Một tuần này, Liên Liên không tới tìm Ninh Ninh, Ninh Ninh cũng không chủ động liên hệ với chị ta.
Những gì nên nói đã nói hết, nên truyền đạt tâm ý đều đã truyền đạt, tiếp theo, chính là chờ đợi…
Chờ đợi một bộ phim thích hợp nhất.
Nhưng mà từng ngày trôi qua, Ninh Ninh dần dần thay đổi suy nghĩ.
– Văn Tiểu Ninh đã đợi cả đời cũng không đợi được bộ phim mà bà muốn nhất kia.
Cô nghĩ, – Mình có thể chờ được không?
Một tuần này, Ninh Ninh đêm nào cũng đến Rạp chiếu phim Nhân Sinh một lần để nhìn tấm áp phích mới được dán trên tường.
Áp phích mỗi tối đều thay đổi, bộ phim điện ảnh chiếu hàng đêm, từ “Đêm nữ lang” đổi đến “Bạn trai dự khuyết”, từ “Quái đàm đêm khuya” đến “Quyền anh nhiệt huyết”, không ai đi vào, nhưng phim điện ảnh vẫn được chiếu đúng giờ, trong khán phòng không có một bóng người, chiếu những niềm vui, nỗi buồn, nỗi buồn của cuộc đời một con người.
Lại qua một tuần nữa, Ninh Ninh nhận được điện thoại của Liên Liên.
– Không còn kịp rồi.
Liên Liên tức muốn hộc máu nói với cô,
– Không cần đợi nữa, cứ tìm bừa một bộ phim nào đó với thời gian tương tự rồi xuyên vào thôi.
– Đã xảy ra chuyện gì rồi ạ? – Ninh Ninh hỏi.
– Em gái không xem tin tức giải trí hôm nay à? Yến Tình nói lỡ miệng rồi.
Liên Liên cười lạnh, – Lúc bà ta nhận phỏng vấn có nói em gái là nhân tuyển phù hợp với nữ hai trong cảm nhận của bà ta, còn nhắc đến đoạn video thử vai kia.
Trong lòng Ninh Ninh nhảy bộp một tiếng.
– Bà ta có thể vô tâm, nhưng dạo gần đây nhiệt độ của “Đại Đế quốc” rất hot, em gái cũng theo đó mà hot theo, có không ít phóng viên giải trí muốn đào sâu về em gái.
Liên Liên nói.
– Tôi sẽ cố gắng áp chuyện này xuống, nhưng để đề phòng chuyện xảy ra, em gái không thể đợi được nữa.
– Em hiểu rồi. – Ninh Ninh nhìn tấm áp phích ngay trước mặt, – Tối hôm nay em sẽ đi luôn.
Bộ phim: “Giấc mộng tương lai”.
Diễn viên chính: Hứa Dung.
Đây là một tấm poster đồng thoại.
Trên tấm áp phích là một vùng đất đỏ với nhiều cây cối mọc trên đó. Cây cối không phải là hoa hay quả mà là những bộ quần áo đẹp, những đôi giày đắt tiền, những chiếc mũ xinh xắn và những chiếc túi đồ ăn vặt, những cây kem…đủ màu sắc sặc sỡ, rất kỳ lạ, giống như một thế giới cổ tích.
Hai mẹ con đứng dưới gốc cây, người mẹ mỉm cười cởi chiếc nón hồng trên cây đội lên đầu đứa con gái nhỏ, đứa con gái ngước mặt lên cười.
Bức tranh này thật ấm áp và đẹp đẽ, giống như giấc mơ của một đứa trẻ.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm tấm áp phích một hồi, sau đó nhẹ giọng lẩm bẩm,
– Dì Hứa…
Hứa Dung là bảo mẫu của cô lúc cô còn nhỏ.
Có một khoảng thời gian mẹ bận rộn với công việc đến mức không có thời gian ăn uống chứ đừng nói đến việc nấu cơm cho cô ăn, mẹ bèn mời dì Hứa đến nhà chăm sóc cô.
Nhưng bà ấy chỉ chăm sóc cô đến 4 tuổi, về sau con của bà cũng cần người chăm sóc, cho nên dì Hứa đã xin nghỉ việc về nhà.
Ninh Ninh muốn xuyên đến chính là trong khoảng thời gian này, lúc cô 3 tuổi gần 4 tuổi, cũng chính là năm 1997.
– Con muốn chỉ định thời gian, năm 1997.
Ninh Ninh chìa vé cho Khúc lão đại,
- …Lần này ba có ngăn con không ạ?
Khúc lão đại mỗi lần đều ngăn cản cô, chỉ có lúc này thì chẳng nói chẳng rằng nhận tấm vé kia, sau đó dứt khoát xé đôi, nhường ra cánh cửa sau lưng.
– …Chỉ có lúc này là ngoại lệ. – Ánh mắt ông phức tạp nhìn cô.
Sau cánh cửa, một người đàn ông khác đang chờ cô.
– Em đã đến rồi.
Thạch Trung Đường ngồi vắt chéo chân trong khán phòng, thấy Ninh Ninh tới thì trách cô bằng giọng làm nũng,
– Em thật là chẳng biết chọn phim gì cả.
Giọng điệu kia chẳng khác gì cậu nhóc thích xem “Cưa điện kinh hồn” nhưng lại không thể không cùng bạn gái xem “Tiểu Thời đại”.
Ninh Ninh ngồi xuống gần anh, thở dài:
– Thỉnh thoảng cũng phải cùng em xem một bộ phim thiếu nhi chứ.
Bên cạnh có tiếng cười phì:
– Phim thiếu nhi?
Ninh Ninh quay sang, không hiểu hỏi anh:
– Sao vậy ạ?
– Thế thì chắc em không nhìn kỹ tấm áp phích rồi.
Thạch Trung Đường thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn cô.
– Nếu em cẩn thận nhìn kỹ thì sẽ biết bộ phim điện ảnh này chẳng những không phải phim thiếu nhi…hơn nữa đối với em, nó khá nguy hiểm.
Ninh Ninh ngẩn người, Thạch Trung Đường tuy bình thường hay trêu đùa, nhưng lúc gặp chuyện nghiêm túc thì anh không bao giờ đũa giỡn, nếu anh đã nói như thế, vậy thì bộ phim này chắc chắn không phải phim thiếu nhi rồi….Nhưng vì sao? Trên tấm áp phích đồng thoại kia đã ấn giấu nội dung nguy hiểm gì?
Vào giờ khắc này, cô rất muốn đi ra ngoài, không cần lâu lắm, chỉ cần hai phút hoặc một phút là được, cô muốn một lần nữa xem lại tấm áp phích kia, nhìn xem có chi tiết nào mình đã bỏ qua không. Nhưng vấn đề là quy tắc của Rạp chiếu phim Nhân Sinh là, khán giả đã vào rạp rồi, trước khi xem xong một bộ phim thì không ra ngoài được, hơn nữa dù cô có ra ngoài được, vậy cô trở vào bằng cách nào? Cô đã không có vé nữa.
– Vì sao anh lại nói vậy ạ? Nói cho em biết đi. – Ninh Ninh hỏi thẳng anh, – Có chỗ nào nguy hiểm ạ?
Thạch Trung Đường dường như muốn nói cho cô biết, nhưng vừa định nói chuyện thì cả người anh cứng đờ, giống như video đột nhiên bị đóng băng, người bên trong đó đột nhiên bị đóng băng.
– Anh không nói ra lời được. – Một lát sau, anh đưa tay chạm lên vị trí môi trên mặt nạ của mình, bực bội nói. – Thật là bực mình, Rạp chiếu phim này không cho người ta spoil phim.
Anh vừa dứt lời, ánh đèn vụt tắt.
Màn hình trôi qua một lúc, và sau đó một hàng chữ.
“Bộ phim dựa trên câu chuyện có thật”.
Sau đó, giọng nói của một người phụ nữ cất lên, giống như đang hát ru nhẹ nhàng hát:
“Cởi chiếc váy đỏ mặc cho con, cởi mũ màu vàng độicho con, cởi những đôi giày da trắngđi cho con, cởi tương lai tươi sángtốt đẹp trao cho con….Mong con hạnh phúc, con gái của mẹ…”
– Không còn kịp rồi.
Thạch Trung Đường đặt tay lên mu bàn tay Ninh Ninh,
– Nhớ kỹ, cẩn thận người bên cạnh em.
Đi cùng với những lời của Thạch Trung Đường là một cảm giác không trọng lượng ập vào trước mặt, như thể một thang máy đang chở cô xuống từ độ cao vài trăm mét chạy thẳng xuống, và cuối cùng đã hạ cánh xuống đất với tiếng ầm ầm rất lớn.
“Cạch”.
Ninh Ninh mở choàng mắt ra, sau đó mờ mịt nhìn chung quanh.
Rất nhiều người khổng lồ vây quanh cô.
Cô đã xuyên thành một đứa bé.
– Hắt xì.
Ninh Ninh hắt xì một cái, một dòng chất lỏng trong suốt chảy xuống, thôi được rồi, chẳng những là một đứa bé, mà còn là một đứa bé đang bị ốm.
Ninh Ninh không kìm được run lên.
Thế này xong đời rồi, dựa vào cơ thể này, cô làm sao mà đi đối phó với Bùi Huyền được đây? Chỉ sợ đối phương chỉ cần dùng một đầu ngón tay thôi là có thể nghiền ép cô rồi…
– Sao bảo nó chỉ bị cảm thôi, sao nó còn run rẩy cả người thế kia?
Một người đàn ông tách đám đông ra đi tới, cúi xuống nhìn Ninh Ninh một lát, tức muốn hộc máu nói,
– Bị như này rồi, làm sao mà diễn tiếp được đây? Đổi người! Đổi người!
– Lưu đạo, làm thế không hay lắm đâu? – Một trợ lý khó xử nói, – Đứa bé này chính là…
– Tôi biết, là con gái của Ninh Ngọc Nhân chứ gì.
Lưu đạo nổi giận đùng đùng nói,
– Cô ta muốn thành lập một đội mẹ-con gái, tôi cũng muốn. Vấn đề là đứa bé này đang bị ốm. Không thể nào để đoàn phim bị một mình nó làm cho ảnh hưởng được. Được rồi, mang nó đi nghỉ ngơi đi, tôi đi nói với Ninh Ngọc Nhân.
Đây là một vị đạo diễn tác phong mạnh mẽ dứt khoát, ông ta nói xong là đi ngay lập tức.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ đành phải tạm thời nghỉ giải lao, trợ lý dẫn Ninh Ninh đến ngồi bên cạnh, rót ly nước ấm cho cô, dặn dò cô uống cẩn thận.
Ninh Ninh cầm cốc nước, thời tiết không lạnh nhưng hai tay cô run rẩy.
Xuyên thành một đứa bé đã đủ xui xẻo rồi, càng xui xẻo hơn là – đứa bé này lại chính là cô.
Những lời nói và việc làm bây giờ của cô rất có thể làm thay đổi vận mệnh trong tương lai của cô, sự thay đổi này có thể làm cho tương lai của cô trở nên tốt hơn, nhưng cũng có thể làm cho tương lai của cô trở nên tồi tệ hơn, nguyên bản không tốt cũng không xấu, duy trì trạng thái hiện giờ mới là lựa chọn tối ưu, nhưng mà nếu không làm gì….Liên Liên với Mộc Qua chẳng phải sẽ vẫn chết hay sao? Bùi Huyền chẳng phải sẽ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật hay sao?
– Tóm lại, xác định tình cảnh hiện tại của mình trước đã. – Ninh Ninh uống sạch cốc nước, sau đó từ trên ghế bò xuống, bước từng bước ngắn đi tới đi lui ở đoàn phim.
Không có người nào sẽ đề phòng một đứa bé ba bốn tuổi, cô gần như bị coi là trong suốt.
Một nam diễn viên ngồi trên ghế, tay phải cầm một quyển kịch bản, đang tranh thủ giờ nghỉ ngơi xem lại lời thoại, anh ta lẩm bẩm, Ninh Ninh không nghe rõ anh ta nói gì, nghĩ nghĩ, cô đi qua đó, trèo lên đầu gối anh ta, ngồi trong lòng anh ta để nhìn.
Nam diễn viên giật mình, đang muốn đẩy cô đi, cô quay sang cất giọng non nớt gọi anh ta:
– Meo.
Đối phương liền mỉm cười, ôm lấy cô vào lòng như ôm một con mèo con không sợ người, còn hỏi cô:
– Chỗ chú không có cá cho cháu ăn, cháu ăn trái cây không?
Ninh Ninh gật gật đầu.
Nam diễn viên bảo trợ lý cầm quả quýt đưa cho Ninh Ninh. Ninh Ninh vừa ăn quýt vừa ngồi lên đùi anh ta nghe anh ta đọc thuộc lời thoại.
Theo lời thoại học thuộc càng nhiều, dần dà, cô đã biết anh ta đang diễn là bộ phim gì rồi.
Bộ phim có tên là “Giấc mộng tương lai”.
Câu chuyện kể về một nhà văn nam và một người phụ nữ bí ẩn.
Nhà văn nam nhặt được một quyển sổ nhật ký, thời gian nhặt được sổ nhật ký là ngày mùng 7 tháng 3, nhưng nội dung trong nhật ký cũng đã viết tới ngày mùng 8 tháng 3 rồi, anh ta ban đầu không mấy để tâm, nào biết ngày hôm sau, những việc viết trong nhật ký trở thành sự thật.
Nhà văn nam trăm cay ngàn đắng cuối cùng tìm được chủ nhân của sổ nhật ký, đó là một người phụ nữ, người phụ nữ đó công bố mình có thể thông qua cảnh trong mơ mà đoán trước tương lai…
Nam diễn viên và nhà đầu tư trong bộ phim này là Phí Nhan, một ca sĩ nổi tiếng vào thời điểm đó, người dự tính dựa vào bộ phim này để tiến quân vào giới nghệ sĩ, mà người vào vai nữ chính thần bí trong phim không phải ai khác mà chính là Ninh Ngọc Nhân năm ngoái vừa giành được giải thưởng lớn ảnh hậu.
– Lạ thật. – Ninh Ninh nhíu mày, nghĩ thầm, – Nếu quay “Giấc mộng tương lai”, vậy tại sao mình lại ở đây?
Là con gái của nữ diễn viên nổi tiếng, gần quan được ban lộc, khi còn nhỏ cô thực sự đã diễn không ít phim điện ảnh phim truyền hình, được xem như là một ngôi sao nhí không lớn không nhỏ, nhưng trong những bộ phim đã đóng thì không hề có “Giấc mộng tương lai”….
– Ăn xong quýt chưa bé? – Nam diễn viên hỏi cô, – Cháu còn muốn ăn nữa không?
Ninh Ninh vừa định lắc đầu thì bỗng nhiên thấy một người.
Cô cứ cho rằn mình nhìn nhầm, vội đưa tay lên dụi dụi mắt, sau khi nhìn thấy rõ đối phương, lập tức chỉ vào nói to:
– Cháu không muốn ăn quýt, cháu muốn ăn cái kia.
Nói xong, cô trèo xuống khỏi đùi nam chính, chạy từng bước ngắn lũn cũn về phía đối phương.
Đó hình như là một diễn viên quần chúng, tay cầm một cái bánh bao, bánh bao đã nguội ngắt từ lâu, chắc là đồ ăn sáng còn thừa lại, cô ấy ngồi bệt dưới đất, vừa gặm bánh vừa xem kịch bản.
Bỗng nhiên một bóng che khuất mặt cô ấy.
Cô ấy ngẩng lên, thấy là một cô bé đứng ở trước mặt mình.
Cô ấy nhận ra đứa bé này, là con gái của ảnh hậu, đóng vai cô gái thần bí khi còn nhỏ, vì thế cười lấy lòng nói:
– Cô bạn nhỏ, tìm chị có việc gì?
Ninh Ninh nhìn chằm chằm gương mặt này.
Người không nên xuất hiện ở đây lại xuất hiện ngay tại đây.
– Chị Mộc Nhĩ? – Ninh Ninh thử thăm dò gọi lên.
Đối phương ngẩn người, cười nói:
– Em nhận nhầm người rồi, chị không phải Mộc Nhĩ, chị tên Dư Sinh.
– Dư Sinh? – Ninh Ninh nhìn gương mặt giống y như đúc Mộc Nhĩ thời thiếu nữ kia, suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới thiếu nữ đã bị Bùi Huyền giam trên gác mái.
Sau khi Liên Liên thật sự chết, Bùi Huyền trước sau tổng cộng tìm hai thiếu nữ sắm vai chị ta, Mộc Nhĩ là người thứ hai, người thứ nhất cô không biết tên, chỉ biết cô ấy từng là một diễn viên.
Diễn viên quần chúng cũng là diễn viên!
Trên thế giới có ba người giống nhau thần kỳ đến như vậy, Ninh Ninh không tin có người thứ tư, Dư Sinh này hẳn là cô gái đầu tiên mà Bùi Huyền tìm được.
Nhưng nếu cô ấy còn làm diễn viên quần chúng, vậy thì Bùi Huyền chắc còn chưa tìm được cô ấy.
– Làm sao đây? – Ninh Ninh tự nhủ trong lòng, – Phải nói gì với chị ấy đây, phải nên làm gì đây?