Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 52: Thế Giới Thứ Hai



Trở lại khu trò chơi, Louis đứng ở ngoài cửa nhìn Trì Chiếu đang chơi ở bên trong, hắn dừng bước, biểu cảm âm trầm và hung ác nháy mắt thay đổi, lúc đi vào tới nơi, Louis đã khôi phục bộ dáng ôn hòa lễ độ như thường ngày. 

Thấy có người lại gần, Trì Chiếu tháo mũ giáp xuống, “Anh về rồi à, nói chuyện với hội trưởng thế nào?”

Louis ôn hòa cười: “Cũng được, ông lão ấy đang bận, anh cũng không ở lại lâu.”

Trì Chiếu cái hiểu cái không gật gật đầu, không ngờ hội trưởng chỗ này lớn tuổi như vậy, đến Louis còn gọi là ông lão, chắc cũng phải trăm tuổi trở lên.

Trì Chiếu thuận miệng nói một câu nhưng cũng không để ý, Louis đến bên cạnh một chiếc máy, hắn ngồi vào mà không khởi động, thay vào đó là dùng máy liên lạc kết nối với phó quan. 

Biết chắc phó quan đã lắp đặt máy theo dõi tàng hình đâu vào đấy, lúc này Louis mới thoáng yên tâm dời lực chú ý vào thiết bị giống y như máy trò chơi trước mặt.

……

Sáng nay, cả West thượng tướng và Thiệu trung tướng cùng đệ đơn xin phép sử dụng thiết bị tối tân nhất của quân bộ hiện giờ - máy theo dõi tàng hình, chiếc máy này vốn được tạo ra để phục vụ quá trình theo dõi nhóm sinh vật có tinh thần lực cực kì cao ở tinh hệ lân cận, thể chất của nhóm sinh vật này rất kém, nhưng bù lại kẻ nào cũng có tinh thần lực cấp A trở lên. Để đánh bại bọn chúng, Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia đã bỏ không ít công sức. 

Ba năm trước đây, Louis dẫn binh đi đoạt lại ranh giới Đế Quốc bị chúng chiếm, đồng thời còn cùng kí kết hiệp ước thương mại và hoà bình, điều khoản không nghiêng về một phía, đều có lợi với cả hai tinh hệ, ít nhất có thể mang lại hoà bình giữa hai tinh ít nhất trong vòng vài thập niên, vì thế thiết bị này hiện đang không cần dùng tới. 

Lí do trong đơn xin sử dụng nghe có vẻ hơi gượng gạo, sĩ quan quân bộ trầm mặc trong chốc lát nghĩ, dù sao để máy theo dõi trong kho cũng không ai dùng, vậy cho mượn đi.

Lấy được máy theo dõi tàng hình, phó quan tức tốc lái xe không gian trở về nhà Louis, mất cả nửa ngày mới lắp xong.

Bước cuối cùng là quét sơn làm kí hiệu ở giữa, sơn xong, phó quan lấy điều khiển từ xa hình tròn, ấn nút mở, trong nháy mắt, cả căn phòng đều được bao phủ bằng một vầng ánh sáng lóe lên nhưng chỉ một giây sau ánh sáng này lại biến mất. 

Lắp xong rồi.

Phó quan hài lòng, tuy Louis không nói lí do vì sao lại lắp đặt theo dõi cấp cao thế này trong nhà, nhưng là cấp dưới của Louis nhiều năm, thứ phó quan hiểu rõ nhất là tin tưởng cấp trên của mình vô điều kiện, mà từ trước đến nay phó quan chưa khiến ai thất vọng bao giờ.

Về đến nhà, Louis bước vào trước, sau đó hơi hơi xoay người nhìn Trì Chiếu cũng theo vào. Hắn hơi khẩn trương, sợ máy theo dõi tàng hình này vô tác dụng với Trì Chiếu, bởi không ai biết tinh thần lực của cậu ở mức độ nào, nếu chẳng may bị phát hiện, Louis cũng không biết giải thích sao cho phải.

Bước chân Trì Chiếu đi vào tự nhiên vô cùng, cậu đứng trước mặt Louis, lại còn nghiêng nghiêng đầu, “Đứng ở đây làm gì?”

Louis khẽ cong môi, “Chờ em.”

Lại là một đêm yên tĩnh, hai người trên giường ôm hôn cuồng nhiệt, theo đúng quy trình thì bước tiếp theo sẽ càng thêm nhạy cảm mới phải, nhưng đột nhiên thiếu niên đang chôn trong lòng ai đó lại ngửa đầu khăng khăng muốn chui ra ngoài. 

Cậu cự tuyệt rất khéo léo, nhưng dù có khéo léo đến đâu cũng vẫn là cự tuyệt, động tác của Louis dừng lại, hắn mở to mắt, trong ánh mắt vẫn còn dục vọng trùng trùng không giảm, hai người đối diện, khoảng chừng ba giây tiếp theo Louis mím môi, sau đó rời khỏi người Trì Chiếu, “Anh đi tắm.”

Louis xuống rồi Trì Chiếu mới dám kéo chăn lên, cả nửa khuôn mặt cậu giấu trong chăn, chỉ còn mỗi đôi mắt trong sạch lộ ở bên ngoài.

Cậu nhìn về phía cửa phòng tắm vừa bị đóng lại, không biết đang nghĩ gì.

Nửa tiếng sau cửa phòng tắm mở, Louis đi ra. Lúc đó Trì Chiếu đã nhắm mắt lại, tư thế ngủ ngoan ngoãn mà lại an tĩnh, Louis đến gần cậu, lặng im không tiếng động nhìn cậu một lát sau đó mới vòng về chỗ của mình, lên giường rồi, hắn lại hôn tóc mai Trì Chiếu như mọi ngày. Phát hiện tất cả những động tác tiêu chuẩn cho thấy chủ nhân căn nhà chuẩn bị đi ngủ, hệ thống tự động ngắt điện. 

……

Thật ra thì Trì Chiếu chưa ngủ, cậu vẫn luôn dựng lỗ tai nghe ngóng, Louis vừa bước ra là cậu đã biết rồi, đến tận khi Louis tới gần hôn cậu một nụ hôn chúc ngủ ngon, Trì Chiếu vẫn không động đậy. 

Cả căn phòng tối đen, lúc này Trì Chiếu mới yên lặng mở mắt. Sau lưng cậu tản mác hơi lạnh, chắn chắn Louis đã tắm nước lạnh rất lâu rồi mới đi ra.

Trì Chiếu đã không còn đếm được đây là lần thứ bao nhiêu, mỗi ngày đều như vậy, chỉ cần cậu có ý cự tuyệt thì Louis sẽ dừng lại, không phải hắn không muốn làm, Trì Chiếu có thể thấy trong mắt hắn sự thèm muốn rất rõ ràng.

Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bị nghẹn khó chịu bao nhiêu, đương nhiên Trì Chiếu biết rất rõ, vậy nên cậu mới thắc mắc. 

Anh ta thích mình đến vậy à?

Thích tới mức, kể cả không được chạm vào mình cũng không hề khúc mắc mà chấp nhận? 

Nói thật, Trì Chiếu vẫn chưa biết được Louis thích mình nhiều thế nào, bởi vì cái "thích" của Louis quá nhanh. Có lẽ sẽ có người tin tưởng vào nhất kiến chung tình, nhưng Trì Chiếu không tin, cậu cảm thấy  những kẻ nói nhất kiến chung tình đều có thể tổng hợp thành một câu —— gặp sắc nảy lòng tham, đối tượng được nhất kiến chung tình bình thường đều là trai xinh gái đẹp, nếu một ngày nào đó có người nhất kiến chung tình với một kẻ xấu như ma, có lẽ khi đó Trì Chiếu sẽ tin. 

Với ý nghĩ này, Trì Chiếu luôn cho rằng thứ Louis coi trọng chính là gương mặt này của nguyên chủ, hơn nữa Trì Chiếu đã cứu Louis một mạng, ân cứu mạng cộng với gương mặt này buff thêm vào, vậy nên Louis mới có thể thích cậu đến tận bây giờ.

Tuy thích ngoại hình và thích vì cảm kích cũng được coi là thích, nhưng sự yêu thích này không dựa trên cơ sở là tình cảm, sẽ không duy trì được bao lâu.

Trì Chiếu vẫn luôn nghĩ vậy, nhưng hiện tại cậu lại hơi chần chừ.

Có lẽ Louis không giống người khác, chắc anh ta là M nhỉ, cho nên mình càng khiến anh ta phải nhẫn nại, anh ta càng cảm thấy vui vẻ?

Hệ thống kín đáo thở dài.

【 ký chủ, cậu thật không hổ danh là đại móng heo mà. 】

Trì Chiếu: “……”

Ngày hôm sau Louis đi làm như thường ngày, thời gian nghỉ ngơi của Trì Chiếu ở thế giới này rất dài, tận gần ba tháng. Lúc không có nhiệm vụ, Trì Chiếu cứ lì ở nhà ăn không ngồi rồi, Louis đã đi hơn một tiếng, Trì Chiếu nhàn rỗi không có việc gì làm lại quen cửa quen nẻo đi vào phòng sách của Louis.

Nói là phòng sách cho oai thế, nhưng thực ra ở đây không có quyển sách nào, giấy cũng rất ít, Trì Chiếu lang thang không mục đích trong này một lát, chính cậu cũng không biết mình tới đây để làm gì, dạo bước về phía một mặt tường, Trì Chiếu dừng bước chân.

Mặt tường này là tường đặt huân chương của Louis, tất cả trên đó đều là các loại chiến lợi phẩm và huân chương hoàng đế gửi tặng, Trì Chiếu cầm lấy một huân chương vàng kim nhìn trong chốc lát rồi để lại chỗ cũ, lại tiếp tục nhìn về một thứ khác. 

Đó là một bức ảnh, ảnh chụp ở thế giới này không vừa có thể tĩnh vừa có thể động, bức ảnh này là ảnh động, trong ảnh Louis vẫn còn rất ngây ngô, khoảng chừng 20 tuổi trở xuống, hắn cười tự tin với màn hình, đôi tay nâng cúp quán quân cơ giáp.

Trì Chiếu nhìn ảnh chụp Louis, lại lần nữa cảm thán một tiếng.

Louis mặc quân trang đẹp trai quá đi mất á! 

Hệ thống: Thần chết đã xem.jpg

Tuy hệ thống chưa nói gì nhưng Trì Chiếu cũng đã nhạy bén thấy được sự cảnh cáo đâu đây, cậu trầm ngâm nói nhỏ trong đầu: “Ta không……”

【 Nếu tiếp tục thất bại ở thế giới này, cậu biết sẽ như thế nào không? 】

“……Nghĩa là cơ hội trở về của ta càng thấp.”

【 Ký chủ, nếu cậu thất bại tôi chỉ không được thưởng mà thôi, cùng lắm thì trải qua vài ngày nghèo khổ, đến thời điểm nhất định tôi lại đổi ký chủ mới, sau đó tiếp làm nhiệm vụ với người khác. Nhưng cậu không giống, cậu thất bại, không hoàn thành được cốt truyện, cậu sẽ mất hết. 】

Thấm thía lời hệ thống, Trì Chiếu nhấp môi, “Ừ, hiểu rồi.”

Dừng trò chuyện với hệ thống, Trì Chiếu nâng đôi mắt nói, ta muốn sống lại, phải về nhà, vậy nên ta phải hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành cốt truyện, hiện tại không có bất kể cái gì có thể ràng buộc ta. 

Nói đi nói lại nhằm ám thị tâm lý, biểu cảm của Trì Chiếu chậm rãi thay đổi, nét mặt dịu dàng ngoan ngoãn từ nãy đã biến mất, thay vào đó là một đôi mắt không hề có độ ấm, bộ dáng hờ hững kia có thể khiến bất cứ ai nhìn vào kinh hãi.

Lúc này Trì Chiếu nhìn ảnh chụp Louis chẳng khác gì nhìn một cục đá, thoáng chớp mắt, Trì Chiếu lui về phía sau một bước rồi xoay người rời khỏi nơi này.

Louis ngồi ở văn phòng thấy được toàn bộ nét mặt của Thiệu Trạch An từ đầu đến cuối. 

Tận nửa ngày sau, trong văn phòng truyền ra một tiếng cười thâm sâu đến khó hiểu.

Hắn vẫn luôn không đoán được cảm giác của Thiệu Trạch An đối với hắn là như thế nào.

Trước kia hắn nghĩ Thiệu Trạch An có lẽ rất sợ mình, chịu đựng hoàn cảnh như vậy thì sợ hãi cũng là bình thường; hoặc là, Thiệu Trạch An rất ghét hắn, bởi nhìn góc độ nào thì hắn cũng là một trong những kẻ bức bách cậu; hoặc là…… Cậu cũng có hơi thích mình, bởi đôi khi cậu cũng sẽ vô thức ỷ lại hắn.

Nhưng tới tận bây giờ Louis mới phát hiện dường như tất cả đều không đúng.

Đúng như hắn đã nghĩ, chỉ lúc ở một mình Thiệu Trạch An mới để lộ cảm xúc thật, vừa nãy mới là bộ dạng thật của cậu sau lớp ngụy trang, khi nhìn bức ảnh, trong mắt cậu hoàn toàn không có cảm xúc, tức là thế nào?

Nghĩa là, cậu không sợ hắn, cũng không  ghét hắn, lại càng không thích hắn, …… Từ trước đến nay chưa từng để hắn vào mắt.

Yêu nhau là giả, hạnh phúc là giả, sự ỷ lại trước kia cũng là giả.

Như vậy, đến khi thoát khỏi sự khống chế của phản quân, cậu sẽ đi?

Louis nhìn màn hình theo dõi không chớp mắt, thật lâu sau sau hắn vươn một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Thiệu Trạch An trên đó. Thiếu niên trở lại phòng ngủ, tối hôm qua cậu ngủ không ngon, muốn ngủ tiếp, cậu xốc chăn chui vào, nhắm mắt lại rồi nằm yên. 

Louis từ từ thu bàn tay, cánh tay hắn rũ xuống, Louis hơi nâng cằm, tinh thần lực chỉ trực chờ lúc bùng lên bỗng bình ổn lại chỉ vì một dáng hình ngủ say an tĩnh như vậy. 

—— Không sao cả, tôi sẽ không để em có cơ hội rời đi. 

Ơn cứu mạng dày như núi, em không muốn tôi nợ ân tình của em, được, tôi chấp nhận. 

Nhưng với điều kiện, tất cả những gì nợ tôi, em phải dùng cả đời này, trả cho bằng hết. 

Editor: 5 chương nữa kết thúc thế giới thứ 2, những cánh tay iu thương của các bạn đâu rồiii?