Tôi Xếp Ca Cho Các Kim Chủ

Chương 9



15.

Giác quan kinh doanh của Cố Ngôn Chu rất nhạy bén và chuẩn xác.

Chương trình vừa mới bắt đầu chuẩn bị, nhưng đã có hơn 10 người nổi tiếng đăng ký cho số đầu tiên.

Lặng lẽ nhìn sang, hơn phân nửa là những người không trong sạch, mưu toan đến chương trình để tẩy trắng.

Bọn họ không biết tôi mắc bệnh chỉ có thể nói thật nên nhét cho tôi đủ các hộp quà lớn bé, trong hộp quà ngoài quà ra còn có thẻ ngân hàng với số dư khủng.

Tôi trả lại rồi nói thẳng với bọn họ: “Mọi người phải suy nghĩ kỹ càng, tôi thật sự chỉ biết nói thật thôi.”

Có một số ngôi sao chùn bước, một số không.

Ví dụ Hồ Tri Minh(*) ngồi trước mặt tôi, đang phả như ống khói.

(nguyên gốc là Hồ Chi Minh, mình thấy hơi giống tên Bác nên chệch đi chút xíu vì nhân vật này không tốt lắm)

Gần đây anh ta dính scandal.

Vụ scandal đã khiến anh ta vụt mất mấy hợp đồng đại diện, bồi thường một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng.

Trước khi tới đây, anh ta đã đăng văn bản thanh minh không hề có hiệu lực pháp lý và độ tin cậy.

Nhưng từ lâu tôi đã biết những scandal đó là thật.

Dáng vẻ Hồ Tri Minh phách lối, ngồi ngông nghênh trên chiếc sofa trong phòng làm việc của tôi, nở nụ cười phớt lờ với tôi: “Cô Lương, “chỉ biết nói thật” nghĩa là thế nào?”

Tôi mỉm cười: “Ý trên mặt chữ.”



Trong làn khói mịt mù, anh ta không cười nữa, híp mắt nhìn tôi.

Mặt tôi không đổi sắc: “Bây giờ rút vẫn còn kịp.”

“Vả lại, lần sau không được hút thuốc trong phòng.”

Tôi chá.n gh.ét xua tay, xua tan đám khói khiến người ta sặc ở trước mặt, không che giấu vẻ mặt gh.ét bỏ của mình nữa.

Ánh mắt anh ta dần dần lạnh lẽo, lại đầy vẻ phớt lờ hít một hơi thuốc lá, sau đó từ từ nhả khói về phía tôi.

Rõ ràng là đang ra oai với tôi.

Quản lý của anh ta do dự một lúc, cúi đầu thì thầm với anh ta:

“Anh, hay là bỏ đi, người đàn bà này dường như…sẽ phát điên thật đó.”

Hồ Tri Minh quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, giọng điệu mang theo sự bực mình: “Bỏ đi? Thế cậu bồi thường mấy trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng nhé?”

Quản lý nuốt nước miếng, không nói gì nữa.

Hồ Tri Minh nghiến răng hàm, chậm rãi lấy lại thẻ ngân hàng anh ta mang đến ở trên bàn, cười gằn:

“Cô Lương, tôi biết cô có tiền, cũng giỏi, có thể tìm được ba kim chủ.”

“Nhưng mà, không ngờ muốn tiền, còn muốn liều mạng chứ?”

Anh ta hạ thấp giọng xuống, cười dữ tợn.

“Cô có biết đứng sau lưng tôi là ai không?”

Gã ta đứng dậy, chống hai tay lên bàn làm việc của tôi, tiến lại gần tôi, “Người đứng sau tôi, là Giang thị.”



“Cô không biết chứ, lúc tôi lần đầu tiên ra mắt, là tập đoàn Giang Thị cung cấp tài nguyên cho.

“Mà theo hiểu biết của tôi, hình như Giang Dật Xuyên hận cô đến ngứa răng nhỉ.”

Nghe cái tên đã hơi xa lạ này, trong lòng tôi khẽ lung lay.

Hồ Tri Minh vẫn còn tiếp tục.

“Vậy nên, cô Lương à.”

Anh ta ngậm điếu thuốc vào miệng, kiêu căng, không thèm để ý ký tên lên hợp đồng, sau đó cười với tôi, “Đầu óc phải thông minh một chút, cô chỉ cần động mồm nói mấy câu dối trá, chúng ta cùng có lợi.”

Gã ta ném thẻ ngân hàng xuống trước mặt tôi lần nữa.

“Nếu như còn khăng khăng cho mình là đúng như vậy thì thật lấy làm tiếc.”

“Dù sao bây giờ tôi cũng trắng tay.”

“Hai chúng ta cùng nhau xuống địa ngục thôi.”

Anh ta nhướng mày, lại phả một vòng khói nữa về phía tôi, tiện tay ném nửa đầu thuốc còn dư lại lên khay đựng trái cây trên bàn tôi, cười cười, rồi đi.

Tôi cau mày nhìn về phía khay trái cây đã bị “làm nhục.”

Đồ dơ dáy.

Mày xuống địa ngục đi.

Bà đây không tiễn.