Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao!

Chương 100: Nơi Con Tim Rung Động (29)



Pháo hoa được đặt rất nhiều ở đây, bên cạnh đó cũng có chút túi đồ ăn nhẹ cho mọi người khi cần. Tôi không người chuẩn bị kỹ càng như vậy lại là Nguyễn Nam Phong. Cậu ta vậy mà cũng thấy ngày hè này thú vị à.

Lan Thanh nhìn thấy có pháo hoa liền reo hò vui sướng như một đứa trẻ:

“ Pháo hoa, chúng ta sẽ đốt pháo hoa chứ?”

Nam chính cầm chỗ pháo hoa lên xem xét, bình thản nói:

“ Được, đây là pháo hoan an toàn. Anh họ, là anh chuẩn bị trước sao?”

Nguyễn Nam Phong đẩy gọng kính của mình lên gật đầu:

“ Tối nay sẽ có sao băng, nơi này dễ thấy nó nhất “

Lan Thanh hỏi lại:

“ Thật sao, sẽ có sao băng ở tối nay?”

Nguyễn Nam Phong trả lời:

“ Là thật. Dự báo thời tiết báo như vậy”

“ Háo hức thật đấy, mong mau đến quá đi “

Tôi nhìn lên bầu trời đếm tĩnh mịch, hôm nay ánh trăng rất sáng không có nhiều mây đen có lẽ sẽ có sao băng thật sự. Đêm tối nay cũng thích hợp cho tôi rời đi một cách thầm lặng.

“ Lưu Ánh “

Nam chính gọi tên tôi, cậu ta đi từng bước đến gần chỗ tôi. Tôi khó hiểu nhìn cậu ta, không đợi tôi hỏi chuyện, cậu ta đã lên tiếng trước:

“ Xin lỗi.”

“ Xin lỗi vì đã hiểu lầm cô. Đáng ra tôi nên nghe chuyện từ hai phía không nên nghe từ Ái Nhi. Tôi biết bản thân mình nói xin lỗi bây giờ nghe rất ngu ngốc, nhưng mong cô có thể tha thứ.”

Tâm tôi tĩnh lặng mà nhìn cậu ta, tha thứ cho cậu ta hay không thì đó không phải quyết định nằm về tôi. Nhưng tôi tin chắc rằng, nếu là Lưu Ánh thật sự thì cô ấy sẽ chọn tha thứ cho cậu ta, cô ấy vốn là người lương thiện

mà. Nhưng dù vậy, thì kết quả của thế giới này cả hai bọn họ đều sẽ đến với nhau dù có tha thứ hay không hì nó vẫn chỉ là một sự việc nhỏ của quá khứ.

“ Đừng hiểu lầm Trần Thiên Thành. Cậu đừng nghĩ nói xin lỗi như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho cậu.”

Nguyễn Minh Tề lên tiếng:

“ Lưu Ánh…”

Tôi nói:

“ Nghe cho rõ đây. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu, kể cả cậu cũng vậy đó Nguyễn Minh Tề”

Làm tổn thương người khác thì chỉ câu xin lỗi là được à,cuộc sống mà như vậy liệu chắc vẫ còn những người lương thiện?

Bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc bị tôi biến thành nặng nề, Lan Thanh có vẻ khó xử với bầu không khí bây giờ. Cô bé đến gần mà trấn an tôi, tôi biết cô bé muốn mọi người được vui vẻ và thỏa mái đi chơi. Nhưng tôi

đã làm cô bé thất vọng về nó.

“ Xin lỗi nhe phá hỏng bầu không khí rồi “

Tôi định rời đi thì Nam Phong đã nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt cậu ta bình thản chỉ hỏi tôi đi đâu, tôi bình tĩnh trả lời cậu ấy:

“ Đi dạo quanh rừng”

“ Đừng đi “

Tôi sửng người, Nam Phong khiến tôi cảm giác được, một cái cảm giác rất lạ. Tôi khó mà hình dung cái cảm giác. Nó rất quen với tôi, có điều tôi không biết tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc như vậy. Thật khó hiểu!

Từ khi bước vào thế giới này, cảm giác nó mang lại cho tôi khiến tôi luôn cảm thấy quen thuộc một cách lạ thường. Tôi vốn không phải người thế giới này nhưng tại sao lại như vậy, tôi muốn bài xích nó, tôi không muốn

cái cảm giác quen thuộc này nữa.

Tôi không đi nữa, tiếng pháo hoa bất ngờ mà Lan Thanh đốt thu hút ánh nhìn của mọi người. Cô ấy cầm đến và đưa cho tôi.

“ Đốt pháo hoa sẽ khiến cho tâm trạng tốt lên đấy “

Tôi nhận lấy, cô ấy xoay người nhìn về phía nam chính và Minh Tề mà chỉ trích:

“ Nếu tôi là Lưu Ánh cũng sẽ không tha thứ cho hai người, vì vậy nên cố gắng mà lấy thiện cảm của cậu ấy đi để được tha thứ “

Nói xong, cô ấy nhìn về phía tôi mà nháy mắt. Tôi cảm thấy có chút ấm áp với hành động đấy của Lan Thanh. Cô bé đúng là hồn nhiên, cảm thấy cô ấy rất dễ xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc nãy.

Nam chính và Minh Tề cũng gật đầu đồng ý, bầu không khí đã được xoa dịu hẳn đi. Pháo hoa nhanh chóng được đốt lên, tất cả đều chơi rất vui vẻ. Đúng như Nam Phong nói, đêm tối đấy sao băng đã xuất hiện. Trên màn đêm của bầu trời nhìn vì sao trên đấy ánh lên rất đẹp, nó cứ như một chiếc váy được tô điểm lên vậy và sao băng chính là điểm nhấn của chiếc váy đó.

Ước nguyện xong thì mọi người cũng trở lại nhà nghỉ để ngủ. Trong đêm tối của khu nghỉ dưỡng, tôi âm thầm mà rời khỏi phòng mình. Nhẹ nhàng mà đi qua những lối đi ít người để ý đến. Cứ thể mà đi trong im lặng, tôi tiến

thẳng vào sâu trong khu rừng chờ đến khi khuất hình ảnh khu nghỉ dưỡng tôi mới gọi Moah:

“ Chúng ta đi …”

“Lưu Ánh”

Giọng nói vội vàng của ai đó kêu lên, tôi giật mình vì không phát hiện có người đi theo mình. Có phần cảnh giác mà nhìn về tiếng nói đó, hình ảnh trong bóng đêm được ánh trắng chiếu vào dần được thể hiện rõ người đó. Là Nguyễn Nam Phong, cậu ta vậy mà đi theo tôi nhưng từ lúc nào chứ.

“ Cậu đi đâu?”

Tôi bình tĩnh đáp:

“ Đi dạo “

“ Vào đêm khuya như này sao?”

Lời nói dối của tôi lúc nãy thật dở tệ, tôi biết cậu ta sẽ không tin nó, bản thân tôi nếu nghe được cũng sẽ không tin. Dù vậy thì tôi cũng phải thật bình tĩnh để mà đối đáp với cậu ta:

“ Không được à?”

“ Đêm khuya vào rừng rất nguy hiểm”

“ Vậy còn cậu?”

Tôi cố tình đánh hướng câu hỏi về phía cậu ta, có vẻ như không theo chiều hướng có lợi cho tôi lắm vì cậu ta cũng trả lời như tôi vậy.

“ Đi dạo”

“ Vậy ạ, chúc cậu đi dạo vui vẻ.”

Tối xoay người đi nhưng lại bị cậu ta kéo tay ngăn lại, tôi cố hất tay cậu ta ra. Không được rồi, thể lực của tôi không đủ cái nắm tay khá chặt hơn so với tôi tưởng. Tôi có chút khó chịu với nó:

“ Thả ra!”

Cậu ta im lặng không đáp.

“ Cậu làm trái lời tôi?”