Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 18



Là người sao?

Lê Mỹ Gia quả thực nghi ngờ, chủ nhà của mình không phải là siêu nhân trong huyền thoại chứ.

Két két két két két két…

Chỉ chốc lát sau, Hoàng Tử Hiên đã đẩy chiếc Aston Martin đang chắn ở cửa ra vào đến chỗ không còn vướng víu. Anh ổn định lại hơi thở thu tay lại, chỉ thấy lưu lại một dấu bàn tay sâu ở đuôi xe.

“Bay qua thì tôi không có bản lĩnh đó, nhưng sức di chuyển xe thì tôi vẫn có.” Hoàng Tử Hiên phủi tay, cảm giác như vừa cử động tập tạ một lát.

“Aston Martin của tôi!”

Nhìn thấy từng vết xước trên thân xe, cuối cùng Lê Long Phi cũng có phản ứng. Giống như bị ai đó dùng hoa cúc đâm vào người, nhảy dựng lên mắng mỏ:

“Hoàng Tử Hiên, anh tự tìm cái chết.”

“Đúng vậy, đang tìm anh đây.” Hoàng Tử Hiên cười nhẹ, hai tay đút vào trong túi quần.

“Mày còn dám mắng tao. Hoàng Tử Hiên, bây giờ tao chính thức thông báo cho mày biết, mày đã hoàn toàn đắc tội với tao, tao sẽ cho mày biết kết cục của việc đắc tội với tao.” Lê Long Phi tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh.

Hoàng Tử Hiên cười ha ha: “Hôm qua người kia không chuyển lời đến anh sao? Tôi đã nói, con người tôi không tiếp nhận sự uy hiếp, nếu anh muốn mua bán, tôi có thể xem xét lại.”

Sắc mặt Lê Long Phi tối sầm lại, sao anh ta có thể không nhận được lời nhắn của Hoàng Tử Hiên cơ chứ. Trong một ngày, anh ta đã hao tổn số tiền lớn để thuê hai cao thủ, tiền chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là không thể ngăn cản tiến triển của việc Lê Mỹ Gia hợp tác với ngân hàng. Nếu Lê Mỹ Gia tiếp tục phát triển, bản thân anh ta tất phải thua không còn nghi ngờ.

Hoàng Tử Hiên thấy anh ta không còn lớn tiếng càn quấy nữa nên quay trở lại xe, khởi động xe lái vào nhà họ Lê.

“Anh nói đến người kia là ai vậy?” Lê Mỹ Gia ngồi phía sau hỏi.

“Một con ruồi đáng ghét, yên tâm đi, đã bị tôi đuổi đi rồi. Trước buổi đấu thầu tuần sau, chắc là cô sẽ được an toàn.” Hoàng Tử Hiên cũng không kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Lê Mỹ Gia thông minh ra sao, vừa nghe vậy đã đoán ra được chuyện như thế nào. Nếu không phải cãi nhau với Lê Long Phi một trận như vậy, cô còn không biết Hoàng Tử Hiên đã thay mình giải quyết một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

“Cảm ơn.” Lê Mỹ Gia cảm kích nói lời cảm ơn.

“Không cần không cần, nếu cô có chuyện không hay xảy ra, chẳng phải tôi sẽ thất nghiệp sao. Hiện tại công việc khó kiếm như vậy, tôi phải bảo vệ tốt vé ăn cơm dài hạn là cô đây.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười.

Ấn đường của Lê Mỹ Gia co lại, lặng lẽ lộ ra ba đường xám xịt.

nhà họ Lê quả thực rất lớn, bên trong giống như một trang viên thu nhỏ, Hoàng Tử Hiên lái xe một hồi mới tới cửa biệt thự.

Vừa cùng Lê Mỹ Gia xuống xe, lập tức có người ra đón:

“Cô cả.”

“Dì Liên.”  Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lê Mỹ Gia hiện lên một nụ cười, đi về phía đối phương vô cùng thân thiết.

Hoàng Tử Hiên nhìn thấy Lê Mỹ Gia lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm cũng không khỏi tò mò, người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi này là ai? Lê Mỹ Gia có vẻ rất thân thiết với bà ấy.

Dì Liên mỉm cười vỗ vỗ tay Lê Mỹ Gia đang khoát lấy tay mình, nhìn Hoàng Tử Hiên hỏi: “Đây là bạn của cô cả ư?”

“Đúng vậy, anh ấy tên là Hoàng Tử Hiên.” Lê Mỹ Gia giới thiệu:

“Đây là dì Liên, người chăm sóc tôi từ khi tôi còn nhỏ.”

“Chào dì Liên.” Hoàng Tử Hiên nở nụ cười với dì Liên.

“Được được, chàng trai này thật là đẹp trai.” Dì Liên khen ngợi Hoàng Tử Hiên nói:

“Mau vào đi, dì đã hầm tổ yến, trông sắc mặt con kém chưa kìa, mau uống một ít để tẩm bổ.”

Hoàng Tử Hiên cười thầm, sắc mặt Lê Mỹ Gia không phải là kém, chỉ là bên dưới đang chảy máu, sắc mặt có hơi tái nhợt một chút. Muốn tẩm bổ cũng phải uống các loại như táo đỏ, kỷ tử.

Sau khi vào biệt thự với Lê Mỹ Gia và dì Liên thì thấy một đôi nam nữ trung niên đang ngồi trong phòng khách, còn có một người trẻ tuổi tác phong nhanh nhẹn, tuổi tác trông không chênh lệch nhiều so với Lê Mỹ Gia.

Nụ cười trên mặt Lê Mỹ Gia đã tắt hẳn từ lúc nhìn thấy đôi nam nữ trung niên, còn khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi kia thì cả khuôn mặt đều trở nên lạnh lẽo.

“Ơ kìa, Mỹ Gia về rồi à.” Người phụ nữ trung niên là Tiền Thái Ngọc, mẹ kế của Lê Mỹ Gia, bà ta liên tiếp âu yếm chào hỏi:

“Mỹ Gia, mau tới đây. Hôm nay thật trùng hợp, Nhất Hoa cũng ở đây.”

Sắc mặt Lê Mỹ Gia lạnh lùng, nhưng cũng không nói gì. Buông cánh tay ôm dì Liên ra, thuận thế khoát tay Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên hơi sửng sốt, cúi xuống nhìn cánh tay ngọc của Lê Mỹ Gia trên cánh tay mình, có chút bối rối.

Sau khi Lê Mỹ Gia đưa mắt nhìn Hoàng Tử Hiên phối hợp, liền cùng anh đi vào phòng khách.

Hoàng Tử Hiên lập tức nhận được ba cặp mắt nhìn chăm chú, hai ánh nhìn quan sát từ đôi nam nữ trung niên, và một ánh mắt căm thù của nam thanh niên.

“Ba, dì Ngọc.” Lê Mỹ Gia kéo Hoàng Tử Hiên ngồi xuống ghế sô pha, hai người thản nhiên chào hỏi hai người nam nữ trung niên.

Vẻ mặt Hoàng Hùng Vĩ khó chịu, hỏi: “Đây là ai?”

“Hiện tại con đang sống cùng anh ấy, ba nghĩ anh ấy là ai.” Lê Mỹ Gia nói xong, còn ôm cánh tay Hoàng Tử Hiên thân mật hơn:

“Anh ấy tên là Hoàng Tử Hiên.”

“Mỹ Gia, con nói lung tung gì vậy.” Hoàng Hùng Vĩ còn chưa bày tỏ thái độ, Tiền Thái Ngọc đã dạy dỗ trước.

“Con nói là sự thật.” Lê Mỹ Gia cũng không để ý tới Tiền Thái Ngọc, chỉ lo nói phần mình: “Hôm nay trở về cũng là tiện thể đưa anh ấy về gặp mọi người.”

Nói xong thì có người giúp việc mang hai cốc nước đến cho họ, Hoàng Tử Hiên thuận tay sờ vào, vội gọi người giúp việc lại: “Thật ngại quá, phiền đổi giúp một cốc nước ấm cho Mỹ Gia. Hiện tại cô ấy đang tới ngày đèn đỏ, nên uống nước ấm.”

Người giúp việc ngẩn người, sau đó lập tức đi đổi ly nước khác.

Hoàng Hùng Vĩ, Tiền Thái Ngọc và Tôn Nhất Hoa cùng âm thầm hít một hơi lạnh. Cả chuyện Lê Mỹ Gia đang trong thời kỳ kinh nguyệt cũng biết, cho dù Lê Mỹ Gia đang nói dối, quan hệ của họ cũng không giống bình thường.

“Mỹ Gia, chúng ta mới không gặp nhau bao lâu chứ, lần trước cũng không nghe nói em nói có bạn trai.” Mặc dù trong mắt Tôn Nhất Hoa đã lộ rõ vẻ ghen tuông, nhưng ngoài miệng vẫn giữ phong thái đạo đức giả.

“Có bạn trai chẳng lẽ còn phải thông báo cho cả thế giới biết sao?” Lê Mỹ Gia lạnh lùng nói.

Tôn Nhất Hoa cười gượng gạo, vừa định nói điều gì khác liền nghe thấy giọng nói tức giận của Lê Long Phi trước.

“Hoàng Tử Hiên, hôm nay anh không đền xe cho tôi thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Lê.”

Nhìn thấy Lê Long Phi nổi giận đùng đùng bước vào, Hoàng Hùng Vĩ nhíu mày: “Làm gì mà ầm ĩ lên vậy? Cái gì mà đền xe với không đền.”

“Ba, không phải con cố làm ầm ĩ, là bọn họ đã quá đáng.” Lê Long Phi chỉ vào Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên nói: “Bọn họ làm chiếc Aston Martin của con hoàn toàn biến dạng. Con mới mua được nửa tháng, còn chưa gắn biển số đã hỏng rồi.”

“Cái gì!” Tiền Thái Ngọc hơi giật mình, nhìn Lê Mỹ Gia hỏi: “Mỹ Gia, sao con lại đụng hư xe của Long Phi?

Hoàng Hùng Vĩ cũng nhìn Lê Mỹ Gia, giọng nói trầm xuống: “Chuyện này là sao? Con giải thích rõ cho ba.”

Lê Mỹ Gia hơi nắm tay lại, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã.

Cảm thấy cảm xúc của Lê Mỹ Gia không đúng, Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng mở tay cô ra, dùng năm ngón tay của mình siết chặt lấy tay cô.

Lê Mỹ Gia cảm nhận được độ ấm truyền đến từ tay Hoàng Tử Hiên mới thả lỏng người ra, vẻ buồn bã trong mắt biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng: “Nếu ba đã cho rằng là lỗi của con, vậy có gì đáng để giải thích. Xe là do con làm hư, hơn nữa con cũng không định đền. Dù sao nhà họ Lê thứ gì cũng thiếu, chỉ có tiền là không thiếu, càng không thiếu tiền cho con trai tiêu.”

“Con…”

“Dì Liên đã hầm tổ yến cho con, con đi uống đây.” Lê Mỹ Gia vốn không cho Hoàng Hùng Vĩ cơ hội nói tiếp, trực tiếp kéo Hoàng Tử Hiên đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Hùng Vĩ, ông đừng tức giận. Mỹ Gia không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, trong chuyện này chắc có hiểu lầm. Long Phi, con nói xem, có phải con chọc cho chị tức giận trước không?”

Khi Hoàng Tử Hiên nghe Tiền Thái Ngọc nói lời này, trong lòng không khỏi cười nhạo. Đầu tiên là cố ý khiêu khích Hoàng Hùng Vĩ hiểu lầm Lê Mỹ Gia, sau khi hai ba con cãi vã lại “thấu tình đạt lý” nói thay Lê Mỹ Gia. Chắc hẳn trong mắt Hoàng Hùng Vĩ, Tiền Thái Ngọc là một người mẹ kế tốt, mọi việc đều khiêm nhường Lê Mỹ Gia. Còn Lê Mỹ Gia lại là con ghẻ, mọi việc đều gây khó dễ cho mẹ kế.