Đôi môi đỏ chậm rãi phả ra ngùm khói, một người phụ nữ mặc sườn xám, tay phri nâng một cây tẩu hút thuốc, như là danh viện bước ra từ những bức ảnh cũ của Trung Hoa Dân Quốc, thong thả đi tới trước mặt Ninh Ninh, đưa tay nhấc cằm cô lên, cẩn thận ngắm nghía:
– Nhìn có vẻ không đẹp như trên TV nhỉ?
– Chứng minh em ấy ăn ảnh.
Lý Bác Nguyệt đáp thay cô.
– Diện mạo em ấy thích hợp xuất hiện trên màn hình lớn.
Đối phương hừ mũi rất nhẹ, không biết là cười nhạo hay là chấp nhận lời giải thích này.
– Ngồi đi.
Người phụ nữ sườn xám quay người đi đến bên sô pha ngồi xuống nói:
– Em gái hẳn là biết tôi chứ nhỉ?
– Biết ạ. – Ninh Ninh nhìn đối phương.
Giống Yến Tình, đối phương cũng là một người phụ nữ nổi tiếng.
Khác với Yến Tình là, danh tiếng của Yến Tình là tích cực, mà danh tiếng của chị ta hầu hết là tiêu cực.
– Nói xem nào. – Người phụ nữ sườn xám khẽ nhếch cằm, có chút kiêu ngạo nhìn Ninh Ninh, – Trong mắt em gái, tôi là người như thế nào?
Ninh Ninh đương nhiên là nói những lời hay để lấy lòng chị ta, nhưng người phụ nữ nổi tiếng trước mặt này cần cô lấy lòng không? Chỉ sợ là trong cuộc đời của chị ta, thứ không thiếu nhất chính là nịnh bợ trực diện cùng nhục mạ sau lưng của người khác đối với mình.
– Trên thế giới này có hai loại phụ nữ, một là dựa vào tài hoa ăn cơm, hai là dựa vào mặt ăn cơm.
Vì thế Ninh Ninh vừa thẳng thắn vừa chân thành đáp,
– Ngài là người sau ạ.
Lý Bác Nguyệt nôn nóng đánh mắt ra hiệu cho Ninh Ninh, không ngờ đối phương nghe thế lại phá lên cười sung sướng.
– Em gái nói không sai.
Chị ta nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt của mình, than thở,
– Đại đa số mọi người cũng không thấy được rõ như em gái, họ gọi tôi là kỹ nữ tâm cơ, nhưng tôi có gương mặt này, còn cần chơi tâm cơ hay sao?
Nói xong, chị ta lại cười với Ninh Ninh.
Dù Ninh Ninh cũng là phụ nữ, nhưng mà thấy nụ cười tươi của chị ta cũng không kìm nổi mà tim đập thình thịch.
Có một loại xinh đẹp có thể làm cho người ta khinh thường tuổi tác, khinh thường giới tính, khinh thường tính cách, chắc hẳn nói chính là người đàn bà trước mặt này.
Liên Liên.
Cháu gái của người sáng lập ra công ty Liên thị.
Nhìn tổng quát cả đời, chị ta không có biểu hiện ra thủ đoạn cường thế hoặc là trí tuệ hơn người, so với các anh chị đều tốt nghiệp các trường danh giá, người phụ nữ này còn chưa học hết cấp 3 thì đã bỏ học, thường xuyên biểu hiện hết sức ngu ngốc, nhưng dù vậy, chị ta vẫn là đứa cháu gái mà Liên lão gia tử yêu thương nhất, chiếm được nhiều cổ phần nhất trong công ty Liên thị.
Bởi vì chị ta cười rộ lên thật sự rất giống một thiên sứ, vừa ngây thơ vừa lại vừa đáng yêu.
Cho nên chẳng những Liên lão gia tử thích chị ta, còn có rất nhiều người thích chị ta, những người này có già có trẻ, đại đa số đều là đàn ông, có quý công tử gia tài bạc triệu, cũng có phạm nhân từ trong ngục chạy ra, những người này đều không ngoại lệ, đều bị nụ cười của chị ta mê hoặc, giúp chị ta làm rất nhiều việc, nó mang lại thành tựu và địa vị của chị ta hôm nay, đồng thời cũng mang lại thanh danh không mấy đẹp đẽ của chị ta.
– Về phần tôi, lúc đầu muốn mời Mân Tâm đảm nhận vai nữ chính.
Liên Liên nói,
– Bởi vì trong toàn bộ ngành giải trí, cô ta là người đẹp nhất.
– Vì sao không lựa chọn cô ấy ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Bởi vì tôi phát hiện cô ta là một minh tinh đủ tư cách, nhưng không phải là một diễn viên đủ tư cách.
Liên Liên than nhẹ,
– Một người diễn hai vai, cô ta diễn không tới.
Không biết bắt đầu từ khi nào, minh tinh cùng diễn viên dần dần biến thành hai loại nghề, người trước dựa vào nhân khí, người sau dựa vào kỹ năng diễn xuất, đại đa số thời điểm hai loại không thể cùng kiêm, rất ít có người có thể kiêm cả hai, nếu có vậy thì đó nhất định phải là một siêu sao thiên vương.
– Nói như vậy, kỹ năng diễn xuất của em gái miễn cưỡng qua cửa. – Liên Liên nhìn Ninh Ninh, – Nhưng không đủ đẹp.
Không đợi Ninh Ninh mở miệng nói chuyện, Lý Bác Nguyệt đã giành lên tiếng trước cô.
– Ninh Ninh chúng tôi thật sự ngoài đời không đủ làm người ta kinh diễm, hoặc là nói trên màn hình em ấy không kinh diễm.
Lý Bác Nguyệt cười nói,
– Dù sao bộ phim này bây giờ cũng không vội quay, đúng không? Thế thì chờ “Đại Đế quốc” chiếu xong rồi hãy thảo luận tiếp nhé?
Liên Liên nghiêng đầu nhìn anh ta, gật đầu:
– Thế cũng được.
Lại quay quay cười với Ninh Ninh:
– Trên màn hình trông em gái như nào, hãy để tôi rửa mắt mong chờ đi.
Trong khi chờ đợi, lịch được lật nhanh chóng.
“Đại Đế quốc” thuận lợi đóng máy, là một trong những diễn viên chính, Ninh Ninh đương nhiên phải thực hiện một loạt các hoạt động quảng bá, rất bận rộn. Trong lúc đó, Lý Bác Nguyệt nói với cô, anh ta nhận được điện thoại của phía Yến Tình, hỏi Ninh Ninh có bằng lòng đóng vai nữ hai – sắm vai Vân Lâm không.
– Anh trả lời thế nào ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Còn gì để nói đâu. – Lý Bác Nguyệt xua tay, – Anh bảo họ mang cho chó đi.
- …Anh nói thật thế ạ? – Ninh Ninh kinh hãi.
– Em ngốc à? Đương nhiên đó là nói trong lòng rồi.
Lý Bác Nguyệt cho cô ánh mắt khinh bỉ,
– Thực ra anh không từ chối hay đồng ý, à ừm, qua thời gian nữa, đợi em giành được nhân vật của Liên Liên rồi thì anh sẽ cho họ go die luôn. Nếu em không nhận được, vậy thì diễn vai Vân Lâm cũng không tệ.
- …Oa, anh gian xảo quá.
– Anh là vì ai!!!
Sau đó, “Đại Đế quốc” bắt đầu phát sóng.
Ở hậu trường Internet, ngày phát sóng, Ninh Ninh cũng bật máy tính ở nhà lên xem – chủ yếu là xem bình luận của khán giả.
Là một nữ diễn viên bình hoa trong mắt công chúng, cô có fan…hầu hết là anti-fan, đám anti-fan này có chính nghĩa của mình, chỉ cần thấy tên cô xuất hiện ở trong danh sách diễn viên là tự động phán xét và khẳng định bộ phim này là phim nát, nếu nhân vật của cô là nữ 1 hoặc nữ 2, thì đó chính là bộ phim đại nát.
Thế cho nên trước khi phát sóng, đã có không ít tiếng than vãn, “Xót cho ảnh đế Trần của tôi quá”, “Thương cho tiểu Chu của tôi ghê”, “Đau cho em gái Nhu của tôi ghê cơ”, tất cả các nhân vật chính trong phim đều khiến họ đau lòng, cứ như thể diễn chung bộ phim với Ninh Ninh sẽ khiến chỉ số IQ và kỹ năng diễn xuất của họ bị hạ thấp vĩnh viễn.
Nhưng mà tất cả những ồn ào náo động này ngay khi tập đầu tiên phát sóng đã im bặt ngay tức khắc.
– Công chúa Thanh Loan giá lâm!
Khi tiếng hô the thé của thái giám vang lên, Ninh Ninh ung dung xuất hiện trong màn hình.
Cô từ ngoài cửa đi vào, dọc đường đi, văn thần, võ tướng, thái giám, cung nữ, toàn bộ cúi đầu.
Rồi sau đó, cô dừng trước mặt Trần Song Hạc, thanh sắc lạnh nhạt hờ hững:
– Ngẩng đầu lên.
Trần Song Hạc trong màn hình mím môi hạ lông mày, giống như đang kháng cự điều gì đó từ từ ngẩng đầu, cực lực che giấu dã tâm trong mắt, cực kỳ cẩn trọng nhìn cô.
Mà nét mặt cô không biểu cảm nhìn anh ta một lát, chợt chậm rãi nở một nụ cười với anh ta.
Có một loại nụ cười có thể làm cho người ta bỏ qua tuổi tác, bỏ qua giới tính, bỏ qua tính cách, chắc hẳn nói chính là nụ cười trước mắt này.
Khi nụ cười này xuất hiện ở màn hình, vô số người với vô số phản ứng khác nhau.
Một anti-fan đơ người một lát, sau đó nhanh chóng kéo đến cuối phim liếc nhìn danh sách diễn viên, sợ mình hoa mắt, vì thế mà nhỏ thuốc nhỏ mắt ba lần, cuối cùng đã phát ra một làn đạn:
– Tôi cá là Ninh Ninh trước kia là giả, Ninh Ninh này mới là thật này.
Một nhà phê bình phim nổi tiếng trên Weibo đã sửng sốt trong giây lát, sau đó xóa bài đánh giá tồi tệ nghìn chữ mà anh ta đã viết, sau đó mở lại một trang và bắt đầu viết: “Liệt kê những nụ cười kinh diễm đó trong lịch sử điện ảnh, thứ nhất … thứ hai … thứ ba … thứ mười, Ninh Ninh, nụ cười của cô ấy khi xuất hiện trong “Đại Đế quốc” làm người ta nhớ tới danh họa “Mona Lisa”, cùng bí ẩn khó đoán, người ta không đoán được cô ấy đang vui, đang chán ghét, đang sợ hãi hay đang tức giận … Lúc này, tôi nghĩ mình cần mượn một phần mềm phân tích tình cảm của Đại học Amsterdam Hà Lan để phân tích tỷ lệ nội dung trong nụ cười của cô ấy.”
Lý Bác Nguyệt vừa nhìn màn hình máy tính vừa gọi điện thoại:
– Hiện tại ratings bao nhiêu? Ồ…Ha ha ha ha!
– Bố…
Trong rạp chiếu phim gia đình, Trần Song Hạc nằm trên ghế sô pha, độ nhẫn nại đã lên tới cực hạn, nghiến răng nghiến lợi quay đầu,
– Bố đã tua đi tua lại ba mươi hai lần rồi đấy, chúng ta có thể dừng lại và xem tập này trước được không?
Trần Quan Triều như là không nghe thấy anh ta nói chuyện, ông ta vừa cười vừa tua ngược lại cảnh về Ninh Ninh một lần nữa. Nhìn thấy cảnh này, Trần Song Hạc cất tiếng kêu r3n bất lực, đưa tay che mắt lại.
– Meo.
Một con mèo béo màu quýt nhảy lên bàn sách, giống như quả cầu đạp lên bàn phím của máy tính để bàn, một bàn tay ôm nó xuống, ôm vào trong lòng nhẹ nhàng vuốt v3.
Theo bàn tay mang găng tay trắng nhìn về phía trước, là gương mặt của Văn Vũ.
Anh nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt, nhìn Ninh Ninh trên màn hình, gương mặt của cô phản chiếu trong đôi mắt anh, nhưng lại lộ ra dáng vẻ của một người khác.
- …Vưu Linh? – Anh thấp giọng lẩm bẩm.
Lúc đọc ra cái tên này, động tác vuốt v3 mèo của anh bất giác nặng hơn, làm con mèo quýt kêu lên nhảy ra khỏi lòng anh, cái đuôi quét lên di động để trên mặt bàn rơi xuống.
Văn Vũ cúi người nhặt di động lên, sau đó lẳng lặng nhìn di động, lẳng lặng nhìn số điện thoại của Ninh Ninh ở trong đó.
Vài phút sau, di động của Ninh Ninh vang lên.
Ninh Ninh ấn nút tạm dừng, sau đó cầm di động lên xem, là một dãy số xa lạ.
– Alo? – Cô nghe điện thoại.
– Là tôi.
Giọng của Liên Liên từ bên kia điện thoại truyền đến, mang theo tia kiêu ngạo,
– Tôi đang xem “Đại Đế quốc” mà em gái đóng đây.
– Ngài thấy thế nào ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Đẹp hơn so với em gái ngoài đời. – Liên Liên nói.
– Vậy…
Ninh Ninh cong khóe miệng nở ra nụ cười tươi, bất kể bao nhiêu lần, cô sẽ tràn đầy kỳ vọng khi nhận được vai diễn mới.
– Nữ chính là của em gái.
Liên Liên nói,
– Đúng rồi, có một việc quên nói với em gái.
– Chuyện gì ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Nghe nói em từng thử vai trong phim của Yến Tình? – Liên Liên hỏi.
Ninh Ninh khẽ giật mình, không biết chị ta nhắc đến chuyện này là muốn nói gì.
– Tôi khác với bà ấy, tôi không thích nói với mọi người những đạo lý lớn lao hay rót canh gà gì cả.
Liên Liên nói,
– Nói thật với em gái, tôi đầu tư bộ phim này một là vì danh hai là vì lợi, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp da phỏng theo một sự kiện có thật, bên trong thực sự là một bộ phim thương mại. Tôi muốn càng nhiều người xem hơn, càng bán được nhiều vé hơn, danh tiếng càng tốt hơn.
Rất tham vọng.
– Vì vậy, tôi đã tìm được người biên kịch tốt nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, và em gái nữa.
Liên Liên nói với Ninh Ninh,
– Em gái đừng làm tôi thất vọng, em gái phải diễn tôi thật tốt …diễn Mộc Nhĩ thật tốt.
Kịch bản nhanh chóng được gửi tới cho Ninh Ninh.
Tên kịch bản: “Phiên tòa của phù thủy”.
Nữ chính: Liên Liên
Nữ phụ: Mộc Nhĩ.
Ninh Ninh mở ra xem, đây là một câu chuyện xưa.
Liên Liên và Mộc Nhĩ là hai chị em, cả hai cùng sinh ra trong một gia đình bần hàn, họ bỏ học cùng tuổi, cả hai đều có một đứa em trai khó ưa và cả hai đều mơ ước một ngày nào đó sẽ trở thành ngôi sao lớn trên truyền hình. Vốn dĩ cho rằng hai người sẽ cứ mãi mãi như vậy nhưng vào mùa đông năm 1997, một người đàn ông đã tìm đến Liên Liên.
Anh ta nói với cô ấy:
– Đại tiểu thư, chào em.
Liên Liên:
– Đại tiểu thư? Anh nhận nhầm người rồi phải không?
– Anh không nhận nhầm.
Đối phương cởi mũ, lễ phép cười với cô ấy,
– Em chính là cháu gái lưu lạc bên ngoài của người sáng lập ra công ty Liên thị, một đại tiểu thư hàng thật giá thật.
Và vì thế cuộc đời của hai cô gái đã rẽ ngang từ đây.
Mà tên của người đàn ông thay đổi vận mệnh của Liên Liên là…
Ngón tay đang cầm kịch bản của Ninh Ninh trở nên trắng bệch, hơi run rẩy lên.