Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 50



Người đàn ông nghe Tần Mạc không có ý dĩ hòa vi quý, sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cong eo xuống, run giọng nói: “Anh Tần, miệng tôi dơ bẩn, tôi không nên nói những lời như vậy. Đánh cũng được mắng cũng xong, chỉ cần anh Tần có thể nguôi giận thì thế nào cũng được.”

Nghe thấy mấy lời này, những người khác không kiềm được thở dài. Vừa rồi vẫn ôm khư khư hai trăm năm tám vạn, đến giờ vẫn chưa quá mười phút đã làm ra vẻ đáng thương. Thật đúng là ứng với câu cách ngôn kia, tự làm bậy thì không thể sống!

Tần Mạc vốn cũng không phải loại ỷ thế hiếp người, hiện tại thấy đôi nam nữ này cũng đã bị dạy dỗ cũng không định gây khó dễ cho bọn họ nữa. Đang muốn mở miệng nói, nhưng miệng vừa mở ra đã bị một giọng nói đột ngột chen ngang.

“Ân nhân!”

Giọng nói này vừa vui mừng vừa hưng phấn, Tần Mạc theo bản năng nhìn qua thì thấy một người đàn ông trung niên vội vàng đi về phía mình. Nhìn thấy người này, Tần Mạc hơi sửng sốt. Đây không phải là người xui xẻo vì mình liên lụy mà bị xe tông chảy máu sao?

“Ân nhân, đúng là cậu rồi! Mỡi nãy tôi ở bên ngoài còn tưởng là nhìn nhầm.” Vương Đào hưng phấn đi tới, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói.

“A… Là tôi. Hôm qua ông đi bệnh viện kiểm tra chưa? Thân thể không sao chứ?” Tần Mạc vẫn còn nhớ hôm qua người đàn ông này nói gọi ông ta là Vương Đào.

Vương Đào gật đầu liên tục: “Đi rồi, cái gì mà CT não, X-quang, cộng hưởng từ đều làm hết rồi. Bác sĩ nói não của tôi không có vấn đề gì, tôi nói với bọn họ tôi bị xe tông xuất huyết trong, bọn họ đều không tin, nói là trong đầu tôi không hề có dấu hiệu xuất huyết. Ân nhân, y thuật của cậu thật kỳ diệu, quả thực chính là thần y!

Y thuật!

Vừa nghe mấy lời này, mọi người lại lần nữa trợn trừng mắt. Cái người trẻ tuổi mặc đồ chợ này còn biết y thuật! Nghe nói y thuật còn rất lợi hại, chẳng lẽ anh ta là thần y nào đó trong truyền thuyết, kiểu chuyên chữa bệnh cho kẻ có tiền, cho nên mới được kẻ có tiền tôn vinh như tiền bối?

“Ha ha, ông quá khen rồi! Tôi chỉ là một tài xế quèn mà thôi, không phải thần y gì cả.” Tần Mạc xua tay nói.

Tài xế quèn!

Mọi người lại lần nữa trợn trừng mắt, Lý Lượng gọi anh ta là anh Tần, Vương Đào xưng hô anh ta là thần y, chính bản thân anh ta là tự nói mình là tài xế! Mẹ nó, rốt cuộc thì anh đang làm cái gì, anh có thể nói thật được không!!!

Vương Đào nhếch miệng: “Ân nhân, cậu đừng nói đùa! Dựa vào thủ pháp y thuật đó của cậu, sao có thể là tài xế được!”

“Tôi thật sự là tài xế mà! Hôm nay tôi tới đây là lấy xe hộ cho sếp của tôi.” Tần Mạc nghiêm túc nói.

Khóe miệng Vương Đào lại nhếch lên, ông ta nhất quyết không tin lời nói của Tần Mạc, chẳng qua thấy giọng điệu anh nghiêm túc như vậy, vẫn quay đầu hỏi một giám đốc kinh doanh: “Là loại này hả?”

Người bị hỏi vừa hay lại là giám đốc kinh doanh ban nãy cùng người đàn ông họ Triệu sỉ nhục Tần Mạc – giám đốc Chu. Ông ta vừa nghe Vương Đào hỏi chuyện, sống lưng lập tức cứng đờ, run rẩy trả lời: “Ông, ông chủ, tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm!”

“Ông chủ? Ông là ông chủ của trung tâm BMW à?” Tần Mạc nghe giám đốc Chu gọi Vương Đào là ông chủ, kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy! Không phải hôm qua tôi đưa cho ân nhân một tấm danh thiếp ư? Trên đó có in đấy. Ban nãy tôi nhìn thấy ân nhân, còn tưởng cậu đến tìm tôi.” Vương Đào lập tức trả lời.

Tần Mạc xấu hổ sờ mũi, anh làm gì đã xem thông tin trên danh thiếp đâu, đến danh thiếp để nơi nào cũng chẳng nhớ.

“Ây da, vậy àm tôi lại quên mất! Chắc là ân nhân nhận nhiều danh thiếp quá, không nhớ rõ tôi cũng bình thường.” Vương Đào thấy Tần Mạc lộ vẻ xấu hổ, vội vàng tìm bậc thang thay anh.

Mọi người nghe vậy cũng thấy thổn thức, bọn họ đương nhiên đều biết Vương Đào, là ông chủ lớn của trung tâm BMW này, mấy cửa hàng siêu xe của Long Thành cũng do ông ta mở. Giá trị con người cũng xa xỉ vô cùng, không nghĩ đến ngay cả ông cũng khách khách khí khí với Tần Mạc. Điều này càng khiến bọn họ thật sự không thể tin được người đồng thời được Lý Lượng và Vương Đào kính trọng chỉ là một tài xế quèn.

Mà nếu như đúng như lời anh nói, anh thật sự chỉ là một tài xế quèn, vậy chắc chắn cũng chỉ là thân phận bên ngoài, trên thực tế có thể như lời ban nãy của anh, anh thích mặc đồ chợ lái BMW, thích làm tài xế mà không quan tâm đến cậu ấm hay cô chiêu gì. Nghe nói, người càng có quyền có thế thì càng có đam mê kỳ quái, chắc chắn Tần Mạc cũng có loại đam mê như vậy.

“Ây, không nói mấy cái này nữa.” Tần Mạc xấu hổ chuyển đề tài, lấy một tờ biên lai trong túi ra, nói: “Vừa hay gặp ông là ông chủ ở đây, tự tôi không tìm thấy bộ phận bảo trì đâu cả. Ông xem giúp tôi thử xem có phải chiếc xe này có thể lái đi rồi không?”

“Được được, để tôi bảo người đi xem thử.” Vương Đào nhận lấy tờ biên lai đưa cho giám đốc Chu: “Mau đi bộ phận bảo trì hỏi xem, đừng làm chậm trễ thời gian của ân nhân.”

Giám đốc Chu sợ đễn vãi nướƈ ŧıểυ, tay run lên không giữ được biên lại, tờ biên lai màu hồng phấn rơi trên đất.

“Anh làm sao đấy? Trả lời cái câu hỏi thôi cũng lắp ba lắp bắp, tới tay còn không giữ cho chắc nữa phải không?” Rốt cuộc thì Vương Đào cũng phát hiện ra sự kỳ quái của giám đốc Chu, nhíu mày quở mắng.

“Tôi, tôi, tôi…” Giám đốc Chu nào dám nói với Vương Đào rằng mình đã đắc tội với ân nhân của ông.

“Anh cái gì mà anh, có chuyện gì thì nói!” Vương Đào càng nhíu chặt mày hơn.

Lý Lượng thấy ông ta không dám nói, trực tiếp trả lời: “Hay là để tôi nói giùm ông ta đi! Trước khi ông tới, vị giám đốc kinh doanh này của ông và cả đôi nam nữ kia nữa đã sỉ nhục anh Tần một trận. Ông ta còn sai các nhân viên an ninh bao vây anh Tần, may mắn là anh Tần biết chút võ phòng thân, bằng không người nằm nơi kia cũng không phải đội trưởng đội bảo an của ông đâu!”

Vương Đào nghe thế thì chấn động, mau chóng quay đầu nhìn theo hướng tay Lý Lượng chỉ. Lúc này, đội trưởng đội bảo an đã được bảo an khác đỡ dậy, nhưng từ chiếc bàn đã vỡ vụn vẫn không khó để thấy đã xảy ra thảm kịch gì.

“Láo toét! Cái đám không mắt này!” Vương Đào giận tím mặt, chỉ vào giám đốc Chu mà mắng: “Các người có biết hay không, nếu hôm qua không có ân nhân ra tay cứu giúp thì hôm nay tôi đã là người chết rồi! Các người lại dám đối xử với ân nhân của tôi như vậy, có phải không muốn làm việc nữa không? Không muốn làm thì cút cho tôi!”

Giám đốc Chu và một đám bảo an bị mắng không ngóc đầu lên được, sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh tuôn rơi ào ạt. Trong lòng bọn họ cảm thấy oan ức vô cùng, ai mà biết được người trẻ tuổi này lại là ân nhân cứu mạng của ông chủ chứ! Nếu bọn họ biết được thì có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám!

“Ông, ông chủ, thật xin lỗi! Tôi, tôi không biết!” Giám đốc Chu giải thích với Vương Đào đang tức giận.

“Không biết chính là lý do à?” Vương Đào quở mắng: “Tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, mặc kệ là ai, chỉ cần vào tiệm thì đều là khách, đối xử với khách hàng phải kính trọng lễ độ. Anh lại làm như thế nào? Thấy ân nhân của tôi mặc đồ không đẹp không giống người có tiền nên tùy ý sỉ nhục phải không?”

“Tôi, tôi biết sai rồi! Ông chủ, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi không dám nữa đâu!” Giám đốc Chu vội vàng xin lỗi thừa nhận sai lầm.

“Loại sai lầm này, phạm một lần chính là tội chết! Cái gì cũng không cần giải thích nữa, đến phòng tài vụ kết toán tiền lương, xong hôm nay thì thôi luôn. Miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi Đại Phật như anh!” Vương Đào không chút do dự đuổi việc giám đốc Chu ngay trước mặt Tần Mạc.

Giám đốc Chu chấn động toàn thân, mặt xám như tro tàn. Hiện tại ông ta đã hối hận đến xanh cả ruột, nếu ông ta nắm trong tay chiếc hộp mặt trăng có thể làm thời gian quay lại nửa tiếng trước, nhất định ông ta sẽ xông lên tiếp đón ngay khi Tần Mạc vừa bước vào, nhất định sẽ kính trọng anh như tổ tông của mình. Đáng tiếc, hết thảy đều đã muộn, bát nước đổ đi dù làm thế nào cũng không hốt lại được.

Sau khi xử lý xong giám đốc Chu, Vương Đào lập tức quay đầu nói với Tần Mạc: “Ân nhân, để anh chịu oan ức rồi, đều do tôi không quản lý tốt bọn họ! Khiến cậu chê cười rồi, đi thôi, tôi đưa cậu đến bộ phận bảo trì lấy xe.”

Tần Mạc gật đầu, đối với kết quả của giám đốc Chu, anh không hề đồng tình một chút nào. Không phải bởi ông ta sỉ nhục mình mà vì nhân phẩm ông ta có vấn đề, khinh thường người khác, không có tư cách được người khác đồng tình.

“Anh Tần!” Lý Lượng thấy Tần Mạc chuẩn bị đi theo Vương Đào vào bên trong, vội vàng lấy danh thiếp ra: “Anh Tần, chúng ta hai ngày gặp nhau hai lần cũng coi như có duyên, làm bạn bè đi! Hy vọng ngày sau có cơ hội thì cùng uống ly trà!”

Tần Mạc không có cảm giác gì với Lý Lượng, không thích cũng không ghét. Chẳng qua thấy vừa rồi coi như anh ta cũng giúp mình một phen, cũng không nên cự tuyệt bèn nhận danh thiếp, nói: “Tôi không có danh thiếp.”

“Không sao, không ngại thì viết số điện thoại của anh lên tay tôi đi!” Lý Lượng nhanh chóng lấy bút ra.

Tần Mạc thấy vậy cũng không tiện từ chối, gật đầu nhận bút rồi viết số điện thoại của mình lên lòng bàn tay anh ta.

Lý Lượng như đạt được bảo vật, cẩn thận nhìn dãy số mấy lần, xác định mình đã nhớ kỹ mới dám bắt tay.

Những người khác thấy dáng vẻ này của Lý Lượng, nhịn không được lại thổn thức lần nữa. Hai ông chủ lớn có giá trị con người hơn trăm triệu đều xem việc kết bạn với Tần Mạc là vinh dự, thân phận thật sự của Tần Mạc này thật khiến người ta tò mò. Chỉ tiếc, với địa vị của bọn họ sợ là vĩnh viễn cũng không có cơ hội để biết.