Tôi Thực Sự Không Muốn Cướp Nam Chính

Chương 89: Bảo Bảo, vi phu vào đây



Edit: Cá Bơn Vui Vẻ | Beta: June

***

Trần Uyên dẫn Mục Tinh Thần nhanh chóng đi lên đỉnh núi nơi cậu từng cắm rễ hơn trăm năm. Trải qua khoảng thời gian tự thân chữa trị, linh khí xung quanh bị cướp sạch đã khôi phục một chút, ngược lại hàn khí vẫn rét lạnh như cũ.

Đến nơi quen thuộc, Mục Tinh Thần vô thức muốn biến thành bản thể trở về cắm rễ xuống chỗ này, nhưng ý nghĩ dạo qua một vòng trong thức hải liền bị cậu mạnh mẽ ép xuống.

Cậu giơ tay kéo bàn tay buông xuống bên người Trần Uyên kéo đến eo mình, đắc ý nhớ lại vừa nãy sư tôn đã nói chuyện mình là đạo lữ của hắn, hừ hừ nói: "Người ôm con thêm một cái đi."

Trần Uyên không nói một lời ôm sát eo Mục Tinh Thần, một tay ôm lấy người, giữa tiếng kháng nghị hừ hừ ôm người đến trung tâm nơi linh khí cằn cỗi nhất, chính là chỗ Mục Tinh Thần từng cắm rễ: "Không muốn về nhà sao?"

Nhà?

Mục Tinh Thần nhìn mảnh đất cách chân Trần Uyên chỉ có nửa nước kia, nhẫn nhịn đến mức lông mi bắt đầu khẽ run,đây là nơi cậu ở hơn trăm năm, hoàn toàn có thể gọi là nhà, hơn nữa... Cách rất gần, suy nghĩ muốn cắm rễ xuống trong đầu cậu càng ngày càng mãnh liệt.

Xảy ra chuyện gì vậy nè!

Trước đó rõ ràng không bị thế này?!

Mục Tinh Thần vội vàng ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ vô song của sư tôn nhà mình, cảm giác bị mảnh đất kia hấp dẫn hơi bớt đi, cậu nhón chân lên cắn cắn cằm của Trần Uyên, hừ nhẹ nói ra cảm nhận của mình, cuối cùng tổng kết: "Sư tôn... Con cảm giác nơi này hơi bất thường!"

Nghe thế, ánh mắt Trần Uyên dừng trên đầu Mục Tinh Thần, quét mắt nhìn mầm nhỏ một lần nữa nhếch lên, nhìn người gương mặt ửng đỏ: "Có lẽ nơi này có liên quan đến biến hóa của ngươi bây giờ."

"Thật sao?" Mục Tinh Thần nghi hoặc vươn tay sờ mầm nhỏ.

Bởi vì không cảm nhận được bất kỳ khí tức xấu nào ở nơi này, Trần Uyên liền buông lỏng bàn tay nắm eo Mục Tinh Thần ra, vỗ vỗ eo cậu: "Đi thôi."

Mục Tinh Thần vốn khó chống cự sự mê hoặc từ mảnh đất, giờ phút còn được sư tôn yêu nhất cổ vũ, gần như lập tức biến thành bản thể, vừa không chờ kịp đâm rễ xuống đất, vừa truyền âm cho Trần Uyên: "Vậy người phải ở chỗ này với con."

"Ừm." Trần Uyên ngồi trên mặt đất.

Sau khi cắm toàn bộ rễ xuống đất, Mục TInh Thần lập tức thoải mái lung lay cánh hoa, sau đó cảm giác rõ ràng trong nhụy hoa có thứ gì đó xuất hiện.

Mục Tinh Thần biến thành bản thể nên không thể nào trông thấy biến hóa của mình, nhưng Trần Uyên ngồi bên cạnh lại thấy rõ.

Hắn tận mắt thấy một mầm non chui ra từ nhụy hoa trắng tuyết, hơn nữa nhanh chóng sinh trưởng thậm chí nở hoa, cuối cùng một quả nhỏ màu xanh treo trên mầm non, run rẩy theo lắc lư của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần cảm giác rất rõ ràng thay đổi của cơ thể mình, mờ mịt không nhịn được hỏi hệ thống: "Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao tôi lại nảy mầm lại nở hoa kết trái hả? Xảy ra chuyện gì?"

Hệ thống chưa nhận được bất cứ chỉ thị gì... Thật ra nó cũng không rõ lắm, tuy nhiên nó biết chắc không phải điều xấu, bèn yếu ớt giải thích: "Không có hại cho cậu, đừng sợ."

Nghe hệ thống giải thích, Mục Tinh Thần yên tâm liền. Vì muốn thảo luận chuyện cơ thể mình biến hóa với Trần Uyên nên cậu vội vàng rút rễ cắm trong đất ra, biến thành hình người trần trùng trục nhào vào trong ngực Trần Uyên, đưa tay sờ mầm cây và quả nhỏ trên đầu.

Hơi hưng phấn thấp giọng gọi: "Sư tôn! Con kết quả rồi!"

"... Đã thấy." Trần Uyên yên lặng lấy áo ngoài to rộng ra bao lấy cơ thể trần trụi của đồ đệ trong ngực, bàn tay cách quần áo ôm người, thấp giọng hỏi: "Có khó chịu không?"

Mục Tinh Thần lắc đầu, ngửa đầu đưa mầm nhỏ kết quả đến trước mắt Trần Uyên, mặt đầy vẻ mong đợi nói: "Sư tôn người có muốn sờ thử không!"

Chỉ sờ sờ quả mà thôi, Trần Uyên không từ chối, một tay ôm eo thon của Mục Tinh Thần, một tay nhẹ nhàng chạm vào quả xanh đang đung đưa, phát hiện người trong ngực run lên, lại hỏi: "Không thoải mái sao?"

"Không có... Không mà."

"Ừm."

Tất nhiên Trần Uyên không xem nhẹ sự run rẩy trong lời nói của đồ đệ, nhưng thấy cậu không giống như bị đau, hắn liền dời sự chú ý lên quả xanh lần nữa. Quả xanh biếc nhưng cực kì nhỏ, hắn chỉ nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ nhéo nhéo, phát hiện người trong ngực hắn càng run hơn.

Mục Tinh Thần không để ý tới Trần Uyên dò xét, cậu cũng thể phân thần để chú ý, vì... vì... hiện tại cậu cảm giác giống như, giống như bị sư tôn sờ khắp người, cả người mềm nhũn.

"Ưm..."

Trần Uyên cụp mắt nhìn người trong ngực, lòng bàn tay tiếp tục đụng vào quả xanh.

"Ừm hừ..." Mục Tinh Thần cắn môi dưới vẫn tràn ra một tiếng rên yêu kiều, cái mông đã ướt không nhịn được cọ lên đùi Trần Uyên.

Thần thức cường đại của Trần Uyên bao phủ xung quanh, làm sao có thể không cảm nhận được biến hóa của Mục Tinh Thần, hắn lập tức hiểu rõ quả xanh mới mọc không thể sờ, thu tay lại vịn vòng eo mềm nhũn của đồ đệ đang ghé vào bả vai mình: "Mặc quần áo vào, chúng ta đi nơi khác."

Cởi quần áo?

Cởi quần áo gì?

Mục Tinh Thần ngẩng đầu, đôi mắt óng ánh nước nhìn Trần Uyên cả người quần áo chỉnh tề, hiểu ra.

Trần Uyên bị lôi cổ áo ngăn cản động tác của Mục Tinh Thần, trong tay xuất hiện quần áo sạch muốn mặc vào cho cậu, đáng tiếc cánh tay còn chưa thể xuyên vào đã bị đồ đệ ngoan nổi lên dục vọng đè trên mặt đất.

Rõ ràng sức lực nhẹ hều như vậy không thể ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng chính hắn lại ngã xuống.

Thuận thế làm theo, vui vẻ chịu đựng.

"Tinh Thần."

Mục Tinh Thần ngồi trên eo Trần Uyên bẹp miệng: "Sao lại gọi lạnh nhạt như vậy, người phải gọi con là bảo bối, hoặc bảo bảo."

Lúc nói chuyện, toàn thân cậu nằm nhoài trên người Trần Uyên, hai tay lạnh buốt nâng khuôn mặt tuấn mỹ của sư tôn, hung hăng hôn một cái lên đôi môi mỏng kia. Một tiếng 'bẹp' dị thường vang dội quanh quẩn bên tai hai người.

Mục Tinh Thần bị âm thanh mình hôn ra làm cho đỏ mặt. Cậu xấu hổ không dám nhìn vào mắt sư tôn, vội vàng nhắm mắt lại lần nữa hôn lên môi Trần Uyên, đầu lưỡi không có kết cấu đi đi về ở khóe miệng đóng chặt chọc chọc thăm dò.

Chọc nửa ngày cũng không thể đẩy ra, liền lẩm bẩm phát ra tiếng phàn nàn mơ hồ: "Há, há miệng, hôn phải há miệng chứ."

Cuối cùng Trần Uyên cũng hé miệng nghênh đón cái lưỡi mềm đã bồi hồi bên ngoài thật lâu, khép đôi mắt lại giấu đi tình dục tăm tối bên trong. Hắn dễ dàng đảo khách thành chủ, đầu lưỡi dẫn dắt lưỡi mềm của Mục Tinh Thần ôn như dây dưa cắn xé.

Tiếng nước dinh dính mập mờ bay đi rất xa rồi bị bao trùm dưới thần thức cường đại, Trần Uyên đẩy đầu lưỡi Mục Tinh Thần chen vào trong miệng hắn, cực kỳ nhẹ nhàng liếm láp thịt mềm bên trong.

Mục Tinh Thần gần như chìm trong nụ hôn sâu dịu dàng ấy, mãi đến khi một bàn tay to lạnh buốt lần nữa vuốt ve quả xanh trên đầu cậu. Cậu rên rỉ, trong động thịt tuôn ra lượng lớn nước dâm, làm ướt một mảng lớn quần áo của Trần Uyên bên dưới mông, mơ hồ nhìn thấy hình dạng của côn thịt.

Cảm xúc thỏa mãn khi hôn nháy mắt tan rã, bị tình dục dày đặc chiếm đoạt.

Muốn quá.

Suy nghĩ muốn làm tình muốn được cắm vào vừa ló đầu ra, Mục Tinh Thần liền bị Trần Uyên ôm eo dịch về sau, mông thịt tròn trịa đẫy thịt vừa vặn ngồi lên con cặc đã hoàn toàn cương cứng.

"Ưm..."

Trần Uyên nhướng mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng và lông mi rung rung của đồ đệ ngoan trong ngực, nụ hôn nhẹ nhàng dần dần kịch liệt, bất động thanh sắc làm Mục Tinh Thần càng chìm sâu hơn vào vực sâu tình dục.

Một tay hắn vẫn luôn ôm eo Mục Tinh Thần phòng ngừa cậu ngã sấp, một tay khác lần nữa sờ soạng quả xanh.

Chỉ bị hôn và sờ nắn quả thôi mà Mục Tinh Thần có cảm giác mình sắp cao trào. Cậu nghi ngờ sư tôn cố ý, rầm rì ngăn cản bàn tay đang sờ quả của mình, ngón tay thon xinh đẹp run rẩy luồn vào giữ khe hở bàn tay của Trần Uyên mười ngón đan xen.

Chính vào lúc này đầu lưỡi Trần Uyên liếm liếm phần thịt mềm mẫn cảm nhất trong miệng Mục Tinh Thần.

"Ừm hừ...!" Mục Tinh Thần rên rỉ co rút hậu huyệt, đáng tiếc chẳng những không thể làm dịu xao động trong cơ thể mà còn tuôn càng nhiều chất lỏng nồng đậm mùi thuốc từ trong động thịt.

Càng ngày càng có nhiều dịch thể không chịu khống chế chảy ra, trong chớp mắt làm quần áo ở bụng dưới của Trần Uyên rối tinh rối mù, dương vật bị dính đầy chất lỏng cách y phục ướt nhẹp càng khảm chặt vào trong mông thịt của Mục Tinh Thần.

Trần Uyên chủ động tách ra kết thúc nụ hôn triền miên này, hắn nằm trên mặt đất, mái tóc đen nhánh trải dưới thân, tỉnh tháo nhìn đồ đệ ngoan ngồi trên người mình, dung túng tất cả động tác nhỏ của cậu.

Mục Tinh Thần chống lên ngực Trần Uyên xoay mông cọ cặc đạt được thỏa mãn ngắn ngủi. Cậu để ý tới ánh mắt của sư tôn, không hiểu sao có chút e lệ: "Người đừng nhìn con mà." Nói rồi đỏ mặt kéo đai lưng rơi bên cạnh đắp lên mắt Trần Uyên.

Mùi thuốc nồng nặc chui vào trong lỗ mũi, mắt cảm nhận sự ướt át khiến Trần Uyên gần như lập tức nhận ra đai lưng dính cái gì, hắn vung tay lên, cuối cùng vẫn không lấy nó xuống.

Hai cái tay của Trần Uyên đều vịn eo của Mục Tinh Thần.

"Ha... Ha..."

Mục Tinh Thần cố gắng điều chỉnh tiếng thở dốc của mình, sắc mặt ửng đỏ ngồi dậy quỳ trên người Trần Uyên, hai bắp chân xinh đẹp trắng nõn dán chặt vào đùi Trần Uyên, ngón chân mượt mà kéo rất căng.

Cậu nhẹ nhàng cắn môi dưới, hừ nhẹ hạ thấp mông xuống, để mông thịt của mình tiếp xúc gần hơn với côn thịt của sư tôn.

Dương vật đã hoàn toàn cương cứng dưới mông rất lớn, Mục Tinh Thần chỉ mới nhớ lại hình ảnh bị cắm vào mà trong động thịt liền tuôn ra chất lỏng, cậu đỏ mặt chống hai tay ra sau lên bắp chân của mình, đong đưa vòng eo trước sau ma sát tên nhóc to con dưới mông.

Chất liệu quần áo rất tốt, nhưng vải vóc sau khi bị chất lỏng làm ướt nhăn nhúm lại, lúc Mục Tinh Thần đưa đẩy vòng eo những phần vải nhăn nhúm kia liền cọ vào động thịt mẫn cảm, thỉnh thoảng còn vào thịt mềm bên trong, thoải mái rên hừ hừ.

"Ưm...! Cọ, cọ đến rồi..."

Bị bịt mắt cũng không cản trở Trần Uyền nhìn thấy mọi thứ. Tthu hết vẻ mặt dâm loạn của đồ đệ ngoan vào trong mắt, hắn không khỏi mấp máy môi mỏng, miệng đắng lưỡi khô.

Cơ thể Trần Uyên bị động tác đưa đẩy của Mục Tinh Thần kéo theo đong đưa, cộng thêm tiếng rên rỉ càng ngày càng buông thả, cảnh tượng này rõ ràng chính là hai người vong tình ân ái, nhưng thực tế quần áo Trần Uyên còn chưa cởi, vẻn vẹn chỉ là cọ cặc cách quần áo mà thôi.

Dễ chịu nhưng cũng không thoải mái.

Trần Uyên im lặng thở dài, ôm eo Mục Tinh Thần ngồi dậy, đai lưng dính đầy chất lỏng đắp trên mắt trượt xuống theo: "Dễ chịu không?"

Mục Tinh Thần tự mình chơi nửa ngày lẩm bẩm hai tiếng, hai tay bắt lấy áo trên bờ vai Trần Uyên, sát lại gần hắn, mềm nhũn trả lời: "Dễ chịu... Còn muốn thoải mái hơn..."

"Được."

Trong một ý niệm, hai người đã tiếp xúc thân mật, bàn tay quy củ nắm eo Mục Tinh Thần của Trần Uyên dịch xuống dưới, bàn tay nắm mông thịt tròn trịa mềm mại nhào nặn, trong đầu hiện lên suy nghĩ không đứng đắn, cái mông của đồ đệ ngoan thật mềm, sờ thật thích.

Mục Tinh Thần bị chơi mông hừ nhẹ hai tiếng, cắn cằm Trần Uyên liếm láp, đồng thời không nhịn được xoay mông thúc giục.

Trần Uyên khó mà khi bị tình dục đốt cháy lý trí, phát hiện tâm tử của đồ đệ ngoan, bàn tay bèn vô một cái lên mông thịt tròn trịa, khàn giọng bảo: "Đừng nóng vội."

Lực nhẹ làm Mục Tinh Thần chỉ cảm thấy khô nóng và tê dại, cậu khó tin nổi mình bị sư tôn đánh đòn mà cũng thoải mái đến vậy. Mặt cậu đỏ tới mang tai vùi mặt vào cổ Trần Uyên, đầu lưỡi đuổi theo hầu kết khẽ nhấp nhô kia, cố gắng khiến mình không nóng nảy: "Con không, không vội."

"Ngoan." Giọng nói của Trần Uyên cũng không ổn, bàn tay hắn xuống một chút lại một chút nữa, bị chất lỏng chảy ra từ động thịt của Mục Tinh Thần dính đầy tay, trơn trượt suýt chút nữa không nắm nổi mộng thịt xinh đẹp mượt mà kia: "Vi sư..."

Lời còn chưa nói hết, liền bị Mục Tinh Thần rầm rì uốn nắn: "Vi phu, vi phu...!"

Dù sao đã mấy trăm năm thanh tâm quả dục, Trần Uyên nhất thời xấu hổ không nói nên lời, bèn giảm bớt tự xưng, chỉ nói: "Cơ thể ngươi xuất hiện biến hóa xưa nay chưa từng được ghi chép, hôm nay vừa vặn kiểm tra một lượt, không được chống cự."

Đương nhiên Mục Tinh Thần tùy ý hắn kiểm tra, lúc bị đặt lên quần áo trải trên mặt đất, cậu cực kì thuận theo nhấc chân vòng quanh eo Trần Uyên, cảm giác thần trí của hắn tiến vào trong thức hải của mình, cậu sửng sốt một giây rồi ném ra sau đầu, ôm eo Trần Uyên ấn xuống, mềm giọng nũng nịu: "Muốn..."

Vì Mục Tinh Thần rất phối hợp, Trần Uyên tốn rất ít thời gian, thần thức đã di chuyển khắp các nơi mình muốn nhìn, không phát hiện bất cứ dị thường nào.

Ánh mắt hần lần nữa rơi lên quả xanh biếc kia, cúi đầu hôn hôn trán Mục Tinh Thần, khàn giọng nói: "Không thoải mái thì nói với ta." Giữa lúc nói chuyện liền cầm dương vật bị chất lỏng thấm ướt chống lên cửa huyệt, eo dùng sức thúc quy đầu vào trong động thịt.

"Aaa..." Mục Tinh Thần vô thức kẹp chặt hai chân, sắc mặt ửng đỏ nâng mông phối hợp cho Trần Uyên tiến vào.

Từ khi ra khỏi di tích đến giờ đã hơn hai tháng chưa làm, bên trong Mục Tinh thần thật sự rất chặt, Trần Uyên chỉ mới chen vào nửa quy đầu đã bị kẹt, hắn không thể không trấn an xoa xoa cái mông căng cứng của đồ đệ ngoan trong lòng: "Thả lỏng."

Mục Tinh Thần cũng muốn thả lỏng, nhưng cậu hơi hưng phấn quá mức, cố gắng nửa ngày cũng không thể để con cặc kẹt bên ngoài tiến vào trong thêm chút nào, vừa sốt ruột vừa đáng thương ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Người hôn hôn con thì sẽ thả lỏng."

Trần Uyên khẽ cười, dịu dàng hôn lên khóe mắt Mục Tinh Thần, đôi môi mang hơi lạnh nhanh chóng dán lên môi Mục Tinh Thần đầu lưỡi nhô ra liếm láp hai cái rồi hôn xuống dưới.

Hầu kết của Mục Tinh Thần được nhẹ nhàng ngậm lấy hừ nhẹ hai tiếng, mông quả nhiên không còn căng cứng nữa, Trần Uyên cũng thuận thế chen vào, bị thịt mềm bên trong bọc hút rên rỉ, cảm giác điện giật tê dại bắt đầu tản ra toàn thân.

Hắn cũng hơi không nhịn được, nắm eo nhỏ của đồ đệ ngoan trong ngực nhẹ nhàng cọ xát, môi lưỡi vẫn luôn trấn an liếm láp làn da và xương quai xanh của Mục Tinh Thần.

"Ừm ha... Sư tôn..."

Cơ thể Mục Tinh Thần lắc lư theo tần suất đâm chọc của Trần Uyên, được cắm vào dễ chịu bèn kẹp chặt chân lẩm bẩm cọ cọ eo Trần Uyên: "Ừm... Ư...! Sư tôn hút, hút nhẹ núm vú."

Trần Uyên há mồm ngậm lấy núm vú được đưa tới trước mặt, đầu lưỡi chọc vào lỗ sữa đùa nghịch một hồi rồi ngậm núm đã sưng lên dùng sức hút, chất lỏng ngọt ngào theo lỗ sữa chảy ra đều bị hắn nuốt.

Nhưng Trần Uyên uống càng nhiều chất lỏng, linh lực lúc trước hắn ép xuống lại bắt đầu cuộn trào, vách ngăn kia cũng bắt đầu buông lỏng, hắn không thể không phân thần áp chế linh khí cuồn cuộn trong cơ thể.

"Bên kia cũng muốn..."

Hai núm vú cương cứng đều được vuốt ve, màu sắc cũng thay đổi thành màu đỏ tươi, Mục Tinh Thần thỏa mãn vòng tay ôm cổ Trần Uyên, đôi môi mềm mại từng chút hôn hôn lỗ tai của sư tôn, lầm bẩm mềm nhũn biểu đạt yêu thương.

"Ngoan." Tay Trần Uyên xoa mông Mục Tinh Thần, dễ dàng cảm giác được cậu đã hoàn toàn thả lỏng, dương vật vốn chỉ cọ xát nhè nhẹ ở cửa huyệt bị rút ra, bị bàn tay thon dài đẹp mắt nắm chặt một lần nữa dán lên cửa huyệt ướt sũng.

Hắn nghiêng đầu hôn một cái lên cổ Mục Tinh Thần, khàn giọng trịnh trọng nói: "Bảo bảo, vi phu... Vào đây."

"Ưm... Aaaa!"

Con cặc thô to cương cứng dùng sức địt vào động thịt, không đợi cơ thể Mục Tinh Thần hoàn toàn thích ứng đã thúc toàn bộ cặc vào nơi sâu nhất, quy đầu hơi vểnh chọc vào mần thịt mềm mẫn cảm nhất, mang đến khoái cảm ngập đầu cho Mục Tinh Thần.

"Ừm ha... Sướng quá..." Đôi mắt Mục Tinh Thần gần như bị hơi nước bao trùm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mông lung dễ chịu đến cực hạn.

Cảm nhận của Trần Uyên cũng không khác gì Mục Tinh Thần, thịt mềm trong động thịt điên cuồng dùng sức chèn ép dương vật đâm vào. Quy đầu giống như bị một cái miệng nhỏ không ngừng hút mạnh, khoái cảm đến tận xương cụt, sướng đến nỗi chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc này.

Tại sao... Tại sao còn sướng hơn cả lần trước?

Mang theo tia khó hiểu, Trần Uyên ôm Mục Tinh Thần ôm cổ mình ngồi dậy, dùng tư thế mặt đối mặt ân ái.

"Sư tôn... Ưm...! Sờ, sờ quả, sờ vào quả đi..."

Mấy chữ đứt quãng gian nan mãi mới nói xong, Trần Uyên vươn tay sờ quả xanh biếc trên đỉnh đầu Mục Tinh Thần, phát hiện dòng nước trong huyệt của đồ đệ ngoan trong ngực chảy càng mạnh hơn, tiếng kêu cũng hơi không khống chế được, tay vuốt ve quả hơi chần chờ.

Nhưng hắn vừa dừng lại, Mục Tinh Thần liền lẩm bẩm cúi đầu xuống chủ động đưa quả cây cọ vào lòng bàn tay hắn.

Trần Uyên cười bất đắc dĩ thỏa mãn nhu cầu của đồ đệ, vừa sờ quả vừa ôm một bên đùi trắng bóng, dùng sức nhanh chóng đưa đẩy cặc, mỗi lần đều đâm cặc vào nơi sâu nhất.

m thanh ân ái kịch liệt bành bạch xung quanh bị khống chế, càng ngày càng nhiều sương mù vây quanh hai người. Giờ phút này, nơi đây giống như một mảnh trời chỉ thuộc riêng về hai người bọn họ.

Vừa làm tình vừa sờ quả mang tới khoái cảm quá mãnh liệt, Mục Tinh Thần không kiên trì được bao lâu liền thét chói tai bị đưa lên cao trào, mà Trần Uyên đã lâu chưa ăn mặn cũng không kiên trì được quá lâu, khi lần thứ hai đưa đồ đệ lên cao trào, rên rỉ chọc vào thịt mềm trong động thịt, hắn bắn ra luồng tinh dịch trắng đục.

"Ừm...!" Mục Tinh Thần lẩm bẩm đón nhận khoái cảm khi Trần Uyên bắn tinh mang tới, cơ thể vừa qua cao trào mềm nhũn đến rối tinh rối mù. Cậu muốn hôn nhưng không có sức bèn thè lưỡi không chớp mắt nhìn sư tôn ôm mình.

Trần Uyên nhanh chóng cúi đầu xuống ngậm đầu lưỡi Mục Tinh Thần liếm hôn, nghĩ đến cơ thể mảnh mai của đồ đệ ngoan. Xuất tinh xong hắn cũng không lập tức rút dương vật ra mà duy trì tư thế cắm bên trong, ôm Mục Tinh Thần trở mình, để cậu ghé vào ngực mình nghỉ ngơi, khàn giọng hỏi: "Có mệt không?"

Cơ thể mềm mại của Mục Tinh Thần lập tức thuận thế leo lên, nũng nịu: "Eo hơi nhức, cần sư tôn xoa xoa mới tốt lên được."