– Báo thù ai ạ? – Ninh Ninh nhìn ông, – Trần Quân Nghiên, Lý Tú Lan, họ đều đã chết rồi…Mà chúng ta còn sống!
– Ha!
Khúc lão đại tự giễu cười, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
– Ba như này cũng tính là còn sống ư?
Ninh Ninh cứng họng không trả lời được.
- …Con không cần nói nữa. – Ông chậm rãi ngẩng lên, thù hận trong mắt như ngọn lửa hừng hực, – Họ đã chết, con cháu đời đời của họ còn đó, ba phải chờ họ tới, ba muốn báo thù! Không ai có thể ngăn cản ba được.
– Nhưng mà…- Ninh Ninh vươn tay với ông.
– Con cũng không thể ngăn cản ba. – Khúc lão đại hét lên với cô, hét xong mới ngây ra, sau đó cuống quýt nói, – Ba xin lỗi, ba không phải muốn dọa con…
– Ba ơi…- Ninh Ninh đến gần ông một bước.
Ông lại hoang mang rối loạn lui một bước, đưa tay ra ngăn cô lại:
– Đừng tới đây, đừng tới đây…
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ông ngẩng lên, giọng nói cùng thần thái đã khôi phục vẻ lạnh nhạt như ban đầu, giống như mưa gió ăn mòn thạch sư đi qua trấn môn, giống như lửa lớn đốt sạch hài cốt lưu lại, lạnh lùng nói với cô:
– Tôi không phải ba của cháu. Bộ phim kết thúc rồi, cháu nên về nhà đi.
Lúc sau, bất kể Ninh Ninh khóc như thế nào, cầu xin như thế nào, ông đều không hề đáp lại.
Ninh Ninh không còn cách nào khác chỉ biết khóc rời đi, đi được mấy bước, đột nhiên xoay người lại nhìn ông.
– Ba ơi…Con không phải con gái ruột của ba. – Hai mắt cô đẫm lệ, nức nở nói, – Nhưng con đã từng là Khúc Ninh Nhi, là con gái của ba, con thật lòng…thật lòng coi ba là ba của con. Có lẽ thế giới là giả, nhưng tình cảm này là thật!
Nét mặt Khúc lão đại dao động, nhưng vẫn không nói một lời.
– Con….Con cũng không biết mình có thể làm gì nữa. – Cô cúi nhìn tay của mình, cười đau khổ, – Con rất vụng về, không thông minh, cũng không quen biết nhân vật lớn nào, không có bản lĩnh gì…
Cô chậm rãi nắm chặt tay mình lại, những ngón tay yếu ớt đâm vào lòng bàn tay, siết chặt thành quyền.
– …Nhưng con muốn thử một lần. – Cô ngước lên nhìn ông, – Con muốn thử….xem có cứu được ba và anh Trung Đường ra không.
Cuối cùng cô nhìn ông thật lâu, sau đó lau nước mắt, một mình rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Khúc lão đại cả người mới run rẩy lên, bỗng nhiên kêu “a” một tiếng thật to, quay lại đấm mạnh vào cánh cửa Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Nắm tay của ông mạnh mẽ như vậy, một quyền đánh xuống đủ để đánh chết một người.
Nhưng đánh vào trên cửa lớn của Rạp chiếu phim Nhân Sinh lại giống như đấm vào mặt nước, chỉ tạo nên chút gợn sóng nhỏ, ngay sau đó mặt nước lại bình yên trở lại.
Không bình yên, chỉ có con người.
Ninh Ninh ngồi trên taxi, trên đường về nhà, lấy di động ra, nhìn vào màn hình rất lâu, sau đó phát tin WeChat cho Văn Vũ:
– Em hỏi anh một vấn đề cá nhân được không?
Hỏi xong, cô thở hắt ra một hơi, đưa điện thoại di động ấn ở ngực. Đã muộn thế này rồi, không biết đối phương có nhìn thấy không, thấy rồi, cũng không biết đối phương có chịu hồi âm hay không.
Giây tiếp theo, Văn Vũ trả lời ngay lập tức.
Văn Vũ:
– Là chuyện gì?
Ninh Ninh viết viết lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng gửi tin đi:
– Anh trai của anh thật sự đã chết rồi đúng không ạ?
Lúc này đây, đối phương rất lâu không trả lời.
Cầu người không bằng cầu mình, về đến nhà, Ninh Ninh mở máy tính ra, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm những tin có liên quan đến Thạch Trung Đường, nói đến cũng kỳ lạ, trong các loại tin tức tuy rằng đều nói anh tự sát, nhưng cụ thể là tự sát như nào thì không nói gì thêm, một vài truyền thông nói anh mở khí than tự sát, còn có mấy tờ báo lá cải đoán anh tự sát vì tình.
Đối tượng yêu đương là ai, mọi giả thuyết đều đưa ra, trong đó có cả Vưu Linh, người đóng bộ phim cuối cùng với anh.
Vưu Linh…
Ngón tay Ninh Ninh ấn nhẹ lên con chuột.
Thứ nhảy ra là một đoạn video phỏng vấn Vưu Linh lúc còn trẻ, thời gian phỏng vấn là sau khi phát sóng “Người trong bức họa”, đoạn trước đã bị Ninh Ninh tua đi nhanh, cuối cùng dừng lại ở câu hỏi của người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình cười và hỏi:
– “Người trong bức họa” đã thành công rực rỡ và được ca ngợi là bộ phim truyền hình có hai nữ chính xuất sắc nhất trong mười năm qua, bất kể là sự tàn nhẫn của Ân Hồng Tụ hay sự cao thượng của công chúa Linh Sơn đều đi sâu vào lòng người.
Vưu Linh cười nói:
– Cám ơn.
Người dẫn chương trình:
– Trước phim này, rất nhiều người đều gọi cô là bình hoa di động, hà hà, thực ra bình hoa cũng không có gì không tốt, ít nhất nhìn mặt cũng có thể ăn được thêm bát cơm. Được rồi quay trở lại vấn đề chính, cô làm thế nào mà đột phá được kỹ năng diễn xuất, tạo ra được nhân vật kinh điển công chúa Linh Sơn vậy?
Vưu Linh:
– Thực ra tôi cũng không biết.
Chẳng những người dẫn chương trình ngây ra, Ninh Ninh cũng ngây người.
Niên đại đã lâu, chất lượng hình ảnh video khá mờ nhưng vẫn nhìn thấy rõ vẻ mù mịt trên mặt Vưu Linh, cô ấy nói:
– Thực ra tôi vẫn luôn diễn xuất như bình thường, nhưng đột nhiên có cảm giác…chính là cảm giác như có trợ giúp của thần, cho nên mới có màn diễn xuất tốt như thế.
Người dẫn chương trình:
– Có thể nói cụ thể được không? Ví dụ như cảnh tử biệt cuối cùng kia, cô làm sao mà diễn ra được vậy?
– Chính là diễn như vậy đó.
Vưu Linh khoa tay múa chân miêu tả cảnh cuối cùng, nhưng chỉ đưa ra diễn tả được đại khái, lúc nói đến đặc điểm cụ thể thì dừng lại cười nói:
– Ôi, cụ thể thế nào tôi không nhớ nổi nữa rồi.
Làn đạn b ắn ra nói cô ấy giả ngây thơ, giả ngốc nghếch, mà Ninh Ninh ngơ ngác nhìn cô ấy, trên lưng túa ra mồ hôi lạnh.
Ký ức là tốt đẹp, ví dụ như ba, ký ức là chua xót, như là Thạch Trung Đường, ký ức cũng có thể khiến cho con người ta lạnh cả sống lưng, ví dụ như Vưu Linh.
Tình huống của cô ấy làm cho Ninh Ninh nghĩ tới một người, một vài tác giả, một vài họa gia, cùng với một vài người bình thường trong cuộc sống đột nhiên có được linh cảm, như có thần trợ, viết ra được những cuốn sách mà bình thường không viết được, vẽ ra được những thần tác mà bình thường không vẽ được, làm được những chuyện mà bình thường mình tuyệt đối không làm được.
Những người này rốt cuộc bao nhiêu người là bởi vì linh cảm mà bùng nổ, có bao nhiêu người là bởi vì tích lũy mà bùng nổ, còn có bao nhiêu người giống như Vưu Linh, người khác đều nói chuyện này là do bạn làm, bạn cũng rất tin việc này là mình làm, nhưng cụ thể là làm như thế nào, nhớ tới lại là một khoảng mơ hồ, nửa ngày cũng không thể nói rõ được, cuối cùng chỉ có thể quy về – như có thần trợ.
- …Hô…
Ninh Ninh ngả người ra sau, dựa vào ghế dựa, reng reng, di động của cô bỗng nhiên reo lên, cô vội lấy di động ra xem, xem là ai muộn thế này rồi còn gọi điện cho mình.
Nhìn thấy tên của đối phương làm cô ngẩn người.
Văn Vũ.
Điện thoại lại vang lên bốn lần nữa, Ninh Ninh ấn nghe.
– Alo. – Cô nói.
Văn trạch, thư phòng.
Những dãy giá sách dựa lưng vào tường, như những người lính gác yên lặng, canh giữ những bí mật của các cuốn sách.
– Xin lỗi vì muộn thế này rồi mà còn quấy rầy em.
Văn Vũ đứng ở trước kệ sách, một tay cầm di động, tay kia cầm một tập tranh.
– Không sao không sao ạ.
Ninh Ninh vội đáp lời, sau đó cẩn thận hỏi anh.
– Tìm em có việc gì không ạ?
– Có.
Văn Vũ cúi nhìn tập tranh trong tay, nhìn nội dung trên bức họa:
– Ngày mai em có rảnh không?
Ngày hôm sau, tại quán trà.
Vẫn là quán trà mà họ đã gặp nhau lúc trước, vẫn là nghệ sĩ piano ngày đó, và vẫn là bài “River flows you” ngày đó – Em vĩnh viễn chảy trong trí nhớ của anh.
– Xin lỗi. – Ninh Ninh ngồi xuống sô pha, cả người rơi vào mềm mại, – em đến muộn.
– Không sao.
Văn Vũ vẫn là dáng vẻ giống như thiên thần cẩm thạch kia, ở trên cao, trang nghiêm mà bất khả xâm phạm,
– Em muốn uống gì không?
– Nước chanh, cảm ơn.
Lần này Ninh Ninh gọi không còn giống anh ta nữa.
Một ly nước chanh, còn có một ly sữa bò được đưa lên.
Ninh Ninh cầm ly nước lên uống một ngụm, hỏi:
– Lần này anh tìm em là có chuyện gì?
Một quyển họa đưa tới trước mặt cô.
Nhìn thấy tập họa quen thuộc kia, mí mắt Ninh Ninh co giật nhẹ, ngước lên nhìn anh.
– Đây là?
– Vấn đề đêm qua. – Văn Vũ nhìn cô, nhẹ nhàng nói, – Em đã từng hỏi.
Ninh Ninh không nói gì chỉ nhìn anh chăm chú rất lâu.
– Anh của anh thật sự đã chết ư?
Cuối cùng, Văn Vũ lặp lại câu hỏi kia một lần,
– Tôi không trả lời em, bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, tôi không thể nào trả lời một cách rõ ràng cho em được.
Giọng của anh trầm xuống, rũ đôi mắt xuống nói:
– …Cũng rất là kỳ lạ, chuyện quan trọng như vậy, vì sao ký ức của tôi lại cực kỳ mơ hồ chứ?
– Có lẽ bởi vì khi đó anh còn nhỏ. – Ninh Ninh nói với anh.
– Ngay cả đề thi tiểu học đến giờ tôi còn nhớ rõ, không có lý nào lại quên một chuyện quan trọng như vậy.
Văn Vũ nhìn cô.
Ninh Ninh nghẹn lại, cô lặng lẽ xoay chiếc ly trong tay, đột nhiên hỏi:
– Vậy anh còn nhớ được gì?
– Tôi còn nhớ anh tôi mở khí than tự sát, lúc được người ta phát hiện ra, trên mặt còn nở nụ cười. Nụ cười đó rất quái lạ, từ trước tới nay tôi chưa từng thấy anh ấy cười như vậy, thoạt nhìn như giống một người khác, giống như một tấm mặt nạ bị ép đeo lên. Ban đầu tôi không phát hiện.
Văn Vũ đột nhiên mở tập họa ra, chuyển bức họa tới trước mặt cô.
– Cho đến khi tôi phát hiện cái này.
Tập vẽ rất cũ, giấy đã ố vàng, hình vẽ ở trên bức họa là vẽ khi ở trong đoàn phim “Người trong bức họa”.
Ninh Ninh trên bức họa còn chưa thành hình, hoa tử đằng cùng với cây cột bên cạnh cũng chưa thành hình dáng, sau cây cột, vươn ra một chiếc mặt nạ như ẩn như hiện – một chiếc mặt nạ cười rất quỷ dị.
– Ninh Ninh, em đã từng hỏi tôi một vấn đề.
Văn Vũ nhìn chăm chú cô từ sau tập vẽ, ánh mắt nghiên cứu cô, tìm tòi nghiên cứu mỗi một biến hóa trên biểu cảm của cô.
– Em hỏi tôi, đoàn phim trong khoảng thời gian đó có từng xuất hiện người kỳ lạ nào không.
Ánh mắt Ninh Ninh từ bức họa chuyển lên mặt anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Văn Vũ trầm giọng hỏi:
– …Có phải em đã biết chút gì không?
Không hay rồi…
Văn Vũ:
– Có phải em biết người đeo mặt nạ này không?
Mau dừng lại đi…
Văm Vũ đột ngột bỏ tập vẽ xuống, hai tay mang găng tay trắng chống trên bàn, nửa người nghiêng về phía cô, hai mắt thật sâu nhìn chăm chú cô, hỏi cô:
– Người mặt nạ này hiện ở đâu? Tôi làm thế nào mới gặp được anh ta?
Ninh Ninh thẫn thờ nhìn anh, bởi giờ phút này ánh mắt của anh làm cả người cô lạnh run.
Bởi vì ánh mắt giờ phút này của anh, thật sự là giống anh trai của anh.
Người có loại ánh mắt này, nhất định sẽ liều mạng tìm kiếm nơi đó, cũng nhất định sẽ bị nơi đó theo dõi.