Rất nhanh sau đó, điện thoại của ba gọi tới hỏi tôi đã làm gì mà khiến ông nội giận đến mức nằm liệt giường.
Tôi chờ ông mắng xong ba phút mới chen vào: "Ba, chẳng phải ba luôn nói kiếm tiền vất vả, tháng nào cũng không đủ tiêu sao? Ba có nghĩ đến không, từ khi học đại học đến giờ, con luôn làm thêm, đâu có xin ba nhiều tiền.
Bà nội càng không thể tiêu tiền của ba. Ông nội mỗi tháng nhận lương hưu nhiều như vậy, sao vẫn cần ba chu cấp thêm? Đó là vì ông lấy tiền của ba đi cho người phụ nữ khác rồi. Đúng rồi, nghe nói người kia còn có con trai, cũng không chịu làm việc tử tế, mà ngày nào sống còn sung sướng hơn cả ba."
Chỉ khi nào đau đớn tự mình trải qua, người ta mới cảm nhận được nỗi đau.
Nghe vậy, ông lập tức cúp máy.
Tôi biết ông sẽ đi tìm ông nội để nói chuyện.
Nhưng có nói chuyện cũng không giải quyết được gì nhiều.
Tôi thở dài, đi về phía bà nội, giơ túi đồ ăn mua được lên và gọi: "Bà nội, hôm nay con làm gà kho Coca cho bà nhé!"
Các cô các bà bên cạnh đều khen tôi vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo.
Bà nội đứng một bên cười rất vui vẻ.
Tôi vẫn vui vẻ nấu xong bữa cơm cho bà nội, bà ăn xong còn tranh rửa bát, rồi mới hỏi tôi: "Cháu gái yêu, cháu có chuyện gì trong lòng không?"
"Cháu có chút không vui." Nghĩ đến việc lại để bà phải đối mặt với những chuyện đó, lòng tôi không khỏi buồn bực.
Bà nội dọn dẹp xong đồ đạc, lau tay trên tạp dề rồi nói: "Cháu chờ bà một chút, bà sẽ quay lại ngay."
"Bà ơi, muộn thế này bà đi đâu?"
"Bà chỉ ra cổng khu thôi, bà đã ở đây lâu rồi, quen thuộc lắm, cháu đừng lo."
Tôi tất nhiên không yên tâm nên lén theo dõi bà suốt đường đi.
Bà đi khá nhanh, cuối cùng lại đi đến một tiệm trà sữa.
"Cháu gái nhà tôi rất thích uống trà sữa, nhưng ở đây có nhiều loại quá, tôi không biết chọn loại nào."
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Tôi đứng ngoài nghe, khóc không thành tiếng.
Có lẽ bà không biết làm sao để giúp tôi bớt buồn, nên mới nghĩ đến việc mua cho tôi thứ gì đó ngon.
Tôi lau khô nước mắt.
Đứng đợi bà ở cửa.
Bà vừa bước ra thấy tôi: "Cháu gái yêu, cháu còn không yên tâm về bà già này à?
"Đây, trà sữa này, nhân viên nói gọi là trà sữa trân châu, các cô gái đều thích."
Bà nội chưa bao giờ uống một ly trà sữa.
Nhưng lại muốn dùng nó để chữa lành nỗi buồn của tôi.
8
Tôi đưa bà nội về quê.
Trên đường, tôi đã nói với bà: "Gặp chuyện gì đã có cháu rồi, và bà xem, bà ở với cháu một tháng, mọi thứ đều tốt. So với ở nhà thì tốt hơn nhiều."
Mặc dù nói vậy, nhưng khuôn mặt của bà cụ vẫn luôn ảm đạm.
Bà nhíu mày, chắc chắn nghĩ rằng bà sẽ phải quay về nhà đó.
Hoặc nghĩ rằng bà sẽ phải đối mặt với Trương Thúy Bình, người mà bà chưa từng gặp mặt.
Hoặc cũng có thể nghĩ đến việc con trai và chồng mình cuối cùng sẽ chọn ai?
Tôi nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo của bà: "Cháu sẽ luôn ở bên cạnh bà, cháu muốn làm cháu ngoan của bà mãi mãi."
Suốt đường về nhà, bà nói rất ít.
Ông nội nhìn cũng không giống người đã phạm lỗi, chỉ ngồi trên ghế tựa ngoài sân hút thuốc: "Bà già này, cuối cùng bà cũng chịu về, bà không thấy nhà cửa bừa bộn thế nào à."
Lời lẽ đầy trách móc.
Bà nội đã theo tôi học được cách đổi chỗ: "Thế nào, tôi không ở nhà, ông không có tay sao?"
Tôi đứng bên cạnh nói: "Đúng vậy, ông nội không phải đã bỏ tiền thuê người chăm sóc rồi sao? Vậy còn gọi chúng cháu về làm gì?"
"Khi nào tôi bỏ tiền thuê người chăm sóc?" Ông nội lập tức đứng dậy khỏi ghế, "Lấy đâu ra người mà nói lung tung thế? Bà nội cháu đã giúp cháu lâu thế rồi, giờ phải về làm việc rồi."
"Sao lại không thuê người nhỉ?" Tôi lấy điện thoại ra xem ảnh, "Ông nội mỗi tháng đều chuyển tiền qua WeChat cho một cô ở 'Ao sen', nhiều tiền như vậy không phải là giúp việc sao?"
Ông nội biết tôi đang chơi khăm.
Nhưng nhất thời ông cũng không dám vạch trần tôi trước mặt bà: "Cháu nhìn nhầm rồi."
"Cháu còn có ảnh đây này." Tôi cười nói, "Thôi được rồi, đừng giấu nữa, gọi cô giúp việc ra nấu cho chúng cháu bữa tối đi, chúng cháu về đột ngột nên cũng đói rồi."
"Đói thì để bà nội cháunấu cơm, đã về rồi, còn nói gì đến giúp việc hay không giúp việc."
Lần này tôi đập bàn, cao giọng nói:
“Cháu đã nói rồi, bây giờ hãy gọi cô giúp việc đến nhà cháu nấu cơm. Nếu không, hôm nay cháu sẽ đến trường học hỏi rõ, xem rốt cuộc là chuyện gì, tại sao nhận tiền mà không làm việc?"
"Nghe nói chồng bà ấy làm việc ở nhà máy Vũ Cương đúng không? Hay là con đến đó hỏi thăm thử. Mọi người cũng biết cháu mà, cháu mặt dày, nói được làm được."