Tại sao có thể nhìn được ảnh ngược của người phía sau phải chiếu ở cái ly nước?
Rất đơn giản.
Hắn đang cúi xuống nhìn bạn.
Ninh Ninh đẩy vụt cái bàn ra, trốn sang một bên.
Người phía sau không hề trốn tránh, hắn đứng tại chỗ, nghiêng mặt, cười với Ninh Ninh.
…Không thể tưởng tượng được cô từ đâu mà nhìn ra cảm xúc đang cười từ trên mặt nạ chứ? Định thần lại, Ninh Ninh chất vấn đối phương.
– Anh là ai?
Đó là một người đàn ông mang mặt nạ cười, trên người mặc bộ quần áo tù màu trắng, trên cổ có một vết ngấn tròn màu đỏ, giống như dấu vết khi bị chém đầu.
Anh ta nhìn Ninh Ninh rất chăm chú, Ninh Ninh không biết anh ta nhìn thấy gì trên người mình, nhưng anh ta cười càng vui vẻ, đưa một tay lên chìa về phía cô:
– Cho em.
Trong tay anh ta là một tấm vé xem phim nhàu nát.
Trường hợp này như đã từng quen biết, Ninh Ninh lúc trước từ chối, lần này cũng không thể đồng ý, vội vàng lắc đầu.
Sau đó cô bắt lấy cánh tay Ninh Ngọc Nhân, đi vòng qua người đàn ông đeo mặt nạ, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vừa ra ngoài quán, tiếng người ồn ào, rất nhiều thành viên đoàn phim ở bên ngoài, vừa ăn thịt xiên vừa uống bia, Thạch Trung Đường đi về phía họ, hai tay cầm xiên thịt, giống như khổng tước xòe đuôi, cười nói:
– Có sợ mập không?
Nhìn thấy anh, Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn, người đeo mặt nạ đã không ở phía sau nữa.
- …Không sợ.
Quay đầu trở lại, để đè nén nỗi sợ, cô đưa tay ra nhận lấy xiên thịt trong tay Thạch Trung Đường.
Kết quả Thạch Trung Đường lại giơ xiên thịt nướng lên cao, còn trêu trọc lắc lắc với cô:
– Nhưng anh sợ, sợ ngày mai quay phim anh còn phải cõng em bò lên mái nhà đó.
…Không cho ăn, thế anh còn đưa cho em!
Lúc sau cô cùng với mọi người quay về khách sạn, vừa đóng cửa lại lại nghe có tiếng gõ cửa.
– Ai đó. – Ninh Ninh hỏi.
– Là anh. – Là giọng của Thạch Trung Đường.
– Có chuyện gì không ạ?
Ninh Ninh bước đến cửa, theo phản xạ muốn nhìn qua mắt mèo, nhưng thời đại này còn chưa phổ cập mắt mèo, ngoài một số ít nhà giàu có tiền sẽ trang bị mắt mèo ra thì các khách sạn cũng chưa trang bị thiết bị này.
– Có thứ quên đưa cho em. – Thạch Trung Đường nói, – Mở cửa ra anh đưa.
– Là thứ gì ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Mở cửa ra em sẽ biết. – Thạch Trung Đường nói.
Lẽ nào là thư tình hoặc là hoa hồng…
Ninh Ninh càng không muốn mở cửa, lúc trước đã từ chối lời tỏ tình của anh rồi, giữa hai người cũng có chút ngượng ngùng, thành thật mà nói, con người cô không am hiểu việc từ chối người khác, đặc biệt là người tốt, cho nên mỗi lần cự tuyệt người khác đối với cô lại là một chuyện dày vò.
– Thôi ạ, hôm nay quá muộn rồi.
Tạm thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác, Ninh Ninh đành phải thoái thác,
– Ngày mai anh đưa cho em cũng được.
Bên ngoài yên lặng một lát, đột nhiên vang lên giọng nói của Ninh Ngọc Nhân:
– Ồ, sao anh lại ở đây?
Thạch Trung Đường:
– Tôi tới tìm người.
Ninh Ngọc Nhân:
– Khéo quá, tôi cũng tới tìm người.
Nói xong, lại có tiếng gõ cửa.
Ninh Ngọc Nhân:
– Mở cửa, chị có việc hỏi em.
Ninh Ninh đoán mẹ muốn hỏi chuyện có liên quan đến người đeo mặt nạ, do dự một chút, cô mở cửa ra nói:
– Chị vào đi….
Giọng cô nghẹn ở cổ họng.
Bên ngoài, không có Thạch Trung Đường, cũng không có Ninh Ngọc Nhân.
Chỉ có một người đàn ông mang mặt nạ cười.
– Cuối cùng em cũng mở cửa rổi.
Đầu tiên anh ta phát ra giọng của Ninh Ngọc Nhân, lại đổi thành giọng của Thạch Trung Đường, cười đưa tấm vé qua:
– Này, cho em đó, em nhận đi.
Ninh Ninh nhanh tay muốn đóng cửa lại, nhưng bị người mang mặt nạ đưa tay chặn lại.
– Nhận lấy đi!
Anh ta còn ra sức chèn người mình vào trong, một tay đẩy cửa phòng, một tay khác với vào bên trong cánh cửa, tấm vé trong tay cần như chạm vào mặt Ninh Ninh.
– Em đã thay đổi số mệnh của người khác, vì sao không thể thay đổi cho anh? Xin hãy thương xót cho anh đi! Cầm đi! Cầm đi!
Cảm xúc của anh ta rất kích động, nụ cười trên mặt nạ càng thêm sinh động, đó cũng không phải là nụ cười xuất phát từ nội tâm, mà một nụ cười chuyên nghiệp hời hợt, những tinh anh thương trường, những người bán hàng và những kẻ lừa đảo đều cười như thế này.
– Cứu mạng! Cứu mạng! – Ninh Ninh hét to lên.
Có tiếng mở cửa và tiếng bước chân, cùng với tiếng hét giận giữ của Thạch Trung Đường:
– Này anh kia làm gì thế?
Người mang mặt nạ quay đầu nhìn, đột nhiên bỏ chạy.
Thạch Trung Đường đi dép lê đuổi theo sau, vừa đuổi vừa hét to:
– Ăn trộm nội y! Mọi người mau bắt hắn!
Người đeo mặt nạ bị anh hắt nước bẩn lảo đảo một chút, chạy trốn càng nhanh hơn.
Trên hành lang hỗn loạn, có tiếng mở cửa, có tiếng bước chân, cùng với tiếng ồn ào đuổi bắt vang lên không ngừng, một lát sau, Thạch Trung Đường đã trở lại, dép lê bên chân trái đã không thấy, thở hồng hộc, không có thời gian chỉnh trang bản thân, đỡ Ninh Ninh đang ngồi xụi lơ trên mặt đất ngồi xuống giường trước.
Sau đó, anh quan tâm hỏi:
– Ổn chưa? Có muốn ăn thịt nướng cho đỡ sợ không?
Ninh Ninh yên lặng một lát, nhìn anh:
– Anh không sợ à? Ngày mai anh còn phải cõng em lên trên đỉnh lầu đó.
– Em vẫn còn nhớ à. – Thạch Trung Đương cười, – Anh trêu em thôi, lúc cõng cô gái mình thích, ai để ý hôm nay cô ấy có mập hay không chứ.
Xảy ra chuyện như vậy, đạo diễn Thạch hết sức phẫn nộ, ông tìm chủ khách sạn ầm ĩ một trận, ép cho khách sạn không thể không liên tục giới nghiêm mấy ngày, mỗi một người lạ ra vào đều phải bị điều tra tổ tông ba đời, cách này dường như có tác dụng, liên tiếp mấy ngày, đoàn phim bình an không có chuyện gì, người đeo mặt nạ cuối cùng đã không xuất hiện ở trước mặt Ninh Ninh nữa.
Nhưng mà những bất an trong lòng Ninh Ninh cũng không hề giảm bớt chút nào.
Cô cứ luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó.
Nhưng cụ thể là cái gì chứ? Cô không thể nào nghĩ ra…
Cho đến ngày đoàn phim được nghỉ ngơi, Thạch Trung Đường ngồi xuống bên cô:
– Bố anh hình như muốn đổi Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ninh ngẩn người:
– Lúc này rồi mà ông còn muốn thay người ạ?
Bất tri bất giác quay phim đã được hơn hai tháng, thời tiết đã dần dần chuyển sang ấm lên, quay một lúc dầu đã đầy mặt không thể không kêu dừng, sau đó nhân viên trang điểm lại tới trang điểm lại.
– Những cảnh quay của cô ấy không được quay nhiều, hiệu ứng của cảnh quay cũng không tốt lắm.
Thạch Trung Đường vặn bình nước uống một ngụm, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng,
– Còn nữa…dạo gần đây cô ấy có tiếng đồn xấu, có người thấy nửa đêm cô ấy ra ngoài hẹn hò với người đàn ông lạ.
Ninh Ninh ngẩn người, sau đó bỗng nhiên run rẩy lên.
Cô bỗng nhiên nhớ ra cô đã quên mất chuyện gì rồi.
Hôm nay là ngày mùng 7 tháng 7 năm 1990.
Là ngày mà mẹ nhận được tấm vé xem phim đầu tiên từ một người nào đó.
- …Anh có biết đó là người nào không? – Cô hỏi.
– Anh không biết, anh không quan tâm những chuyện đó.
Thời tiết nóng như vậy, trên người cô lại lạnh buốt từng đợt.
Thời gian kế tiếp, Ninh Ninh vẫn luôn chú ý đến Ninh Ngọc Nhân, đúng như Thạch Trung Đường đã nói, đạo diễn Thạch đã có thành kiến với cô ấy, chỉ cần cô ấy hơi có biểu hiện kém một chút thôi thì sẽ bị ông mắng cho máu chó đầy đầu, mà càng bị mắng, Ninh Ngọc Nhân càng thêm thật cẩn thận, càng cẩn thận thì diễn càng cứng đờ, kết quả là ác tính tuần hoàn.
Cô ấy đã đến cực hạn.
10 giờ đêm, khách sạn.
Trải qua một ngày quay phim căng thẳng khẩn trương, hầu hết mọi người đều đã đi ngủ, hành lang yên tĩnh, một tiếng mở cửa đột nhiên vang lên.
Thò đầu ra ngoài nhìn, Ninh Ngọc Nhân đi ra, sau đó lặng lẽ bước xuống cầu thang.
Cô ấy vừa đi, một cánh cửa khác cũng mở ra, Ninh Ninh cẩn thận đi theo sau cô ấy.
Kỹ thuật theo dõi của Ninh Ninh cũng không cao, cũng may Ninh Ngọc Nhân tâm sự nặng nề, cho nên không chú ý đến cái đuôi nhỏ phía sau, rất nhanh, hai người đã đi đến nơi cần đến.
Trong một hẻm nhỏ tối om, dưới một cây đèn đường, ánh đèn rất tối, một người đàn ông mặc bộ quần áo tù màu trắng đứng đó.
Đi qua đó chỉ có Ninh Ngọc Nhân, Ninh Ninh nấp ở bức tường.
– Cô đã chắc chắn chưa? – Người đàn ông mang mặt nạ hỏi.
– Đi nơi đó, tôi thật sự có thể giỏi giống cô ấy? – Ninh Ngọc Nhân hỏi.
– Đương nhiên. – Người đàn ông mang mặt nạ trả lời, – Cô ta giỏi như thế cũng là bởi vì đã đến nơi đó.
Ninh Ngọc Nhân:
– Vì sao anh có thể khẳng định như vậy?
– Bởi vì trên thế giới này, chỉ có một nơi có thể khiến cho kỹ thuật diễn xuất của một người thoát thai hoán cốt trong khoảng thời gian ngắn, biến thành một người khác.
Người đàn ông mang mặt nạ nói.
– Giống như Vưu Linh vậy.
Thân thể giống nhau, người trong thân thể không giống nhau, kỹ thuật diễn dĩ nhiên không giống nhau.
Vưu Linh là một diễn viên bình hoa vô cùng thuần khiết, cũng chính là người dựa vào mặt mà kiếm cơm trong truyền thuyết, cho nên sau khi Ninh Ninh thay thế cô ấy, trong mắt người ngoài, kỹ thuật diễn của cô quả thực là tiến bộ vượt bậc.
Ninh Ngọc Nhân lặng thinh một chút, chậm rãi nói:
– Tôi không tin trên đời này có bữa cơm miễn phí, cái giá phải trá của tôi là gì?
Trái tim Ninh Ninh đập mạnh, bởi vì cô nghe thấy người mang mặt nạ cười một tiếng, dùng giọng nói trầm thấp dẫn dụ người ta sa đọa nói:
– Cô chỉ cần nhận tấm vé này là được.
Giây phút đó, di ngôn của mẹ để lại cho cô lập tức hiện lên.
—— Không đến vạn bất đắc dĩ, đừng bao giờ nhận vé trong tay nhân viên công tác.
Cô rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, từ sau bức tường xông ra.
– Đừng nhận!
Cô kêu lên với Ninh Ngọc Nhân.
Ninh Ngọc Nhân cùng người đàn ông mang mặt nạ đồng thời quay lại nhìn cô.
Ninh Ninh bị họ nhìn chằm chằm đến da đầu tê dại, còn có chút hối hận, cô căng da đầu nói với Ninh Ngọc Nhân.
– Chị đã biết trên đời này không có bữa cơm miễn phí rồi mà còn dám nhận đồ của anh ta? Ai biết trong đó có cạm bẫy gì không?
Ninh Ngọc Nhân rũ đầu không nói lời nào.
Bên cạnh, người đàn ông mang mặt nạ nhẹ nhàng nở nụ cười, quay sang nhìn cô ấy.
– Cô đoán xem vì sao cô ta lại ngăn cản cô? – Anh ta nói, – Cô ta sợ cô sẽ trở nên giỏi giống cô ta.
– Anh nói bậy bạ gì đó? – Ninh Ninh giận giữ nói.
Đáng tiếc so với Ninh Ninh, Ninh Ngọc Nhân tin tưởng người đàn ông mang mặt nạ hơn, ánh mắt cô ấy di chuyển, dừng ở trên tấm vé xem phim trong tay anh ta.
Ngay vào lúc cô ấy đưa tay ra nhận vé, Ninh Ninh la lên gọi cô ấy, sau đó bất đắc dĩ hỏi:
– Chị rất muốn trở thành nữ diễn viên giống như em đúng không?
Ninh Ngọc Nhân chậm rãi quay đầu nhìn cô, ánh mắt có hâm mộ, có ghen ghét, có oán hận, có đau buồn.
Cô ấy nói:
– Đương nhiên muốn rồi.
Ninh Ninh:
– Muốn bao nhiêu?
Ninh Ngọc Nhân nhíu mày, như là không biết nên hình dung như thế nào.
– Trên đời này ngoài ức gà luộc ra, không bao giờ đụng vào loại thịt nào khác? – Ninh Ninh hỏi.
– Chị làm được. – Ninh Ngọc Nhân nói.
– Cho dù là vợ chị sắp sinh, chị cũng phải diễn xong mới được? – Ninh Ninh hỏi.
– …Chị là phụ nữ mà. – Ninh Ngọc Nhân trả lời.
– Vậy được rồi. – Ninh Ninh rất biết điều đổi câu khác, – Cho dù chồng chị sắp sinh, chị cũng phải diễn xong mới được ở bên họ?
- …Cái này chị không làm được, vào lúc này, chị cần phải ở bên cha con họ…Ắc!
Ninh Ngọc Nhân kêu lên, – Suýt chút nữa bị em bẫy rồi! Đàn ông sao sinh con được chứ! Vưu Linh, rốt cuộc em muốn làm gì?
– Một vấn đề. – Ninh Ninh nhìn vào mẹ rất chăm chú, – Một vấn đề cuối cùng….chị có từ bỏ diễn xuất không?
– Không! – Ninh Ngọc Nhân nói như đinh đóng cột, nhấn mạnh từng câu từng chữ, – Chị vĩnh viễn sẽ không từ bỏ.
Ninh Ninh bật cười một tiếng, trong mắt rớm nước mắt.
Cô cảm thấy mình dường như đã quên mất gì đó.
Nhưng cụ thể là cái gì? Hiện tại cô đã nhớ ra rồi.
Ngày mẹ cô qua đời, ngày mà ở bệnh viện mẹ nói những câu này với cô, ánh mắt của mẹ không phải nhìn cô, mà là nhìn phía sau cô, lúc ấy mẹ đã thấy cái gì?
Hiện tại nhớ tới, có lẽ mẹ thấy, là một tấm mặt nạ.
Dán ở trên cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào bên trong, chẳng những nhìn mẹ trên giường bệnh, cũng nhìn cô đang cùng đường bí lối.
Mặt nạ kia xuất hiện từ khi nào? Có lẽ là trước khi mà bộ phim nát kia thất bại, có lẽ là khi mà cô bị truyền thông chế nhạo, có lẽ là lúc cô nguyền rủa mình nguyền rủa số mệnh của mình, sau đó từng chút từng chút, cách cô càng ngày càng gần.
Cho nên, mẹ nằm trên giường bệnh không có lựa chọn nào khác.
Mà hiện tại cô, cũng không có lựa chọn nào khác.
Ninh Ninh ngậm nước mắt mỉm cười, lấy trong túi ra một tấm vé xem phim, lúc xuyên qua cô không hề mang theo thứ gì, kỳ lạ chính là, hai tấm vé xem phim vẫn luôn ở bên cô.
– Buổi tối 12 giờ, hãy đến số 35 đường Yên Chi xem một bộ phim điện ảnh.
Cô đưa vé cho Ninh Ngọc Nhân,
– Đi đi, nơi này từng thay đổi số phận của em, nó cũng có thể thay đổi số phận của chị.