Du Bạch kéo rèm ban công ra, căn hộ của sếp Du ở tầng 17 lận, lúc Du Bạch nhìn xuống dưới, chỉ thấy một chấm đen nho nhỏ đứng bên cạnh bồn hoa.
“Cậu…… tôi xuống dưới liền đây.” Du Bạch không cúp điện thoại, cậu khép màn lại, vội vàng chào tạm biệt Du Mộc Tinh.
Du Mộc Tình a một tiếng: “Anh muốn đi ạ?”
Du Bạch sờ đầu cô bé: “Em ngoan ngoãn làm bài tập nhé, khi nào bài tập nghỉ đông làm xong, anh sẽ dẫn em đi ăn bánh tàn ong.”
Đây là đồ ngọt yêu thích gần đây của Du Mộc Tinh, cô Phương không muốn cho cô bé ăn nhiều đồ ăn vặt, thế là Du Mộc Tinh bèn chơi chiêu làm nũng với anh trai.
Phương Tri Trúc nghe thấy Du Bạch phải đi, lập tức từ trong phòng bếp đi ra: “Con phải đi rồi à, mang chút trái cây theo nhé?”
Bà đã sớm chuẩn bị một đống đồ ăn cho Du Bạch, trái cây, quả hạch cùng đồ ăn vặt, lúc này xách toàn bộ ra nhét cả vào tay Du Bạch: “Trên đường cẩn thận, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì có thể gọi cho dì."
Hai tay Du Bạch đầy tràn đồ ăn, cậu gật gật đầu, sau đó nói: “Cảm ơn dì.”
“Aiz, đừng khách sáo với dì.” Một tiếng dì này, ngược lại làm Phương Tri Trúc đỏ hoe cả mắt, “Con chăm sóc bản thân cho tốt là dì yên tâm rồi. Mồng hai con ghé sang ăn sáng rồi chúng ta cùng ghé thăm mộ lão Du nhé?"
“Vâng” Du Bạch nói.
Phương Tri Trúc cùng Du Mộc Tinh tiễn Du Bạch đến tận cửa, Du Mộc Tinh tươi cười, vẫy tay với Du Bạch: “Tạm biệt anh trai!"
“Tạm biệt.” Tạm biệt cả hai xong, Du Bạch ấn thang máy đi xuống, bước nhanh về phía Trần Phi Dự.
Trần Phi Dự đang đốt pháo cùng hai thằng nhóc bên dưới lầu, Du Bạch không cúp điện thoại, cậu cũng không cúp, nghe Du Bạch tạm biệt cô Phương xong, sau đó ngồi chờ Du Bạch từng bước đi về hướng mình—— giống hệt bé cáo đang chờ đợi vương tử của mình vậy.
“Trần Phi Dự!”
Du Bạch gần như xách theo hai túi đồ lớn, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét lao về phía cậu.
Trần Phi Dự nhìn thấy Du Bạch, cũng không đoái hoài tới hai thằng bé chơi bắn pháo nữa, cậu cười chạy tới, ôm chầm lấy Du Bạch.
Du Bạch đặt quà trên mặt đất, dùng bàn tay bịt kín hai lỗ tai đỏ ửng vì lạnh của Trần Phi Dự: “Có lạnh không hả?”
“Năm mới vui vẻ."
Trần Phi Dự cười, khoảnh khắc nhìn thấy Du Bạch, khoảnh khắc nói ra câu năm mới vui vẻ này, mọi cảm giác lạnh lẽo phút chốc đã bay biến.
“Muốn đón năm mới với cậu."
Đêm giao thừa đối với giáo sư Trần mà nói, cũng không có gì đặc biệt, gọi điện cho cha mẹ, chuẩn bị một bữa cơm tất niên đơn giản, chưa tới 9 giờ đã vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi giáo sư Trần ngủ, Trần Phi Dự lén chuồn ra ngoài tìm Du Bạch.
Lúc cả hai nói chuyện còn thở ra cả khói trắng, Du Bạch đau lòng vô cùng, bèn tháo khăn quàng cổ của mình xuống quấn lên cổ Trần Phi Dự, chia cho Trần Phi Dự một cái bao tay, sau đó nắm một tay khác của Trần Phi Dự đút vào túi áo lông vũ của mình.
Một tay Du Bạch xách quà tết, một tay khác nắm lấy tay Trần Phi Dự, dẫn cậu ra giao lộ: “Ra đó xem thử, coi có bắt được xe không."
Tối đêm giao thừa, trên đường trái lại vắng hoe, ngay cả đèn đường treo đầy đèn lồng đỏ cũng không đem lại không khí vui tươi, thời tiết lạnh căm giá rét không khỏi khiến người ta buồn rầu.
“Không bắt được xe thì thôi, chúng ta đi bộ về nhé." Trần Phi Dự vẫn cười híp mắt như cũ, cậu giúp Du Bạch xách một túi đồ “Ở đây cũng không xa Lệ Cảnh Uyển mấy."
Quả thật không xa, ở cùng một tiểu khu. Năm đó lúc sếp Du mua nhà, không dám mua quá gần, sợ Du Bạch không muốn, cũng không dám mua quá xa, sợ không chăm sóc cho Du Bạch được.
“Về thôi.” Du Bạch và Trần Phi Dự đi dọc theo đường cái yên tĩnh, cùng nhau hướng về ngôi 'nhà' thuộc về bọn họ.
Lúc sắp đến Lệ Cảnh Uyển, từng bông tuyết bé tí ti bỗng rơi xuống.
“Tuyết kìa!” Trần Phi Dự xuyên qua ánh đèn đường màu cam ấm nhìn thấy từng bông tuyết nhỏ vụn bay phấp phới, cậu ngẩng mặt lên, một bông tuyết rơi xuống đậu lên mũi cậu, chưa bao lâu đã tan đi.
Cậu muốn vươn tay hứng tuyết, lại bị Du Bạch ấn về trong túi.
“Đừng quậy.” Du Bạch nói, “Chốc nữa lại cảm bây giờ, mau đội mũ lên đoàng hoàng."
Trần Phi Dự lắc đầu: “Tuyết đầu mùa mà, không cảm được đâu."
Trần Phi Dự thích ngắm tuyết rơi, thích phương bắc, cậu nói với Du Bạch: “Cậu chưa nghe câu ‘Sương tuyết rơi đầy đầu, đời này coi như cùng nhau đến đầu bạc' sao? Cậu xem này, bông tuyết rơi xuống đầu hai ta, thoắt cái tóc trắng xoá luôn nè."
Trần Phi Dự có một loại lãng mạn thuộc về riêng cậu.
Du Bạch thở dài bật cười: “Không được, cụ Trần ơi. Tuyết ở đây rơi xuống đầu cậu, không thành nước thì kết thành băng, cậu vẫn nên ngoan ngoãn đội mũ lên đi, nhé? Tôi không muốn đầu năm đầu tháng đã thấy cậu nằm trên giường đâu."
Trần Phi Dự hết cách, chỉ đành nghe theo, cậu quay sang hỏi Du Bạch: “Muốn ghé gác bên sông xem bắn pháo hoa không?"
Du Bạch lắc đầu: “Giờ tôi chỉ muốn mau chóng trở về căn nhà ấm áp giúp cậu lau khô tóc thôi. Bắn hết hai thùng pháo hoa lớn còn chưa ngán nữa à?"
“Aiz.” Trần Phi Dự rầu, “Nhưng tôi muốn cùng cậu làm chút chuyện lãng mạn, cùng nhau chờ năm mới đến ấy."
Du Bạch nhìn thoáng qua Trần Phi Dự: “Cùng nhau chờ thời khắc giao thừa qua, cũng vô cùng lãng mạn.”
Câu đầu tiên trong năm nay là nói với cậu.
Cái ôm đầu tiên trong năm nay cũng dành cho cậu.
Cái hôn đầu của năm mới cũng vẫn là cậu.
Có thể trong khoảnh khắc của năm mới, phát hiện người bầu bạn bên cạnh mình là cậu, đã là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.
Mồng hai, Du Bạch cùng hai mẹ con Phương Tri Trúc đến thăm mộ sếp Du.
Du Bạch mang cho sếp Du một bó hoa tươi, bảo Du Mộc Tinh đặt trước bia mộ. Cậu cùng Phương Tri Trúc dọn dẹp cỏ dại xung quanh, thắp hương, đốt ít tiền giấy cho sếp Du.
Du Duy Minh như cũ xuyên qua tấm bia đá nhìn bọn họ mỉm cười.
Phương Tri Trúc ngồi trên thềm đá, đốt vàng mã cho sếp Du: “Lão Du, em với bọn trẻ đều sống rất tốt, anh ở bên kia cũng phải chăm sóc cho mình nhé."
Du Mộc Tinh đã học được bài 'Remember me', cô bé ngồi bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng hát cho ba nghe: “Ba ơi, con sẽ luôn đặt ba ở trong lòng ạ."
Du Bạch đốt tiền giấy xong, quỳ xuống trước mộ sếp Du, gọi một tiếng: “Ba.”
Em gái tốt lắm, dì Phương cũng khoẻ, công ty cũng không gặp vấn đề gì, ba cứ yên tâm nhé.
Thắp hương xong, Phương Tri Trúc đưa Du Mộc Tinh về nhà ngoại, Du Bạch tiếp tục trở lại phòng vẽ tranh.
Không để Du Bạch được yên tĩnh quá hai ngày, đám Chu Tử Lâm đã bắt đầu náo loạn trên QQ.
Chu Tử Lâm tỏ vẻ, vô cùng muốn đánh mạt chược, rất muốn đánh, siêu siêu muốn đánh.
Tống Sở tán thành.
Lý Tư Diễn tán thành +1.
Từ Tri Lâm tán thành +10086.
Qua mồng 5, Từ Tri Lâm dẫn theo đám Tống Sở, kéo nhau đến nhà Du Bạch. Lý do là vì nhà Du ca không chỉ lớn, lại còn siêu siêu ấm.
Lúc Du Bạch hay tin, đã không kịp từ chối, chỉ có thể gọi điện nhờ dì đến giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.
Từ Tri Lâm quen đường quen nẻo với mọi ngóc ngách trong nhà Du Bạch, ấn chuông cửa còn chưa đủ, cậu chàng còn thò tay gõ cửa cho bằng được: “Du ca! Năm mới vui vẻ! Mau mở cửa, bọn tao tới chúc tết này!"
Từ tận đáy lòng, Du Bạch cảm thấy, cả lũ cộng lại chính là năm quái thú.
Trần Phi Dự đã ở trong nhà Du Bạch, nhìn thấy đám Lý Tư Diễn tới, còn vẫy tay với Lý Tư Diễn: “Có đề hình học giải tích này, cậu đến xem thử.”
Từ Tri Lâm bất mãn chậc một tiếng: “Tết mà hai cậu cũng không tha nữa à."
Lý Tư Diễn đẩy mắt kính cười: “Học tập không phân sớm tối, chỉ cần Trung học phụ thuộc này vẫn còn có người đang nỗ lực, tôi phải tự suy ngẫm, sao người đó lại không phải là mình." Dứt lời, bèn tới xem đề cùng Trần Phi Dự, đi được hai bước lại quay đầu dặn dò, “Nhớ chừa cho tôi một chân.”
Chu Tử Lâm đã đi theo Du Bạch dọn bàn, nghe được lời này lập tức nói: "Muộn rồi cưng, đánh xong một vòng, ai thua lại đổi cậu tới.”
Lý Tư Diễn vô cùng không khách khí: “Thế người xấu số đó chắc chắn là cậu."
Những chuyện người thành phố Nhạc thích nhất, ăn cay top 1, mì bún on top, ngoài ra không thể không nhắc đến mạt chược. Bọn họ thông thường sẽ nói đánh bài, hoặc xoa bài, 'xoa' mạt chược cùng 'hút' mì, đều là cách nói đặc trưng của thành phố Nhạc.
Cả đám chỉ có Diệp Trình An cùng Trần Phi Dự là không chơi. Diệp Trình An từ nhỏ chưa từng tiếp xúc qua văn hóa mạt chược, đây là lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy, nhỏ ngồi bên cạnh Tống Sở, xem Tống Sở chơi. Mà Trần Phi Dự thuần túy là không có hứng thú, cậu biết đánh, nhưng cảm thấy không cần thiết, thà bỏ thời gian ra chơi mạt chược còn không bằng làm chuyện khác.
Ngay ván thứ nhất Du Bạch đã bị Từ Tri Lâm kéo lên bàn, vận may của Tống Sở tốt, ù tận hai ván liền, còn tóm được pháo của Từ Tri Lâm, Từ Tri Lâm ồn ào không chịu: “Vị trí này phong thuỷ không tốt, chúng ta đổi chỗ.”
Tống Sở nhướng mày cười: “Kỹ thuật cùi còn đổ thừa chỗ ngồi, gà.”
Chu Tử Lâm phụ họa: “Trên bàn mạt chược, gà chính là cái tội."
Đến ván thứ tư, Từ Tri Lâm đổi chỗ xong, vận may vẫn không khá lên nổi, Du Bạch chỉ có thể cảm thán: “Nếu không mày nghỉ một lúc đi, đổi người khác vào?”
Đánh hai vòng, Du Bạch nhường vị trí của mình cho Diệp Trình An. Cậu cảm thấy có hơi chột dạ, cô gái tốt không dính chút khói lửa nhân gian như Diệp Trình An, lúc này lại bị cả bọn kéo lên bàn, thật là…… kỳ diệu thật sự.
Trần Phi Dự không đánh bài, cậu mang chỗ trái cây Du Bạch đem về từ chỗ Phương Tri Trúc ra, rửa sạch đặt lên đĩa, đưa qua cho đám Du Bạch.
Du Bạch tự mình lấy một quả táo, còn mở miệng cảm thán: “Đảm đang quá đi."
Trần Phi Dự hỏi: “Chiều muốn ăn gì?”
“Không biết nữa.” Du Bạch nhìn nhìn tủ lạnh, lại lấy ra mấy chai nước ngọt để lên bàn, hỏi cả bọn, “Lát nữa ăn lẩu không?”
Cả đám trầm mê mạt chược không lối về, đồng thanh nói: “Đều được ạ, cảm ơn ba!”
Du Bạch bất đắc dĩ cười nói: “Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, cái nhà này có ngày sẽ biến thành tiệm mạt chược.”
“Gọi Haidilao giao tới đi.” Du Bạch quay đầu lại, bàn bạc cùng Trần Phi Dự, cậu giỏi nhất là đặt đồ ship, “Không cần vất vả chuẩn bị nhiều phần cơm làm gì, cậu nấu cho mình tôi là được rồi.”
“Được.” Trần Phi Dự cười bật TV lên, chuyển đến kênh Tiệc cuối năm chiếu lại, một bên xem tiểu phẩm, một bên đang check vào đầu nguồn tài liệu sống trong Xuân Vãn.
Du Bạch ngồi bên cạnh Trần Phi Dự gặm táo, kế bên là tiếng cười ha hả của các tay mạt chược.
“ Chạm!”
“Mau xoa bài"
“Chờ một chút, mình hình như ù rồi ấy!”
“Trời **, Diệp Trình An sao có thể ù được, buff của tay mới hả?”
Đây là ngày nghỉ đông náo nhiệt nhất của Du Bạch, trong lòng cậu biết, đám Từ Tri Lâm cũng không phải thật sự muốn tìm một nơi để đánh bài, cả bọn chỉ muốn đến đón tết cùng cậu mà thôi.
Hôm nay Du Bạch lại gọi đồ ship, nhưng lần này khác với một năm trước, bạn cơm của cậu không phải gấu Teddy hay bé vịt vàng, cậu của bây giờ có hẳn một đám bạn cực kì cực kỳ tốt.