nhất.
Vừa vào phòng, Lục Văn Dật liền ôm Mục Tinh Thần lên từ xe lăn, vừa đi về phía nhà vệ sinh vừa nhỏ giọng nói: "Người Thần Thần thối quá, phải tắm rửa."
Mục Tinh Thần kháng nghị: "Người em thối chỗ nào! Toàn là mùi rượu."
"Mùi rượu thối."
Nghe vậy, Mục Tinh Thần càng phiền muộn hơn, nhỏ giọng thì thầm: "Còn không phải do anh nhất định muốn uống rượu à."
Sau khi Lục Văn Dật ôm Mục Tinh Thần đi vào nhà vệ sinh liền đặt người lên bồn rửa tay, cau mày bắt đầu cởi thắt lưng, rõ ràng có thể dễ như trở bàn tay cởi thắt lưng ra nhưng hắn lại cố ý mân mê hồi lâu, cuối cùng trên khuôn mặt tuấn tú toát một tầng mồ hôi mỏng mà cũng chưa thể tháo thắt lưng.
Dĩ nhiên thật sự không phải vì không tháo được thắt lưng mà toát mồ hôi, mà do chịu đựng dục vọng nhịn đến sắp nổ tung.
Mục Tinh Thần rất muốn khuyên Lục Văn Dật đi ngủ trước, khi nào tỉnh rồi hẵng tắm, nhưng rõ ràng người say rượu không nói đạo lý. Thấy hắn gấp gáp bắt đầu kéo quần áo, lo lắng cái quần kia thật sự bị xé rách lát nữa ra ngoài không có quần mặc, cậu vội vàng giơ tay kéo cánh tay Lục Văn Dật: "Anh, anh qua đây đi, em cởi giúp anh."
Ưm, em trai mắc câu rồi, đáng yêu thật.
Lục Văn Dật thở hổn hển tới gần Mục Tinh Thần, chờ đến khi bàn tay trắng nõn kia nắm chặt thắt lưng mình, dương vật bị bó trong quần nháy mắt nở lớn một vòng.
Mục Tinh Thần nhanh chóng cởi thắt lưng, thấy Lục Văn Dật chỉ cúi đầu nhìn, không có ý muốn đưa tay cởi quần, cậu do dự mấy giây, vẫn duỗi tay giúp đỡ mở nút: "Anh, thật sự muốn tắm hả?"
Lục văn Dật không nói lời nào, đưa tay kéo khóa kéo quần xuống, lúc cởi quần ra, con cặc cương cứng nháy mắt gạt mở mép quần lót, cái đầu nhô ra chào hỏi với Mục Tinh Thần.
"Anh!"
Lục Văn Dật vẫn không để ý tới cậu như cũ, một tay ôm eo Mục Tinh Thần chống đỡ cho cậu, một tay khác thì kéo đồ lót xuống giải phóng dương vật, con cặc thô đỏ kích động rạo rực, sau đó bị một bàn tay thon dài đẹp mắt nắm chặt di chuyển lên xuống.
Lúc nhìn thấy Lục văn Dật duỗi tay kéo đồ lót, Mục Tinh Thần bỗng nhắm mắt lại, nếu cậu dám nhìn nhiều một cái, nói không chừng sẽ thông qua hình ảnh này mà nhận ra đây chính là dương vật trong tấm hình hôm nay nhận được. Dù sao người có dương vật kích thước hơn người, tay cũng đẹp như một tác phẩm nghệ thuật thật sự không nhiều.
Nhưng cậu không có ý muốn nhìn bèn nhắm chặt hai mắt, đỏ bừng mặt nghe tiếng thở dốc thô nặng khó nhịn lúc xóc lọ của anh trai, xấu hổ hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Mục Tinh Thần nhắm mắt, lại để cho Lục Văn dật thừa cơ lợi dụng, hắn căn bản không cần che giấu ác niệm và tình dục điên cuồng trong mắt. Bàn tay tuốt con cặc cương cứng nở căng, ánh mắt rơi lên đầu vú lộ ra do bị rượu làm ướt của em trai, nghĩ đến tối hôm qua chỉ dùng tay chơi, còn chưa kịp dùng miệng nhấm nháp, hắn vừa thè lưỡi liếm liếm môi, hương vị núm vú em trai nhất định cũng không tệ.
Lục Văn Dật xóc lọ không đến năm phút liền buông tay ra ôm chặt Mục Tinh Thần, khuôn mặt tuấn tú vùi vào cổ em trai mà cọ, phát ra âm thanh cố gắng đè thấp có vẻ hơi đáng thương: "Không thoải mái."
Vòng tay trên lưng rất chặt, Mục Tinh Thần không thể nào làm Lục văn Dật thả ra một chút. Đằng sau cậu không có chỗ tựa lưng, nếu không mượn cơ thể anh trai để chống sẽ ngã lộn ngược.
"Anh tắm đi."
Lục Văn Dật hừ nhẹ, dương vật chống lên đùi Mục Tinh Thần bắt đầu nhẹ nhàng mài cọ: "Khó chịu, Thần Thần giúp anh có được không." m cuối vừa dứt liền tóm lấy bàn tay trốn tránh ở một bên hướng xuống háng mình.
Mục Tinh Thần mở to mắt, cậu bị dọa liều mạng kháng cự giãy dụa: "Anh! Không được!!!"
Có lẽ vì Mục Tinh Thần giãy dụa quá mức kịch liệt khiến Lục Văn Dật dừng động tác và ngẩng đầu, trong ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc không hiểu, hỏi: "Tại sao không được?"
"Anh, anh là anh em đó!"
Vẻ mặt Lục Văn Dật vẫn cực kỳ nghi hoặc: "Giữa bạn bè đều có thể dùng tay giúp đỡ lẫn nhau mà, tại sao anh ruột thì lại không được, có phải trong lòng Thần Thần, anh trai không quan trọng bằng bạn bè đúng không?"
Mục Tinh Thần bị lý luận này làm cho kinh hãi ngây người, vừa cảm thấy rất có lý lại vừa cảm thấy không đúng chỗ nào đó, hơn nữa cậu sống đến mười tám tuổi, trước khi chết cũng chưa từng giúp đỡ lẫn nhau với người bạn nào đâu!
"Có phải Thần Thần cảm thấy anh trai là con riêng của cha, không xứng làm anh của Thần Thần không?"
Giọng nói hơi phập phồng của thanh niên say khướt lộ ra vẻ đáng thương và uất ức, Mục Tinh Thần nhanh chóng giải thích xem hắn như anh trai ruột, bị hỏi tại sao không thể giúp anh trai ruột giải tỏa lúc khó khăn, bởi vì, bời vì thế là không đúng! Nhưng tại sao cảm thấy không đúng, có lẽ là do cậu cong?
Lục Văn Dật cũng không chấp nhất chờ Mục Tinh Thần trả lời, một lần nữa vùi mặt vào cổ cậu, tay nắm chặt dương vật của mình nhẹ nhàng xóc lọ.
Liên tục năm phút, bên tai truyền đến tiếng hừ nhẹ thống khổ khó chịu, Mục Tinh Thần nghe phải mà cảm giác như Lục Văn Dật như đang tra tấn dương vật của mình. Không phải rõ ràng là chuyện thoải mái ư, tại sao lại phát ra âm thanh thống khổ như thế?!
Mười phút.
Mục Tinh Thần nắm quần áo Lục Văn Dật, nghe tiếng hừ nhẹ đau đớn vang lên bên tai, hơi dao động.
Nếu như chỉ dùng tay giúp đỡ một chút, hẳn cũng không tính là gì đâu ha? Cậu không có anh em nên không biết, nhưng giữa các anh em sẽ giúp đỡ lẫn nhau như vậy à? Hơn nữa giữa trai thẳng giúp đỡ lẫn nhau như này hẳn là bình thường nhỉ? Có lẽ là do cậu không phải thẳng nên mới cho rằng không đúng?
Ngay lúc ý chí Mục Tinh Thần yếu nhất, Lục Văn Dật lại buông dương vật ra, ngẩng đầu lên.
Khoảng cách gần như vậy, Mục Tinh Thần thấy rất rõ tia máu đỏ trong mắt Lục văn Dật, cậu cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Anh, để em giúp anh."
Hơi thở Lục Văn Dật chậm lại, hầu kết không thể kiềm chế mà lên xuống kịch liệt: "Thật à?"
Đã nói là muốn giúp rồi, Mục Tinh Thần cũng không tiện đổi ý, cậu đỏ mặt dùng sức gật đầu. Lúc tay bị bàn tay nóng hổi của Lục văn Dật nắm chặt vẫn khẽ rụt lại, nhưng không giãy dụa giống như lúc nãy: "Anh, anh đừng nhìn em." Nói xong cũng vùi mặt vào trong ngực Lục Văn Dật, không có ý xem.
Một khi Mục Tinh Thần không nhìn thấy, mặt nạ dối trá trên mặt Lục Văn Dật hoàn toàn tiêu tán, hắn cười nhẹ cầm tay em trai đến gần dương vật của mình. Rõ ràng là hưng phấn hận không thể lập tức để bàn tay mềm mại kia dán lên nhưng vẫn nhẫn nại, dối trá hỏi: "Thật sự muốn giúp anh sao?"
"Ừm."
Cuối cùng, Lục Văn Dật thở hổn hển đè tay Mục Tinh Thần lên dương vật cương cứng của mình, lúc bị tay em trai nắm chặt, hắn thoải mái thoáng ngẩng đầu lên, hơi thở càng nặng nề hơn.
Mục Tinh Thần bị nóng run một cái, nhanh chóng đỏ mặt trong tiếng thở dốc kịch liệt của Lục Văn Dật, cậu dùng hai cái tay nắm chặt con cặc thô to kia, cảm giác xóc lọ giúp anh trai ruột thật sự quá lúng túng. Để Lục Văn Dật có thể nhanh bắn ra, cậu cũng không lo được xấu hổ, bàn tay tuốt từ gốc rễ thẳng đến quy đầu, muốn làm hắn dễ chịu, bắn ra sớm một chút.
Chuyển động nhanh chóng từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng còn biết dùng lòng bàn tay mềm mại xoa quy đầu to lớn bóng mượt, khoái cảm mang tới khi được em trai ruột xóc cặc cho khiến Lục Văn Dật không ngừng phát ra tiếng rên gợi cảm, đương nhiên hắn có thể nhịn không phát ra tiếng, nhưng hắn không nhịn.
Hắn muốn quyến rũ em trai.
Lục Văn Dật thở hổn hền, giọng nói khàn khàn đưa ra yêu cầu: "Thần Thần, sờ bi của anh nữa."
Mục Tinh Thần lại vươn tay xoa nắn hai hòn bi nặng trĩu, nghe tiếng rên rỉ bên tai càng kịch liệt hơn, gốc tai vừa đỏ vừa nóng.
Em trai ở trạng thái tỉnh táo dùng tay giúp mình xóc cặc, nhận thức này cho Lục Văn Dật khoái cảm mãnh liệt chưa từng có, tay hắn ôm thật chặt eo Mục Tinh Thần hơi không khắc chế được muốn tiến vào trong quần áo, nhưng lý trí còn sót lại áp chế những dục vọng không đúng lúc này xuống.
Chưa thể, chưa thể dọa em trai.
"Ừm."
Lục Văn Dật thở hổn hển, bắt đầu thẳng lưng cọ xát trong Mục Tinh Thần, mãi đến khi cọ cho hai cái tay kia vừa đỏ vừa đau mới có một tia dục vọng xuất tinh, nhưng còn chưa đủ, hắn cần kích thích mạnh mẽ hơn.
Lúc quy đầu một lần nữa bị xoa nắn, Lục Văn Dật nghiêng đầu dùng môi đụng vào tai Mục Tinh Thần, thở dốc nói: "Thần Thần, gọi anh một tiếng anh trai được không?"
"Anh."
"Gọi anh trai."
Hai ba phút sau, một giọng nói xoắn xuýt rất nhỏ cuối cùng cũng vang lên: "Anh trai."
Hai chữ mềm nhũn giống như nháy mắt hóa thành dòng điện chạy từ dương vật bị đụng chạm điên cuồng lan khắp toàn thân. Lục Văn Dật thoải mái không nhịn được, bỗng nghiêng đầu cắn cổ Mục Tinh Thần dùng sức hút, đồng thời con cặc bị nắm chặt cũng đột nhiên phun ra luồng tinh dịch đậm đặc.
"Ưuuu."
Lục Văn Dật điên cuồng đè nén dục vọng và ác niệm muốn lập tức áp đảo em trai xuống, con cặc còn đang xuất tinh chậm rãi mài cọ kéo dài khoái cảm, đầu lưỡi lại càng vội vàng dùng sức liếm láp cần cổ trắng nõn kia.
Trong ánh mắt Lục Văn Dật là ham muốn chiếm hữu vừa đáng sợ và u ám, hắn liếm láp cổ Mục Tinh Thần, khóe miệng khẽ nhếch cười không ra tiếng, dưới tình huống em trai tỉnh táo bắn trong tay em trai này.