Ứng Lê đi vào phòng bếp nấu canh giải rượu, hơi nước cuồn cuộn, trên kính của cậu đều bị sương mù che phủ chỉ thấy một mảng trắng xóa, cái gì nhìn cũng không rõ, cậu vừa gỡ kính xuống liền thấy Biên Kiều đi vào phòng bếp.
Biên Kiều mở tủ lạnh lấy một chai nước, nhìn thấy Ứng Lê đang ngồi lau kính liền nói: "Cậu bị cận à?"
Ứng Lê: "Có một chút."
Cậu bị cận thị nhẹ, ở mức độ vừa phải, đeo kính lâu sống mũi sẽ bị đau cho nên bình thường cậu cũng không đeo, chỉ có lúc sử dụng máy tính sẽ đeo một chút. Sáng nay cậu quên tháo nó ra sau khi sửa báo cáo đề xuất ở kí túc xá.
Có lẽ là do vừa mới tháo kính ra, chưa quen, Ứng Lê hơi nheo mắt nhìn về phía Biên Kiều, hốc mắt hơi sâu, lông mi cong vút, khi không đeo kính, đôi mắt đó đặc biệt câu người, tưởng như không có lúc nào là ngừng dụ dỗ người khác. Khi không đeo kính, Ứng Lê lúc nào cũng có vẻ quyến rũ, nhưng lúc đeo kính lại tạo cho người ta cảm giác thanh xuân, tốt bụng lại có nét trong sáng.
Biên Kiều đến gần hỏi: "Cậu đang nấu món gì vậy?"
"Canh giải rượu. "Ứng Lê nói, " Thẩm Nghiêu uống nhiều rượu nên bị đau đầu."
Biên Kiều có chút kinh ngạc nói: "Anh ấy say à?"
"Ừ." Ứng Lê đáp, lại đeo kính lên: "Tôi đi cũng không vững."
Biên Kiều cười nói: "Anh ấy cũng không uống nhiều, sao có thể say như vậy?"
"Tôi cũng..." Ứng Lê vừa định nói thì hắt hơi hai cái, toàn thân đều khó chịu.
"Xin lỗi." Vừa rồi cậu đang nấu canh giải rượu, liên tục hắt hơi mấy cái, hiện tại cảm thấy rất khó chịu.
Ứng Lê lấy ra một bát canh giải rượu, nói: "Nấu xong rồi, tôi lập tức đưa qua cho anh ấy."
"Để tôi." Biên Kiều nói "Cậu mau đi tắm nước nóng đi, cẩn thận kẻo bị cảm."
Ứng Lê rất cảm kích nói: "Vậy thì làm phiền. Uống xong cứ để bát vào bếp là được, lát nữa tôi ra rửa. Cảm ơn."
"Không có gì." Biên Kiều giơ tay nhận lấy bát từ trong tay cậu.
Ứng Lê chú ý tới hắn đang đeo găng tay da, loại dài đến tận cổ tay được nhét vào trong áo sơ mi, từng khớp ngón tay thon dài được bọc trong đó, toát ra một nét gợi tình khó hiểu.
Vẫn chưa bắt đầu mùa đông, sao anh ta lại đeo găng tay?
Lập tức cậu nhớ lại Biên Kiều có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, dễ bị dị ứng nên bất kể mùa đông hay mùa hạ anh đều cố gắng che kín bản thân, trước đó có một lần anh từng bị dị ứng cả người đều đỏ lên phải đến bệnh viện, fan đều đau lòng muốn chết.
Găng tay da màu đen bao quanh ngón tay thon dài duyên dáng, lại phối hợp với khuôn mặt hào hoa phong nhã kia, làm cho Ứng Lê không hiểu sao liên tưởng tới sát nhân biến thái trong phim, bề ngoài nhã nhặn, tiết chế bên trong lại cực kì xấu xa, nhưng Biên Kiều khẳng định không phải người như vậy, bởi vì lúc cậu lướt weibo phát hiện, fan đều nói anh là người có tính cách ôn hòa, hiền lành nhất trong năm thành viên.
Biên Kiều bưng bát canh giải rượu lên lầu hai.
Trong phòng không có bật đèn, chỉ có một mảng tối đen như mực.
Đáy bát chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh chói tai, người nằm trên giường vẫn nhắm mắt lại.
Thẩm Diệu không hề ngủ, hay nói đúng hơn là hắn căn bản không ngủ.
Hắn không hề say, đầu óc rất tỉnh táo, khả năng uống rượu rất tốt, có thể uống hai cân rượu mà không chút do dự, hắn thậm chí còn uống hơn tám người ở Tuân Nghiệp. Đối phương Tinh Nguyệt cũng không uống rượu, chỉ trao đổi vui vẻ.
Trong xe nhắm mắt một lúc, nên hiện giờ hắn không buồn ngủ mà còn đặc biệt hưng phấn, khi nhìn thấy Ứng Lê lo lắng cho mình, trong lòng xấu xa nổi lên, liền muốn trêu chọc cậu. Tuy nhiên, khi Ứng Lê đi nấu canh giải rượu, hắn lại hối hận, đã muộn như vậy, hắn không nên làm phiền Ứng Lê mới phải.
Hắn đang định đi vào bếp bảo Ứng Lê đừng nấu nữa thì đột nhiên có người đẩy cửa vào, hắn lập tức nằm ngửa ra.
Nhận thấy có người tới gần, Thẩm Nghiêu mắt nhắm càng chặt, tim đập nhanh hơn, bùm bùm.
Một tiếng vang lớn, đèn trong phòng được bật lên, ánh đèn chói mắt đột nhiên sáng lên, hắn không khỏi nheo mắt lại.
Đợi một lúc, trong phòng không có tiếng động hay động tĩnh gì, Thẩm Nghiêu đã hết kiên nhẫn, sao lại không lên tiếng? Cậu đang nhìn hắn à? Hay là cậu đã rời đi rồi?
Đang lúc hắn sắp mất khống chế thì người trong phòng lên tiếng: "Dậy uống canh giải rượu trước khi ngủ đi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, Thẩm Nghiêu như bị tạt một gáo nước lạnh, khi mở mắt nhìn thấy Biên Kiều, sắc mặt Thẩm Nghiêu tái xanh, nói: "Sao lại là anh?"
Biên Kiều đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nói: "Anh nên nói cảm ơn, mà không phải hỏi sao lại là tôi."
Thẩm Nghiêu nghẹn một lúc, nói: "Cám ơn Biên Đại Thiện Nhân."
Biên Kiều nở nụ cười đặc trưng của mình, nói: "Không có việc gì, uống xong thì cầm bát xuống."
"Biết rồi."
Thẩm Nghiêu nhếch khóe miệng, Biên Kiều người này trò chuyện nhìn tính tình có vẻ rất tốt, đối với ai cũng nho nhã lễ độ, nhưng trong lòng lại xa cách.Xuất thân trong gia đình làm nghệ thuật, cha mẹ anh ta đều là tiền bối nổi tiếng trong giới, anh ta rất khinh thường loại người nửa đường gia nhập như bọn họ, đặc biệt là hắn.
Hắn từng làm ca sĩ nhạc ngầm vài năm trước, ở trong các quán bar trên đường phố và ngõ hẻm ở Nam Thành, thậm chí còn thành lập một ban nhạc, chật vật mấy năm, hắn cũng học được một số phong cách xấu, thô lỗ còn ăn nói kém nên không thể so sánh với những người còn lại trong đội, Biên Khiều coi thường hắn là chuyện bình thường.
Cảm giác tồn tại của Biên Kiều trong đội không mạnh lắm, không tranh không đoạt, giống như không có ham muốn hay yêu cầu gì, dùng lời của fan mà nói, anh ta có thể là thần tiên chuyển thế.
Thẩm Nghiêu và anh ta không có cảm tình gì sâu sắc, trong lúc biểu diễn, hắn đã mấy lần thành lập một nhóm, ở cùng nhau đã ba tháng, ngoài việc sắp xếp công việc ra, cũng không có nhiều giao tiếp riêng tư, cho nên hắn khá là ngạc nhiên khi Biên Kiều mang canh giải rượu đến.
Hắn uống hết hai ngụm rồi đi xuống nhà rửa bát.
Bên ngoài mưa còn chưa tạnh, có Biên Kiều giúp đauw canh giải rượu, Ứng Lê vội vàng tắm nước nóng để xua tan cảm giác ớn lạnh toàn thân, thay bộ đồ ngủ, đang định sấy tóc thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, hương hoa dành dành nồng nàn phả vào mặt, khiến tinh thần thư giãn lay động.
Nước tắm rất nóng, hai má Ứng Lê hơi đỏ lên, trong mắt có chút ươn ướt, hơi nước nóng khiến đầu óc cậu có chút choáng váng, làn da trắng nõn mềm mại như đậu phụ, một vết hằn cũng có thể nhìn rõ nếu hắn chạm vào.
Ánh mắt của Tống Tức Mặc quét qua xương quai xanh của cậu với những vệt nước không dấu vết, đôi mắt hắn hơi mờ đi, "Bộ đồ ngủ hơi rộng."
"Mặc rộng rãi, rất thoải mái." Bộ đồ ngủ của ứng Lê đều lớn hơn bình thường một cỡ, cổ áo mở đến ngực, để lộ bộ ngực và xương quai xanh mịn màng, sáng bóng. Vết bớt hình hoa đào sau khi được nước nóng rửa qua càng trở nên đỏ tươi hơn, tràn ngập xuân sắc dạt dào.
"Có chuyện gì vậy?"
Tống Tức Mặc nửa dựa vào cửa: "Có phải cậu quên cái gì không?
"Hả? Cái gì?" Ánh mắt Ứng Lê chớp chớp, sau một lúc, ký ức cậu quay trở lại. Tống Tức Mặc đã chia sẻ điều gì đó với cậu, nhưng cậu lại quên mất. Cậu có chút ảo não nói: "Tôi lại quên mất..."
"Tôi vào ngồi một lát được không?"
"Được, cậu có thể ngồi tùy ý."
Tống Tức Mặc nhìn thoáng qua phòng Ứng Lê, sạch sẽ gọn gàng, giống như người của cậu, rất ngăn nắp.
Máy tính trên bàn vẫn sáng, Tống Tức Mặc liếc nhìn, là một phần tài liệu: "Đang viết gì đó?"
"Ừ, tôi tra cứu một số thông tin cho luận văn tốt nghiệp của mình." Ứng Lê thu dọn một chút, "Ngồi xuống đi, tôi sấy tóc trước."
Máy sấy tóc phát ra tiếng ầm ầm, Ứng Lê nhanh chóng sấy tóc, trong lúc này, cậu lặng lẽ mở Trạm C đổi acc của mình.
Tống Tức Mặc Chia sẻ cho cậu một tập tin MP3, cậu nhấn nút mở, khúc dạo đầu là một đoạn nhạc bà, cao vút sôi sục, khí thế cuồng nhiệt, uy nghiêm ngay lập tức lọt vào tai Ứng Lê.
Đàn tỳ bà dường như là một loại nhạc cụ sinh ra để kể chuyện, với âm thanh vang dội và tiếng cờ săn, ngay lập tức kéo Ứng Lê vào một trận chiến căng thẳng, sau đó là tiếng đánh trống và tiếng tù và, năm giọng hát khác nhau hát lên hào khí của một ngàn quân mã, hoàn mỹ đến mức không chê vào đâu được, những nốt cao như xuyên mây, xé trời để chiến đấu, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong thời đại chiến tranh ấy.
Sau khi cuộc tranh kết thúc, âm thanh của đàn tỳ bà lại trầm xuống, nhẹ nhàng thì thầm, nhẹ nhàng vuốt ve từng người lính nằm trong biển máu, như thể đó là tiếng kêu đau xót, tiếng thở hổn hển yếu ớt chạm đến từng dây thần kinh của Ứng Lê, cuối cùng kết thúc bằng tiếng đàn tỳ bà vang vọng từ đầu đến cuối.
Tính kết cấu của toàn bộ bài hát rất mạnh mẽ, khi nghe nó, Ứng Lê không khỏi rơi nước mắt.
Tống Tức Mặc cau mày: "Sao cậu lại khóc?"
"Hả? "Ứng Lê vội vàng lau nước mắt, khụt khịt nói: "Nghe hay đấy."
Tống Tức Mặc không khỏi bật cười, nói: "Nghe hay đến nỗi cậu khóc?"
Ứng Lê ngượng ngùng gật đầu.
Tống Tức Mặc nói: "Tôi chỉ muốn chia sẻ ca khúc mới với cậu, không phải muốn làm cậu khóc."
"Là tôi quá xúc động." Ứng Lê là người rất cảm tính, thỉnh thoảng có người kể chuyện, cậu có thể khóc không kìm được, cậu không có chút phản kháng nào đối với loại ca khúc yêu nước này, mỗi lần nghe được loại ca khúc này, nhiệt huyết lại sôi sùng sục, nước mắt không ngừng lăn dài trên má.
Đuôi mắt cậu ẩm ướt, giống như hoa trà trắng đẫm sương sớm, khiến người ta không thể cưỡng lại cảm giác muốn hái, nhào nặn, lúc cậu nói chuyện giọng cũng mang theo tiếng nức nở.
Hóa ra có người lúc khóc lại rát đẹp.
Trái tim Tống Tức Mặc như bị lông vũ cào một cái, ngữ khí cũng càng thêm nhu hòa: "Đây là ca khúc chính trong album mới của chúng tôi, cậu là người đầu tiên được nghe nó."
Ứng Lê mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Bài hát này tên là gì?"
"Nhất Động Sơn Hà." (A Dream of Mountains and Rivers) Tống Tức Mặc nói, "Đây là lần đầu tiên chúng tôi thử sức với âm nhạc theo phong cách Trung Quốc, không biết hiệu quả sẽ như thế nào."
Ứng Lê nghiêm túc nói: "Âm thanh của đàn tỳ bà trong đoạn dạo đầu rất hấp dẫn. Tôi vừa nổi da gà, những nốt cao trong đoạn điệp khúc cũng được xử lý rất tốt, cảm xúc tràn đầy, độ hoàn chỉnh cao. Bài hát này chắc chắn sẽ trở nên phổ biến."
"Đánh giá rất cao," Tống Tức Mặc nhướng mày, "Suýt nữa tôi quên mất rằng cậu cũng đang học âm nhạc. Khoa âm nhạc của Đại học Nam Kinh rất nổi tiếng khắp cả nước."
Thực lực toàn diện của Đại học Nam Kinh đứng trong top ba cả nước, đội ngũ giảng viên thậm chí còn tốt hơn các trường cao đẳng âm nhạc thông thường, đã đào tạo ra nhiều tài năng âm nhạc, Ứng Lê cũng cân nhắc điều này khi nộp đơn đăng ký, không chút do dự nộp đơn vào Đại học Nam Kinh.
Ngón tay Tống Tức Mặc cong lên gõ nhẹ vào đầu gối: "Sang năm cậu sẽ tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp muốn làm gì?"
Lông mi của Ứng Lê khẽ run lên, nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra..."
Tống Tức Mặc nở nụ cười: "Không sao, từ rừ nghĩ, thời gian không còn sớm, cậu nghỉ ngơi sớm đi."
"Anh cũng vậy." Ứng Lê mỉm cười, "Cảm ơn anh đã chia sẻ một bài hát hay như vậy cho tôi."
Khóc còn nói lời cảm ơn với anh, Tống Tức Mặc cảm thấy cậu thật sự rất thú vị: "Đi thôi."
Lời vừa dứt thì lại có tiếng gõ cửa.
"Ai vậy?" Ứng Lê đi ra mở cửa.
Rửa bát xong, Thẩm Nghiêu vốn định lên lầu ngủ, nhưng bất tri bất giác đã đi tới đây, trước đây dì Mai sống trong căn phòng này và nuôi dạy bọn họ như nửa con trai, tuy nhiên sống ở đây lâu như vậy, hắn chưa bao giờ đến căn phòng này trước đây.
Vừa mở cửa Thẩm Nghiêu liền ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của hoa dành dành, vừa gõ cửa tay đang dừng giữa không trung, hô hấp của hắn nhất thời ngừng lại.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình làm cho cả người Ứng Lê đều nhỏ hơn hai tuổi, đôi mắt hơi đỏ, khóe mắt có chút ươn ướt, lông mi cong lên, chớp mắt khiến Thẩm Nghiêu trong lòng ngứa ngáy. Nó làm hắn nhớ đến một con thỏ hắn từng nuôi trước đây, nó vừa trắng vừa hiền lành, quả thực là quá ngoan ngoãn.
*Đoạn dưới không biết sao tự dưng ra "em" nên mình thay "cậu" thành "em" luôn nha.*
Thẩm Nghiêu hít sâu một hơi hương hoa dành dành, giọng nói bất giác dịu xuống: "Sao mắt em đỏ thế? Em khóc à?"
"Là ai vậy? Thẩm Nghiêu sao? "Nghe thấy thanh âm, Tống Tức Mặc nhấc chân bước tới.
"Tống Tức Mặc, sao anh lại ở đây? " Thẩm Nghiêu cau mày nhìn khóe mắt đỏ hoe của ứng Lê, vẻ mặt trở nên đáng sợ. "Anh ta bắt nạt em?"