Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 5: Tên ngốc



Học kỳ mới bắt đầu, ngoài hai lớp hoả tiễn của năm nhất lúc trước, thì các lớp còn lại đều bị chia tách, dựa theo thành tích chia lớp một lần nữa.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhận lớp, lớp 18 hội tụ các học sinh đến từ những lớp khác nhau, trong đó cũng bao gồm Lâm Điệu đến từ lớp 6 và Giang Duyên đến từ lớp 15, cùng với ba tuỳ tùng nhỏ của cậu ấy.

Lâm Điệu không biết bốn người bọn họ rốt cuộc có siêu năng lực gì, trong biển người mênh mang thế nhưng còn có thể chia đến cùng một lớp.

Không giống cô, trong một lớp học, ngoại trừ mấy người bọn họ, thì những người khác cô một người cũng không quen biết.

Vào lúc này cô đứng ở cửa, trong đầu đã từ học sinh mới yếu ớt mới vào lớp tứ cố vô thân(*), ảo tưởng đến học sinh mới yếu ớt không cam lòng chịu nhục, bất đắc dĩ nhận kết cục bi thảm phải thôi học.

(*) Thành ngữ (Nghĩa đen) ngoái nhìn bốn phía không có người thân. (Nghĩa bóng) đơn độc, không có ai là người thân thích.

Chủ nhiệm lớp kịp thời cắt ngang tưởng tượng của cô: "Hai người các em đi vào tìm vị trí ngồi xuống trước đi, sau đó chúng ta bắt đầu điểm danh để mọi người làm quen với nhau một chút."

Mặc dù Giang Duyên là người cuối cùng tới lớp, nhưng ba người bạn của cậu lại tới rất sớm, đã chiếm vị trí có phong thủy tốt cho cậu.

Mà Lâm Điệu ở chỗ này trời xa đất lạ, cũng không có bạn chiếm vị trí cho cô, nhìn quanh một vòng phòng học, chỉ còn chỗ ở hàng đầu tiên cạnh cửa là trống.

Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc xách cặp sách ngồi vào.

Bạn cùng bàn mới là nam sinh, sau khi chào hỏi Lâm Điệu với thái độ lương thiện xong, liền cúi đầu xem di động, không nói nửa câu với Lâm Điệu.

"......"

Rất tốt, rất ngầu.

Tay của Lâm Điệu vẫn luôn không tiện, trực tiếp đặt cặp sách lên bàn, ngẩng đầu nhìn ba chữ to cứng cáp được viết trên bảng đen.

- - Dư Bỉnh Sơn.

Theo sau là mười một con số.

Có vẻ như đó là tên và thông tin liên lạc của thầy giáo này.

Ngay sau đó, chủ nhiệm lớp mới chứng thực ý nghĩ trong lòng của Lâm Điệu: "Trên bảng đen là họ tên thầy và thông tin liên lạc, bạn học mới biết một chút."

Bạn học mới này rõ ràng là chỉ cô và Giang Duyên.

Lâm Điệu làm bộ làm tịch gật đầu, vốn định lấy cây bút viết dãy số ra, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy cánh tay bó thạch cao liền cắt đứt ý niệm.

"Về sau chúng ta chính là một lớp mới." Dư Bỉnh Sơn nói chuyện rất thong thả: "Bây giờ thầy sẽ điểm danh, đọc đến tên bạn học nào thì bạn học đó đi lên giới thiệu."

Dư Bỉnh Sơn đi đến bục giảng, móc danh sách từ trong túi ra, Lâm Điệu nhìn động tác chậm rì của ông, nhịn không được thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn cho Mạnh Hân.

"Lâm Điệu." Dư Bỉnh Sơn ở trên bục kêu.

"......" Lâm Điệu ngồi ở phía dưới mặt không cảm xúc ngẩng đầu, trong ánh mắt của thầy Dư ở trên "Ai là Lâm Điệu, Lâm Điệu tới chưa?" đứng lên.



"Ồ, em chính là Lâm Điệu à." Dư Bỉnh Sơn chỉ vào vị trí bên cạnh mình: "Nào, em đứng trước mặt mọi người nói đi."

"......"

Lâm Điệu đột nhiên có chút hối hận lúc trước khi ba cô bảo cô đến trường muộn mấy ngày một chút, cô lại không đồng ý kiến nghị này, ngược lại còn kiên trì trở lại trường học trong ngày khai giảng.

Dưới ánh mắt tha thiết của thầy Dư, Lâm Điệu lê tấm thân tàn tạ ốm yếu đi lên bục giảng, xoay người nhìn mọi người trong phòng học, cô thiếu chút nữa là thơt hơi lên.

Cô không nói gì một lúc lâu, thầy Dư nghĩ cô ngượng ngùng, còn cổ vũ mọi người: "Nào, chúng ta vỗ tay cho bạn học mới một chút."

Trong phòng học vang lên một tràng pháo tay.

"......"

Không phải, thầy ơi em thật sự không cần vỗ tay, thầy thả em đi xuống đi.

Lâm Điệu mở miệng trong ánh mắt bàn tán, mới lạ, xem náo nhiệt vv các loại của mọi người: "Chào mọi người, tớ tên Lâm Điệu, Song Mộc Lâm, Bảo Cái Hạ Hai Điểm Một Cái Triệu Điệu, tớ rất vui khi ở cùng một lớp với mọi người, cảm ơn mọi người."

Dư Bỉnh Sơn lại vỗ tay đầu tiên, Lâm Điệu chuẩn bị đi xuống, hàng phía sau có người giơ tay lên: "Thầy Dư, tự giới thiệu có phải là phải nói về sở thích linh tinh của bản thân hay không?"

Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn về phía sau phòng học, bắt gặp ánh mắt và nụ cười xán lạn của Giang Duyên.

Cô hít sâu một hơi, kìm nén xúc động nảy lên trong lòng, nói thêm một câu: "Tôi không có sở thích, tôi chỉ yêu học tập."

Thầy Dư lại vỗ tay đầu tiên, thoạt nhìn rất vui vẻ: "Tốt, thái độ của bạn học Lâm Điệu đối với học tập đáng để chúng ta học hỏi."

Trong phòng học vang lên một tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Điệu thậm chí còn nhìn thấy một kẻ ngốc nào đó ngồi hàng sau, một tay vỗ vào thạch cao vỗ tay cho cô.

"......"

Tên ngốc.

Lâm Điệu trở lại chỗ ngồi, Mạnh Hân đã trả lời tin nhắn: "Không phải chứ, cậu và bọn Giang Duyên học cùng lớp?"

"A a a a a bây giờ tớ chuyển lớp còn kịp không?"

"Không được! Hôm nay tớ phải khiến cho ba tớ cho tớ chuyển lớp, đại chiến thế kỷ sao tớ có thể bỏ lỡ được!"

Người nào.

Lâm Điệu bùm bùm dỗi cô một hồi, lão Dư ở trên bục giảng tiếp tục điểm danh, một người hai người ba người......người thứ 10: "Giang Duyên."

Nghe thấy cái tên này, Lâm Điệu đột nhiên ngẩng đầu.

Giang Duyên đi qua lối đi nhỏ bên cạnh cô, đứng trên bục giảng, cơ hồ chưa nói cái gì vô nghĩa: "Giang Duyên, sở thích không rõ."

Khư.

Lâm Điệu không khỏi trợn tròn mắt, sở thích không rõ? Toàn bộ Thập Trung có ai không biết cậu có sở thích khoác lác ngớ ngẩn, tự luyến giả tạo thứ hai không ai thứ nhất.

Các bạn trong lớp đều cho lão đại mặt mũi, vỗ tay không ngớt hận không thể lật tung mái nhà.

Khi Lâm Điệu cảm thấy mình trợn tròn mắt đến mức sắp đục tinh thể thì Giang Duyên bước xuống bục, sau đó đột nhiên dừng lại bên cạnh cô.

"?" Cô ngẩng đầu đối diện với tầm mắt cậu, không rõ nguyên do.

Bạn học trong lớp đều nín thở nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, sợ bỏ lỡ chi tiết, lão Dư ở trên bục giảng đang chuẩn bị hỏi làm sao vậy.

Giang Duyên mở miệng, câu chữ rõ ràng, giọng nói to lớn vang dội: "Bạn học Lâm vừa nãy vì sao không vỗ tay, chẳng lẽ cậu có ý kiến với tôi?"

"......" Ý kiến em gái cậu.

Lâm Điệu giật giật khóe miệng, nâng cánh tay mình lên: "Bạn học, ngài xem tôi bó thạch cao đó, sao vỗ tay được chứ."

Trong sự yên lặng, Giang Duyên đột nhiên nâng tay lên, khi mọi người cho rằng cuối cùng lão đại cũng không nhịn được cơn tức giận muốn động thủ, thì một tên ngốc nào đó đã vỗ thạch cao của mình trước mặt Lâm Điệu.

"Sao không đánh trống, tôi đánh cho cậu xem."

Cả lớp: "......"

Lâm Điệu: "......"



Phần tự giới thiệu làm người ngượng ngùng nhanh chóng kết thúc, trước khi kết thúc tiết học Dư Bỉnh Sơn dựa theo thành tích vào lớp giới thiệu những cái tên được chọn làm lớp trưởng và uỷ viên học tập.

Đỗ Văn Bác ngồi cùng bàn với Lâm Điệu là uỷ viên học tập, Giang Duyên là lớp trưởng.

Cô quay đầu nhìn Đỗ Văn Bác đang vùi đầu chơi di động, và Giang Duyên hàng phía sau đang ngủ, nhịn không được buông tiếng thở dài, có chút hoài nghi đối với năng lực nhìn người của Dư Bỉnh Sơn.

Đồng thời cô cũng đặt ra nghi vấn liệu mình có thể sống đến lúc tốt nghiệp hay không.

-

Ngày đầu tiên khai giảng, trường học không sắp xếp chương trình học, trên cơ bản chính là cho mọi người quen thuộc hoàn cảnh mới, bạn học mới tìm hiểu nhau.

Trong giờ tự học buổi chiều, Dư Bỉnh Sơn sắp xếp người thống kê kích cỡ quần áo của nam nữ sinh trong lớp: "Đợi lát nữa tan học, lớp trưởng mang mấy nam sinh đến sân thể dục bên kia nhận đồng phục về."

Mỗi khối của Thập Trung có đồng phục khác nhau, nhưng kiểu dáng và màu sắc cơ bản không có gì khác nhau, chỗ duy nhất không giống nhau chính là phía dưới huy hiệu trường của đồng phục năm nhất là một vạch, bên trong áo ngắn tay cũng là một vạch.

Ngược lại, năm 2 là hai vạch, năm 3 ba vạch.

Được gọi tắt là sọc dưới đồng phục học sinh.

Thống kê kích cỡ xong, Dư Bỉnh Sơn cầm danh sách đứng trên bục giảng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn học sinh phía dưới vài lần, sau đó nâng bút vẽ trên giấy hai cái.

Lâm Điệu cũng không để ý, cúi đầu nói chuyện phiếm với Mạnh Hân trên QQ.

Khi sắp tan học, bạn học lớp bên cạnh đến gọi người đi nhận đồng phục, Giang Duyên hô sáu bảy nam sinh đi cùng cậu.

Không bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên, Dư Bỉnh Sơn cầm danh sách rời đi, trong phòng học ríu rít náo nhiệt lên, Đỗ Văn Bác ngồi cùng bàn Lâm Điệu vẫn vùi đầu xem di động như cũ, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Cô ngẩng đầu bóp bả vai, đứng dậy đi toilet.

Khi trở về, Giang Duyên bọn họ cũng đã trở lại, đang phát đồng phục trong phòng học.

Thời gian tan học, trong phòng học hỗn loạn, Lâm Điệu sợ chen lấn đụng trúng cánh tay, nên chỉ đứng bên ngoài chờ.

Trong lớp tổng cộng 58 người, nam sinh chiếm hơn phân nửa.

Chờ phát xong đồng phục, Hồ Hàng Hàng đưa danh sách cho Giang Duyên: "Tất cả những người bị đánh dấu đều là không có đồng phục, giáo viên phát đồng phục cũng thật là, nói 58 người, vẫn thiếu mấy cái."

Giang Duyên lật danh sách ra xem, không đồng phục đều là nam sinh, cậu khoanh tròn tên, tiện tay ném danh sách lên trên bàn, "Đi lấy sau, ăn cơm trước đi."

"Đến đây."

Bốn người hấp tấp đi ra ngoài từ cửa sau phòng học, Lâm Điệu đúng lúc từ cửa trước tiến vào, không thấy đồng phục ở trên bàn, Hứa Hoan Hoan ngồi phía sau cô nhắc nhở một câu: "Hình như bọn họ lấy thiếu đồng phục, chắc sẽ đưa cho cậu sau."

"Ồ." Lâm Điệu gật đầu: "Cảm ơn cậu."

"Chỉ là chuyện nhỏ, không cần cảm ơn đâu."

Lâm Điệu cười cười không nói nữa, lấy điện thoại từ hộc bàn ra đi xuống dưới lầu tìm Mạnh Hân ăn cơm, bây giờ hai người một người ở lớp 18, một người ở lớp 14, khoảng cách trên dưới lầu.

Khi gặp mặt, Mạnh Hân đã phàn nàn với cô: "Tớ chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng tớ sẽ học cùng một lớp với Đường Vũ Thi, bây giờ cả hai còn là ban cán bộ."

"Tớ tưởng tượng đến hai năm kế tiếp đều phải ở chung cùng cô ta sớm chiều, tớ sẽ không có động lực học tập."

"A a a a a cậu nói xem vì sao lúc trước cô ta lại không thích chúng ta như vậy, theo lý thì tên tuổi ban hoa(*) cũng là của cô ta, lớp trưởng cũng là cô ta, vậy sao cô ta lại không thích chúng ta chứ?"

(*) hoa khôi trong lớp

Lâm Điệu cúi đầu xem vài món trên thực đơn: "Có lẽ là vì dù thế nào thì người đẹp đều sẽ là mục tiêu mà xã hội nhằm vào."

"......"

Sau khi ăn cơm xong, Mạnh Hân nói với Lâm Điệu một câu trước khi về lớp của mình: "Tớ nhất định phải bảo ba tớ chuyển lớp cho tớ."

"Được, tôi ở lớp 18 chờ ngài." Lâm Điệu bước lên lầu, giữa đường nhận được điện thoại của ba Lâm, hỏi cô buổi tối có tiết không, nói là lát nữa đi ngang qua trường cô, thuận tiện đón cô về nhà.

Lâm Điệu cúp máy, vòng qua văn phòng của lão Dư xin nghỉ, lão Dư thấy cô là người bệnh, lập tức phê duyệt, còn dặn cô trên đường chú ý an toàn.

"Tạm biệt thầy." Cô chạy về phòng học, lấy cặp sách ra cổng trường chờ.



Trong tiết tự học buổi tối, lão Dư bảo uỷ viên học tập tạo nhóm thêm người trong lớp vào, bởi vì Lâm Điệu về nhà, không có vào nhóm, cũng không thấy được thông báo lão Dư gửi: "Buổi sáng ngày mai khai giảng, trường học yêu cầu mặc đồng phục, mọi người đêm nay trở về không cần giặt sạch đồng phục".

Chờ buổi sáng ngày hôm sau, khi Lâm Điệu đến phòng học mới phát hiện mọi người đều mặc đồng phục hai sọc tiêu chuẩn, chỉ có cô là không.

Hứa Hoan Hoan ôm ly sữa đậu nành: "Lâm Điệu, sao cậu không mặc đồng phục, hôm nay trường học khai giảng nên yêu cầu toàn bộ giáo viên và học sinh đều phải mặc đồng phục."

"Không phải ngày hôm qua nói lấy thiếu đồng phục sao? Không đi lấy sao?" Lâm Điệu đặt cặp sách lên bàn: "Có phải tớ bỏ lỡ cái gì rồi hay không."

Hứa Hoan Hoan sửng sốt: "Buổi tối bọn họ đi lấy đồng phục, lúc ấy cậu không ở đây, tớ còn tưởng rằng cậu đã cầm đồng phục đi rồi."

"Tớ......" Lâm Điệu gãi đầu, không giải thích nhiều: "Không tham dự lễ khai giảng chắc là cũng không có vấn đề gì đâu ha?"

"Nghe nói người da đen sẽ đến mỗi lớp điểm danh." Hứa Hoan Hoan buông đồ vật trong tay: "Hay là cậu đi hỏi hỏi lớp trưởng đi, không phải cậu ấy phụ trách đồng phục sao?"

"......" Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn phía sau phòng học, sau một lúc do dự giữa người da đen và Giang Duyên, lựa chọn người sau: "Được rồi, tớ đi hỏi vậy."

Chỗ ngồi hai người một trước một sau cách nửa lớp, Lâm Điệu đi qua, không ngừng cúi đầu ám chỉ mình đang cầu cứu, mới chậm rãi mỉm cười: "Lớp trưởng."

Giang Duyên có chút ngạc nhiên, hơi rũ mắt nhìn cô, không nói chuyện.

Lâm Điệu tiếp tục nói: "Tớ không có đồng phục, có phải ngày hôm qua các cậu phát thiếu rồi hay không?"

"Cậu không có đồng phục?" Giang Duyên lúc này mới giương mắt, ngả người ra sau: "Hồ Hàng Hàng danh sách thống kê đồng phục ngày hôm qua của cậu đâu?"

"Trên bàn tớ, cậu tìm một chút đi." Khi giọng nói phát ra, Hồ Hàng Hàng lập tức rút di động về, đưa danh sách trên bàn cho Giang Duyên: "Anh, ở đây."

Lâm Điệu: "......"

Giang Duyên lật xem những cái tên hôm qua mình khoanh, lại lật đến mặt sau tìm được tên Lâm Điệu tên, trên đó không có dấu chấm cũng không đánh dấu.

Cậu phóng danh sách tới trước mặt Lâm Điệu: "Ngày hôm qua thống kê chỉ có mấy nam sinh này là thiếu, cậu không có đồng phục sao không nói sớm."

Lâm Điệu mím môi: "Tớ không nghĩ là sẽ thiếu tớ."

"Lời này của cậu sao lại nghe như tôi cố ý không phát đồng phục cho cậu vậy?" Giang Duyên cười, người dựa vào tường, tuy rằng trên tay bó thạch cao, lại không ảnh hưởng bản chất thiếu đòn của cậu một chút nào.

"Được rồi, không có thì thôi." Lâm Điệu không định nói thêm điều gì với cậu nữa, xoay người rời đi.

"Này." Giang Duyên gọi cô lại, duỗi tay rút áo khoác đồng phục của bản thân từ trong hộc bàn ra đưa cho cô: "Mặc của tôi trước đi, buổi sáng có kiểm tra."

Tác giả có lời muốn nói: - Giang Duyên: A a a a a a a a a a a a a a a vợ muốn mặc quần áo của tôi!!!!!!!!!! ( khàn cả giọng!!!!)

- Giang Duyên: Bốn bỏ năm lên chính là cùng chung chăn gối!!!!!!!!!

- em gái Điệu:???????

Hôm nay cũng có bao lì xì!!!