Mấy người Dương Uy, Trần Văn Văn, Vương Báo đã bắt cóc Trương Phong đến đây, ban đầu định đưa Trương Phong cho Ngô Văn Hùng, để anh ta dạy cho Trương Phong một bài học.
Nhưng ba người họ không ngờ rằng Ngô Văn Hùng sẽ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Trương Phong sau khi nhìn thấy Trương Phong.
Hơn nữa thậm chí Ngô Văn Hùng còn nói rằng Trương Phong là ông chủ của Tạ Hoa Cường!
Hầu như không có ai ở Giang Thành là không biết Tạ Hoa Cường, ngay cả những người bình thường nghe thấy tên của Tạ Hoa Cường cũng không khỏi run lên.
Nhưng lúc này, Ngô Văn Hùng lại nói rằng Trương Phong là ông chủ của Tạ Hoa Cường, vậy thì sự tồn tại của Trương Phong đáng sợ biết bao nhiêu!
Sau khi biết danh tính thực sự của Trương Phong, trên trán Dương Uy đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì cuối cùng anh ta cũng hiểu được mấy hành động liên tục khiêu khích Trương Phong trước đó của mình ngu xuẩn như thế nào.
Trần Văn Văn thì ngược lại, há hốc mồm kinh ngạc, đôi mắt to ngập nước sững sờ, cô ta nhìn về phía Trương Phong đang ngồi trên ghế sô pha.
Mặc dù Trần Văn Văn vẫn không thể tin rằng Trương Phong sẽ là ông chủ của Tạ Hoa Cường, nhưng lúc này cô ta phải thừa nhận sự thật khó tin này thông qua phản ứng của Ngô Văn Hùng.
Trương Phong cũng nheo mắt nhìn Trần Văn Văn, cảm thấy rất khó chịu.
Một người phụ nữ từng được chính mình coi như nữ thần đã bằng cách nào đó phản bội mình, sau khi chia tay vẫn cứ gây khó dễ với mình, làm nhục mình khắp nơi.
Giống như ở trong mắt Trần Văn Văn, cả đời Trương Phong chỉ là một tên khốn nghèo đi giao đồ ăn, không có cơ hội trở mình vươn lên, càng không thể tìm được một người bạn gái tốt hơn cô ta.
“Trần Văn Văn!”
Trương Phong chậm rãi mở miệng.
“Bịch!”
Sau khi Trần Văn Văn nghe thấy Trương Phong gọi tên mình, hai chân cô ta mềm nhũn, cơ thể không kìm chế được ngã trên mặt đất.
Lúc này, dáng vẻ vênh váo hung hăng của cô ta đã không thấy đâu nữa.
“Trương… Trương Phong, anh, rốt cuộc anh là ai?”
Trần Văn Văn lắp bắp hỏi Trương Phong.
“Tôi là ai thì liên quan gì đến cô?”
Trương Phong nhàn nhạt đáp.
“Anh… anh hoàn toàn không phải ông chủ của Tạ Hoa Cường đúng không? Anh tìm Ngô Văn Hùng đến đây để diễn kịch với chúng tôi thôi đúng không?”
Trần Văn Văn vẫn không bỏ cuộc, nhìn về phía Trương Phong và nói.
“Diễn kịch?”
Ngô Văn Hùng không khỏi chế nhạo khi nghe những lời của Trần Văn Văn, sau đó nhìn Trần Văn Văn và nói: "Tôi đã nói rồi, cậu Trương không chỉ là ông chủ của anh Cường, mà còn là chủ tịch tịch của tập đoàn Đế Hào ở Giang Thành. Cậu ấy nắm giữ cổ phần trị giá cả nghìn tỷ, cô cảm thấy cậu Trương rảnh rỗi đi diễn kịch với cô sao?”
Trên thực tế, Ngô Văn Hùng vẫn không biết nhiều về danh tính của Trương Phong, những gì anh ta nói bây giờ chỉ là phỏng đoán thôi.
Tài sản mà Trương Phong nắm giữ ước tính đã lên đến hàng nghìn tỷ, đối với một người thấy một trăm triệu cũng đủ kinh ngạc như Trần Văn Văn thì con số nghìn tỷ đúng là con số thiên văn!
“Tài…tài sản của Trương Phong có giá trị nghìn tỷ sao?”
Trần Văn Văn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Trương Phong, cô ta vô cùng kinh ngạc, cô ta không bao giờ nghĩ rằng Trương Phong sẽ đột nhiên trở thành thế hệ thứ hai siêu giàu chỉ trong một đêm như thế!
Trong lúc nhất thời, Trần Văn Văn không thể chấp nhận sự thật này, cảm giác đau đớn rõ ràng khi tự véo mình nói cho cô ta biết đây không phải là một giấc mơ!
“Không thể nào, không thể nào!”
Trần Văn Văn hét lên, sau đó chỉ vào Trương Phong và nói: "Tôi đã ở cạnh Trương Phong ba năm, làm sao tôi có thể không biết anh ta là ai? Anh ta hoàn toàn không phải là thế hệ thứ hai giàu có gì cả, anh ta chỉ là một tên giao đồ ăn nghèn hèn thôi.”
“Cô nói không sai, trước kia tôi thật sự chỉ là một tên giao đồ ăn nghèn hèn thôi, nhưng phong thủy luân chuyển, ai cũng có thể trở mình mà!”
Trương Phong chậm rãi nói với Trần Văn Văn.
“Trương Phong, anh lấy đâu ra số tiền này? Làm sao anh lại quen biết một người như Tạ Hoa Cường? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
Trần Văn Văn lúc này đã vô cùng kích động và hét vào mặt Trương Phong.
“Tại sao tôi phải giải thích những thứ này cho cô?”
Trương Phong híp mắt, nhẹ giọng đáp.
“…”
Trần Văn Văn do dự hai giây, sau đó đột nhiên bình tĩnh lại.
Cô ta biết hiện tại Trương Phong cũng không cần phải lừa dối cô ta, lúc này thái độ của Ngô Văn Hùng đối với Trương Phong cộng với trong khoảng thời gian này ở trường học Trương Phong thay đổi rất nhiều, giống như đã không còn là Trương Phong trước đây nữa.
Trương Phong có thể luôn là một thế hệ thứ hai siêu giàu, nhưng anh cứ giả vờ ngụy trang mà thôi.
Trần Văn Văn cuối cùng cũng nhận ra mình đã quyết định ngu ngốc như thế nào khi chia tay Trương Phong và chọn ở bên Dương Uy.
Tuy nhiên, Trần Văn Văn cảm thấy rằng bây giờ cô ta vẫn có thể chuộc lỗi!
“Trương Phong, em xin lỗi, trước đó là do em không đúng, xin anh tha lỗi cho em!”
Ngay lập tức, Trần Văn Văn dịu dàng nói với Trương Phong như thể đã thay đổi thành một người khác.
Trương Phong nghe thấy những lời của Trần Văn Văn, không nhịn được mà cười cười, nhìn Trần Văn Văn với ánh mắt như xem trò vui, muốn xem người phụ nữ này sẽ nói gì tiếp theo.
“Trương Phong, em thật sự biết sai rồi, xin anh tha thứ cho em! Vừa rồi không phải anh đánh cược với Dương Uy sao, chỉ cần Ngô Văn Hùng quỳ xuống, anh sẽ thắng đúng không? Vậy thì em sẽ ở bên anh đúng không?”
Trần Văn Văn đột nhiên nhớ đến những gì Trương Phong đã nói với Dương Uy trước đó, vì vậy cô ta cảm thấy mặc dù Trương Phong đã trở thành thế hệ thứ hai siêu giàu nhưng anh vẫn yêu cô ta, nếu không Trương Phong sẽ không bao giờ đánh cược như vậy với Dương Uy.
Mặc dù Dương Uy cũng là thế hệ thứ hai giàu có, nhưng so với Trương Phong, anh ta chẳng là cái thá gì cả!
Nếu bây giờ Trần Văn Văn chia tay với Dương Uy và quay lại với Trương Phong, nhất định sẽ là một điều may mắn cho Trần Văn Văn.
“Không sai, tôi có đánh cược với Dương Uy!”
Trương Phong nhìn Trần Văn Văn, khẽ gật đầu.
Sau khi Trần Văn Văn nghe thấy điều này, trong lòng cô ta vui mừng như điên vì Trương Phong đã trả lời cô ta, chứng tỏ Trương Phong có thể vẫn thích cô ta.
“Trương Phong, bây giờ anh làm như vậy là vì muốn ở bên em một lần nữa đúng không? Em biết em sai rồi, chúng ta quay về bên nhau đi! Em thề cả đời này sẽ không bao giờ phản bội anh nữa, vĩnh viễn sẽ không phản bội anh, mãi mãi ở bên anh.”
Trần Văn Văn bước tới và trìu mến nói với Trương Phong.
“Cô sẽ mãi ở bên tôi, không phản bội tôi ư?”
Trương Phong không thể không mỉm cười sau khi nghe những lời của Trần Văn Văn.
"Đúng thế, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh, chỉ có duy nhất một mình anh mà thôi! Hiện tại em đã hiểu ra, thật ra Trương Phong anh mới là chân mệnh thiên tử của em, người em thích vẫn luôn là anh. Lúc trước là do Dương Uy cưỡng ép em rời xa anh, em hoàn toàn không muốn ở bên anh ta.”
Trần Văn Văn vô cùng kích động, nói.
“Không phải lúc trước cô nói cô tự nguyện ở bên cạnh Dương Uy sao?”
Trương Phong nói với Trần Văn Văn với vẻ mặt hài hước.
"Em… em hoàn toàn không phải tự nguyện, đều là bị Dương Uy ép buộc. Mấy chuyện hãm hại anh trong thời gian qua đều là do Dương Uy bảo em làm. Trương Phong, anh không biết Dương Uy bắt nạt em thế nào đâu, đôi khi trong lòng em đau đớn không thôi, nhưng em cũng không còn cách nào, bởi vì hai chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Uy. Lúc đó em chia tay với anh thật ra là để bảo vệ anh thôi.”
Trần Văn Văn cất giọng điệu hùng hồn nói với Trương Phong.
Ngay cả Ngô Văn Hùng ở bên cạnh Trương Phong cũng không thể không mỉm cười sau khi nghe những lời của Trần Văn Văn, thầm cảm thán người phụ nữ này thực sự không biết xấu hổ.