Mục Tinh Thần liếm lòng bàn tay Trần Uyên lại bị đánh về nguyên hình lần nữa. Cậu tủi thân bị ném lên giường hàn băng, nhưng lần này cậu chưa kịp lên án thì sư tôn cả người tỏa ra khí lạnh đã đi trước một bước, nói: "Vi sư cũng không đi." Dễ như trở bàn tay ép những lời lên án trở về.
Có được hứa hẹn, nỗi tủi thân vì bị bóp miệng của Mục Tinh Thần lập tức tan thành mây khói. Cậu cao hứng leo lên đùi lạnh băng của Trần Uyên rồi nằm xuống, vươn rễ nắm lấy ngón tay thon dài xinh đẹp của sư tôn, vui vẻ truyền âm: "Sư tôn, người cất kỹ quần áo giúp con đi, tối nay con muốn mặc!"
Quần áo bị rớt xuống của Mục Tinh Thần vào lúc cậu bị đánh về nguyên hình đã được Trần Uyên thu vào nhẫn chứa đồ của mình.
Giờ phút này lại thấy tiểu đồ đệ mềm nhũn thẳng thắn hùng hồn nói, hai ngón tay Trần Uyên khép lại vuốt ve cái rễ ở giữa, nhàn nhạt hỏi: "Quần áo của con ư?"
"Bây giờ là của con!" Mục Tinh Thần bị bóp không những không đau mà ngược lại còn cực kỳ thoải mái. Cậu chủ động đưa càng nhiều rễ vào trong tay sư tôn, xấu hổ nói: "Quần áo của sư tôn chính là quần áo của con, sư tôn cũng là của con!"
"Nói bậy."
"Không nói bậy mà!"
Trần Uyên không tiếp lời mà lần mò kiểm tra rễ của Mục Tinh Thần. Xác nhận tất cả đều bình thường xong, hắn bèn nâng toàn bộ đóa hoa lên rồi đặt tiểu đồ đệ xuống giường hàn băng: "Ngày mai ra ngoài một chuyến với vi sư." Hắn dừng một lúc rồi bổ sung: "Nếu ngày mai không thể thu liễm tốt dược lực thì không cần đi."
Lời này tất nhiên là để tiểu đồ đệ dính người, nói nhiều an phận một chút. Lại nói linh khí ở đỉnh núi Bồng Lai đã bị hấp thu hết, muốn khôi phục cần không ít thời gian. Mà ngoại trừ trên đó, những chỗ khác đều không an toàn, chỉ có thể mang người theo bên cạnh hắn mới yên tâm.
Mục Tinh Thần đang bò lên đùi Trần Uyên bị chấn động tinh thần, vội vàng cam đoan: "Biết rồi ạ! Con nhất định sẽ không để dược lực tràn ra!"
"Ừm."
Mục Tinh Thần nhanh chóng chuyển rễ xuống khỏi đùi Trần Uyên. Cậu vừa chuẩn bị quy củ cất kỹ bản thân thì lại có cảm giác hình như vẫn còn rễ rơi ở nơi nào đó. Để ý thì phát hiện giường hàn băng nguyên khối xuất hiện rất nhiều khe hở, mà rễ của cậu đang rớt trong khe hở đó.
Thiên tính ưa lạnh làm cậu vô thức cắm rễ vào trong khe hở, sau khi cố định bản thân cậu mới ngơ ngác nói với Trần Uyên: "Sư tôn, giường của người hỏng rồi!"
"Hỏng thì hỏng." Trần Uyên yên lặng thu lại bàn tay đặt trên mặt giường: "Tu luyện cẩn thận."
Ngày hôm sau, Mục Tinh Thần phấn chấn đung đưa rễ hướng về phía sư tôn thể hiện thành quả: "Sư tôn người nhìn nè! Một tí dược lực cũng không tràn ra!"
Trần Uyên mở mắt nhìn cậu, không hề keo kiệt khen ngợi: "Ừm, không tệ." Dứt lời lấy quần áo và giày trong nhẫn chứa đồ ra đặt lên giường, đứng dậy xuống giường: "Mặc quần áo tử tế rồi đi ra."
Mục TInh Thần vội vàng biến về hình người, cái gì cũng chưa kịp nói thì sư tôn một giây trước còn đứng bên giường đã nháy mắt không thấy bóng dáng. Cậu im lặng mấy giây trên giường, hơi buồn bực: "Sao phải chạy nhanh như vậy chứ!"
Ở trong phòng mặc quần áo, Mục Tinh Thần nhận được nhiệm vụ thứ hai của thế giới này. Cậu híp mắt, miễn cưỡng nhớ lại cốt truyện đã từng đọc qua nhiều năm trước.
Cốt truyện ban đầu hình như là nhân vật công thụ chính có quan hệ sư đồ, vào lần di tích mở ra, vì một số nguyên nhân mà gặp khốn cảnh, cuối cùng hình như ở khốn cảnh đó phá vỡ tầng ngăn cách quan hệ sư đồ giữa hai bên?
"Có thể cho tôi đọc lại cốt truyện được không?" Vừa hỏi xong câu này, Mục Tinh Thần lại lập tức thay đổi chủ ý: "Được rồi, không muốn xem nữa."
Cốt truyện ban đầu hẳn sẽ xảy ra vào lần ra ngoài này. Vốn đây mới là khoảng thời gian cậu mới tiến vào thế giới này, không biết tại sao lại bị xách tới một trăm năm trước: "Chẳng lẽ vì ở thế giới tu tiên này, tôi là vai phụ người qua đường Giáp chết khá sớm nên mới cho tôi đến trước nhiều năm vậy sao?"
"... Có lẽ thế."
Trong phòng không có gương, Mục Tinh Thần cũng không thể nào biết mình đã mặc quần áo đàng hoàng chưa. Cậu cúi đầu sửa sang lại quần áo rồi ra cửa, trong lòng còn đang suy nghĩ kịch bản vai phụ của mình. Nếu giống trong cốt truyện thì hẳn lần đến di tích này pháo hôi là cậu đây sẽ bị đánh rơi, nhưng cậu chắc chắn sẽ không giống trong cốt truyện gốc! Sư tôn nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt!
Mục Tinh Thần cực kỳ tin tưởng việc Trần Uyên có thể bảo vệ mình, rất vui vẻ ra khỏi phòng: "Sư tôn ~"
Trần Uyên đứng chờ trong sân quay đầu, nhìn tiểu đồ đệ cả người mặc đồ trắng giống như công tử thế gia, trong con ngươi luôn luôn không gợn sóng hiện lên vẻ kinh diễm: "Tới đây."
Mục Tinh Thần như một cơn gió chạy tới nhào vào lòng Trần Uyên, trong đôi mắt dường như điểm xuyết toàn bộ tinh hà lại tràn đầy sự ỷ lại và vui vẻ: "Sư tôn, người thơm quá à."
Trần Uyên bị cọ lồng ngực thì bất đắc dĩ: "Không được luôn miệng nói những lời này... đừng có lộn xộn."
"Sư tôn, người đang buộc tóc cho con phải không?"
"Ừm."
Mục Tinh Thần ngoan ngoãn hai tay khéo léo ôm eo Trần Uyên không động đậy, nhưng miệng vẫn như cũ không chịu yên: "Con muốn kiểu tóc giống người cơ."
"Phiền phức."
"Không phiền phức mà."
Trần Uyên không lên tiếng nữa, ngón tay lành lạnh không ngừng xuyên qua tóc Mục Tinh Thần. Hắn cầm một chiếc trâm trúc đơn giản, giống cái trên đầu hắn. Cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ để tránh cho cái cục phiền phức là tiểu đồ đệ phát hiện trâm cài tóc khác rồi lại ầm ĩ đòi cái giống hắn.
Mà hắn suy đoán thật sự không sai, Mục Tinh Thần hận không thể giống y như đúc với hắn từ trên xuống dưới. Sau khi phát hiện trâm cài tóc giống nhau, sự vui sướng trong mắt cậu căn bản không giấu được.
Bị tiểu đồ đệ dùng ánh mắt 'quả nhiên người cũng thích con' ngượng ngùng nhìn chằm chằm, Trần Uyên không quá tự nhiên dời ánh mắt, đưa tay kéo cánh tay đang vòng trên lưng ra: "Tối hôm qua lời vi sư nói với con đã nhớ chưa?"
"Nhớ kỹ rồi ạ! Không thể nói cho bất cứ ai về bản thể của con, cũng không thể để lộ mùi thuốc. Tốt nhất không nên nói chuyện với người không quen biết." Lặp lại đến đây, Mục Tinh Thần đỏ mặt nắm tay lại rồi nhét vào trong bàn tay của Trần Uyên, nhỏ giọng thầm thì: "Nhưng con chỉ biết một mình người, chẳng phải là ngoại trừ người con không thể nói chuyện với bất kỳ ai sao?"
Nhớ ra đây là lần đầu tiên tiểu đồ đệ ra ngoài, cộng thêm lo lắng cậu không thể tự mình khống chế nổi dược lực, sau khi Trần Uyên do dự hai giây liền ngầm cho phép động tác dắt tay.
"Sư tôn, người thật bá đạo! Chỉ cho phép con nói chuyện với người!"
Trần Uyên không ngờ hắn thầm thì nửa ngày mà cậu lại tổng kết ra kết quả như thế, hơi bất đắc dĩ: "Sợ hay không thoải mái thì nói với vi sư."
Trước khi di tích hoàn toàn mở ra, các đại tông môn đã xác định rõ danh ngạch tiến vào di tích. Phi Vân Tông vì có một Trần Uyên đã bước vào thời gian Độ Kiếp nhiều năm, chỉ kém một bước là có thể phi thăng nên có được rất nhiều danh ngạch. Giờ phút này trên quảng trường bàn luận đứng đầy đệ tử, mọi người đều cực kỳ hưng phấn.
Trần Uyên thay đổi dung mạo của mình và Mục Tinh Thần, nắm tay tiểu đồ đệ đang ngó xung quanh bất động thanh sắc gia nhập đội ngũ. Trưởng lão dẫn đội nhanh chóng xuất hiện, giảng một chút về các điều cần chú ý khi vào di tích rồi dẫn các đệ tử ngự kiếm xuất phát.
Dưới chân là một thanh kiếm cực kỳ lớn, Mục Tinh Thần ôm cánh tay Trần Uyên, mặt mũi đầy nét hưng phấn không che giấu được: "Sư tôn! Chúng ta đang bay trên kiếm này!"
Mặc dù Mục Tinh Thần đã chờ đợi ở thế giới này một trăm năm, còn có người có vũ lực chạm nóc ở thế giới này làm bạn nhưng mười ngày trước cậu vẫn chỉ là một bông hoa không thể nào di chuyển. Vất vả lắm mới có thể di chuyển lại bị nhốt trong phòng vài ngày, thật sự chưa từng có cơ hội tiếp xúc với thế giới tu tiên thần kỳ.
Trên đoạn đường xuất phát từ tông môn đến cửa vào di tích, Mục Tinh Thần nói không ngừng miệng. Trần Uyên yêu thích yên tĩnh, bị cậu nháo một cái đầu hai cái đầu. Sau khi phát hiện đã đến di tích, hắn quỷ dị sinh ra cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
Rõ ràng trước kia khi còn là hoa cũng đâu nói nhiều như vậy.
Bên ngoài tụ tập rất nhiều người, Phi Vân Tông chính là nhóm cuối cùng. Sau khi bọn họ đến liền bắt đầu tiến vào di tích theo thứ tự.
Lần đầu tiên Mục Tinh Thần vào di tích, cậu căng thẳng nắm chặt tay Trần Uyên, nhỏ giọng hỏi: "Sư tôn, có gì cần chú ý không ạ?"
"Không được chạm lung tung vào đồ vật bên trong."
Mục Tinh Thần vội vàng gật đầu, thấy Trần Uyên không tiếp tục bổ sung liền nhẹ nhàng thở ra, cùng đi theo vào trong di tích. Đi được một lúc cậu đã cảm thấy quá buồn ngủ, hơn nữa căn bản không thể nào ngăn cản nổi cơn buồn ngủ: "Sư tôn, con buồn ngủ quá..."
Chữ ngủ còn chưa nói xong đã lệch đầu nghiêng vào trong ngực Trần Uyên, được một cánh tay lạnh lẽo vững vàng tiếp được.
Lúc tiểu đồ đệ bị di tích ảnh hưởng ngủ thiếp ngã vào trong ngực, Trần Uyên mới đào ra ký ức đã bị lãng quên từ lâu trước kia. Mỗi một di tích đều sẽ có cơ chế bảo vệ người bình thường vô tình đi vào, phòng ngừa bọn họ khó giữ mạng nhỏ để đi ra.
Trần Uyên nhìn Mục Tinh Thần ngủ say, trong đôi mắt hiện ra vẻ nghi hoặc. Tại sao tiểu đồ đệ lại bị di tích dùng cơ chế bảo hộ để bảo vệ? Rõ ràng cậu không phải người bình thường.
Đáng tiếc di tích không trả lời hắn tại sao, hơn nữa còn có những người khác lục tục tiến vào. Hắn phải nhanh chóng nhập mộng mang người ra, nếu không để lâu tí nữa tiểu đồ đệ sẽ bị di tích truyền tống đi.
Sau khi tìm một nơi tương đối kín đáo, Trần Uyên thả người ngủ say trong lòng xuống, đưa tay bố trí một tầng kết giới trước mặt rồi ngồi xếp bằng nhập định để tiến vào mộng cảnh của Mục Tinh Thần. Nghìn lần không ngờ hắn vừa bắt đầu thử trong nháy mắt đã bị kéo vào mộng cảnh.
Chân đạp đất đứng trong không gian trắng xóa, ánh mắt Trần Uyên vừa phức tạp vừa vui mừng. Nguyên thần cưỡng ép tiến vào mộng cảnh của người khác thật ra rất nguy hiểm, trừ phi là người cực kỳ tin tưởng. Người bình thường sẽ không làm thế, hắn biết tiểu đồ đệ rất tin tưởng hắn, nhưng không ngờ sẽ không đề phòng... như thế.
Trần Uyên đứng tại chỗ đó một lúc lâu cũng không đợi được chủ nhân mộng cảnh xuất hiện, bèn chủ động lên tiếng: "Vi sư tới đón con, ra đây."
Mục Tinh Thần trốn sau tầng mây trừng mắt nhìn, trong lòng nói với hệ thống: "Một trăm năm rồi tôi chưa nằm mơ, không ngờ tới vừa nằm mơ liền mơ thấy sư tôn!"
"... Thật sao?"
"Đúng vậy, tôi lập tức làm sư tôn lại đây."
Mục Tinh Thần cho rằng ở trong mơ muốn làm gì cũng đều được, liền tưởng tượng Trần Uyên ở đằng xa xuất hiện bên cạnh mình. Một giây sau người vừa mới ở đằng xa liền thật sự xuất hiện ở bên cạnh cậu: "Này nhìn đi! Nếu như không phải đang nằm mơ thì sao sư tôn có thể bị tôi khống chế!"
Thật ra cậu nói cũng không sai, Trần Uyên dùng nguyên thần tiến vào trong mộng của cậu, đúng là cơ thể hắn bị cậu khống chế.
Trần Uyên nhìn thấy hưng phấn và cao hứng trong mắt Mục Tinh Thần, không cảm thấy có gì không đúng, dù sao mỗi lần tiểu đồ đệ nhìn hắn cũng đều là ánh mắt này. Hắn vươn tay: "Ra ngoài với vi sư."
Mục Tinh Thần ngồi xổm dưới đất, ngửa đầu nhìn sư tôn trong mơ của mình. Nét mặt hắn vẫn thanh lãnh làm cậu lập tức sinh ra suy nghĩ xấu hổ muốn làm mặt sư tôn có biểu cảm khác. Nghĩ gì làm nấy, cậu xấu hổ nhìn sư tôn có nét mặt kinh ngạc và nghi hoặc nằm xuống bên cạnh mình, đưa tay chọc chọc gương mặt tuấn tú kia, đỏ mặt nói: "Con muốn hôn người."
Trần Uyên chưa kịp nói gì đã bị môi đồ đệ chặn miệng. Giờ phút này hắn đang ở trạng thái nguyên thần trong mộng của Mục Tinh Thần nên căn bản không có năng lực phản kháng gì, dễ dàng bị đầu lưỡi mềm mại của đồ đệ mở khóe miệng.
Bạn đầu Mục Tinh Thần ngồi xổm bên cạnh Trần Uyên rồi cậu đỏ mặt giơ chân ngồi dạng chân trên eo Trần Uyên, nhắm mắt lại rồi ôm sư tôn của mình ngượng ngùng hôn lưỡi.
Nguyên thần mẫn cảm hơn mấy lần. Lúc đầu lưỡi bị Mục Tinh Thần ngậm lấy bú liếm thì bụng dưới Trần Uyên xiết chặt. Hắn rên lên dùng hết toàn lực muốn ngăn cản đồ đệ đại nghịch bất đạo của mình lại, nhưng tay hắn vừa giơ lên liền bị phát hiện, đồng thời... Bị ép đặt lên cái mông đang đè trên eo mình.