Lập trường của NPC và người chơi chưa bao giờ đứng chung một chiến tuyến, đáy lòng Cao Dã mâu thuẫn không thôi.
Chỉ là NPC phó bản này thực sự rất kỳ quái.
Nhưng có đúng với phỏng đoán gã đề ra hay không còn cần thực tế chứng minh.
Thấy không còn manh mối nào hữu ích, Cao Dã bước lên tầng.
Gã vừa đi, không bao lâu sau Dịch Thu Bạch bỗng nhiên nhìn thấy hoa văn trên trần nhà chuyển động.
Hắn sinh ra cảm giác không ổn.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, hệ thống – không tăng ca – 001 đột ngột nói: "Chủ nhân, người chơi 171 kích hoạt điều kiện tử vong, mong chủ nhân sáng mai tiến thành bắt giết."
Dịch Thu Bạch: "???"
Nó không nhịn được phun ra vài chữ: "001 không muốn tăng ca, nhưng có mấy người chơi cứ thích tìm đường chết."
Dịch Thu Bạch: "Tao bắt giết bây giờ luôn không được à?"
Hệ thống 001: "Theo quy tắc phó bản, sau khi bỏ lệnh cấm thì NPC chỉ có thể hoạt động tự do từ 5 giờ sáng đến 7 giờ tối."
Dịch Thu Bạch: "Nếu tao không giết người được thì có thể kêu bạch tuộc đến thay thể không?"
Hệ thống 001: "Không có NPC hoạt động nó không thể vượt quyền giết người, cần NPC tỉnh dậy mới được."
Dịch Thu Bạch: "Ý mày khoảng thời gian từ 7 giờ tối đến 5 giờ sáng là thời điểm an toàn đối với người chơi?"
Hệ thống 001: "Đúng vậy."
Dịch Thu Bạch: "Vậy tại sao lại có người chết tối hôm kia trước cửa lâu đài?"
Hệ thống 001: "Trước khi NPC huỷ bỏ lệnh cấm hoạt động, chỉ cần người chơi kích hoạt điều kiện tử vong, bạch tuộc có thể thay thế NPC xử lý người chơi."
Dịch Thu Bạch thầm tính toán trong lòng.
Xem ra ngày mai hắn phải đi cứu người chơi 171.
Đang nghĩ kế hoạch cụ thể, hệ thống 001 lại nói:: "Chủ nhân, người chơi 168 kích hoạt điều kiện tử vong, mong chủ nhân sáng mai tiến thành bắt giết."
Dịch Thu Bạch: "Mày nói lại lần nữa, ai kích hoạt điều kiện tử vong?"
Hệ thống 001: "Người chơi 168."
Dịch Thu Bạch: "Mẹ kiếp!"
168 là Vương Nhuỵ, cô luôn kè kè bên cạnh đám Cao Dã Bàn Tử, tại sao lại kích hoạt điều kiện tử vong?
Tâm trạng Dịch Thu Bạch trầm xuống. Xem ra mai lại là một ngày đầy kích thích.
Lúc này Vương Nhị trên lầu còn không biết thời gian chết của mình sắp tới.
Buổi sáng cô bị nữ ma đầu giật giày, dẫn đến chuyện trở thành mục tiêu nghi ngờ, kết quả buổi chiều La Giai Thiến cũng bị nữ ma đầu giật giày, mọi người lúc này mới nguyện ý tin tưởng cô không phải là "quỷ", cho nên thái độ đối với cô đã thay đổi, hợp tác cùng cô tìm manh mối.
Tám người đi cùng nhau, bao gồm cả Bàn Tử.
La Giai Thiến và Khương Hàm nghỉ ngơi trên tầng hai, Cao Dã thấy bọn họ không đi, gã cũng không nhúc nhích.
Đi cùng với Bàn Tử Vương Nhụy còn có A Ngai và đồng bọn Tào Nghiêm Hoa - Ngụy Ba,khác đội gồm một người phụ nữ tên Ngu Phượng, hai "người" cuối cùng là bạch tuộc 199 và 177.
Tất cả mọi người cảm thấy bên trong cánh cửa chắc chắn có manh mối, vì thế họ cố gắng đẩy một cánh cửa trên tầng bảy, lần lượt đi vào.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống không gian yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động từ những cánh cửa lơ lửng dưới chân, chúng được trải nhựa gọn gàng, ổn định như đang đứng trên sàn gỗ.
Xung quanh đầy màu sắc, được bao bọc bởi ấm áp của mùa xuân.
Vương Nhụy đánh giá xung quanh, nói: "Nơi đây thật đặc biệt."
Ngu Phượng tiếp lời: "Đúng vậy, nếu không phải ở trong phó bản thì đúng là nơi tốt để thư giãn."
Màu sắc rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Khi đó bọn họ đắm mình trong thế giới ấm áp yên tĩnh, không biết rằng hoa văn trên trần nhà tầng trệt đang thay đổi nhẹ nhàng.
Dịch Thu Bạch cũng không chú ý tới, chỉ là bỗng nhiên nghe được hệ thống 001 báo cáo với hắn ai đó kích hoạt điều kiện tử vong, hắn còn tưởng rằng Vương Nhụy lại gặp phải cái gì, thật ra không phải, mọi người an toàn từ trong cửa đi ra.
Điều kiện chết chóc rất bí mật, bí mật đến khi nó được kích hoạt.
Để cứu Vương Nhị và Ngu Phượng, hôm sau vừa đến 5 giờ Dịch Thu Bạch từ trong quan tài chạy ra đi lên tầng hai ngay lập tức.
Kết quả hắn vẫn chậm một bước.
Âm thanh của hệ thống 001 vang lên: "Xin chúc mừng chủ nhân đã thành công giết người chơi 171."
Hai tiếng la hét chói tai vang lên.
Mọi người nghe thấy vội vã chạy đến cầu thang kiểm tra, chỉ thấy một xác chết bị lột da nằm trên mặt đất cùng với vết máu chảy tung tóe bắn đầy tường.
Hai người bên cạnh thi thể bị dọa sợ, là Tần Uyển và Ngu Phượng.
Chẳng qua Ngu Phượng đã bị thay thế bởi con bạch tuộc.
Nếu không phải Dịch Thu Bạch có thể xác định người chơi có chết hay không, hắn cũng cũng cho rằng thi thể ở hiện trường là người khác mà không phải Ngu Phượng.
Tần Uyển bị bạch tuộc thay thế vào chiều hôm qua, Ngu Phượng đi cùng cô, kết quả có thể tự tưởng tượng được.
May sao Vương Nhụy vẫn còn sống, cô đứng cùng Bàn Tử, con bạch tuộc tạm thời không có cơ hội ra tay.
Dịch Thu Bạch không suy nghĩ nhiều, lập tức xuất hiện trước mặt mọi người bắt Vương Nhụy đi.
Tiếng hét vang lên khắp lâu đài cổ.
Vương Nhụy khóc kêu cứu, Cao Dã và Khương Hàm lập tức đuổi theo.
Dịch Thu Bạch vác Vương Nhụy trốn vào trong cửa, hai người cũng bám sát nút.
Cửa quay bắt đầu quay.
Để tránh bạch tuộc thú và Khương Hàm, Dịch Thu Bạch không ngừng xoay cửa chạy xuyên qua các nơi liên tục, cố gắng làm rối loạn định vị của mình.
Cao Dã không thể thích nghi với cánh cửa nhanh chóng bị Khương Hàm ném ra ngoài.
Họ quay quá nhanh khiến người chơi bên ngoài lóa hết cả mắt.
Vương Nhụy bên trong cũng vậy.
Màu sắc làm đôi mắt của cô quay cuồng, não bộ như bị xới tung lên.
Dù sao Khương Hàm mới là NPC chân chính, nó hiểu phó bản hơn Dịch Thu Bạch rất nhiều.
Nó đứng giữa cánh cửa, thản nhiên hỏi: "Hệ thống 001, mày còn ở đây không?"
Hệ thống 001: "Thưa chủ nhân, 001 luôn ở bên cạnh ngài."
Khương Hàm: "Người chơi 168 kích hoạt điều kiện tử vong, 173 thân là NPC Bích Đào Hoàng Hậu không bắt cô ta thì thôi, còn cố gắng ngăn cản tao và bạch tuộc làm nhiệm vụ, mày cảm thấy hành động của 173 phù hợp với quy tắc phó bản sao?"
Hệ thống 001: "Chủ nhân, hành vi của 173 không phù hợp với quy tắc phó bản."
Khương Hàm: "Nếu mày biết không phù hợp với quy tắc thì sao không ngăn lại?"
Hệ thống 001 Im lặng.
Khương Hàm: "Mày đừng quên tao mới là NPC, sự hợp tác của chúng ta bổ sung cho nhau, đồng thời hành vi cũng bị hệ thống chủ đánh giá."
Hệ thống 001 nhẫn nhịn lắm mới nói: "Chủ nhân có yêu cầu gì?"
Khương Hàm: "Dừng cửa quay lại, tao sẽ tự mình săn người chơi 168." Dừng một chút, "Tao muốn cho 173 biết, trong phó bản này nó chỉ là một con chó."
Hệ thống 001 lại nhịn xuống, giọng điệu lạnh như băng đáp: "Được, chủ nhân."
Chốc lát sau, cánh cửa dừng hẳn.
Dịch Thu Bạch còn chưa kịp phản ứng, một lực đẩy lớn đưa hắn đến trước mặt Khương Hàm.
Khương Hàm lộ ra nụ cười chết chóc, khinh bỉ nói: "Chậc chậc, mày chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân đủ chưa?"
Trái tim Của Dịch Thu Bạch trầm xuống.
Vương Nhuỵ không phát hiện ra bất thường giữa hai người, muốn giãy dụa chạy về phía Khương Hàm, lại bị Dịch Thu giam cầm chặt chẽ.
Những con bạch tuộc lớn và nhỏ vọt đến chỗ họ như thuỷ triều, Khương Hàm làm thủ thế, bọn nó ép Dịch Thu Bạch lui về góc.
Khi đó Vương Nhụy mới ý thức được nguy hiểm, nhỏ giọng hỏi: "Mày đang cứu tao sao?"
Dịch Thu Bạch không lên tiếng, chỉ cảnh giác bảo vệ Vương Nhụy ở phía sau.
Vương Nhụy chất vấn: "Khương Hàm, anh muốn giết tôi?"
Khương Hàm ra hiệu cho cô im lặng: "Không, cô đáng yêu như vậy, tôi tiếc lắm. Lại đây, tôi đưa cô ra ngoài."
Vương Nhụy sợ hãi trốn sau lưng Dịch Thu Bạch.
Trong khi hai bên giao chiến kịch liệt, bộ xương khô nghiêng ngả chạy tới.
Ngày hôm qua sau khi nó được Dịch Thu Bạch triệu hồi vẫn luôn chui vào cửa, nãy cánh cửa xoay khiếp quá, xương cốt nó rơi vãi khắp nơi.
Khó lắm mới lắp thành hình dạng, kết quả con mắt lại bị bạch tuộc nuốt vào bụng.
Trong phó bản trước, quái vật Tiểu Phùng cũng nuốt con ngươi của bộ xương khô, cuối cùng bị nó lột da, lần này cũng không ngoại lệ.
Phát hiện ra con bạch tuộc ăn mắt, bộ xương khô lập tức vọt lên chui vào giữa đàn thú.
Khoé miệng Dịch Thu Bạch hơi nhếch.
Tốt, rất mạnh, tôi rất thích!
Ngay lập tức, toàn bộ lâu đài được bao phủ bởi tiếng la hét điếc tai!
Bộ xương khô sử dụng các phương pháp bạo lực nhất để giải phẫu tập thể đám bạch tuộc ngu xuẩn, khí thế của nó như dời núi lấp biển không tài nào ngăn cản.
Chốc lát sau, xác bạch tuộc rơi đầy đất.
Đối mặt với đạo cụ trâu bò như vậy, Khương Hàm lặng lẽ chửi "Đjt mẹ".
Hệ thống 001 cũng há hốc mồm, được mở rộng tầm mắt.
Bộ xương khô hào hứng lục lọi giữa đống thi thể, sau đó vui vẻ cọ xát tròng mắt lên người, nhanh nhẹn nhét nó vào hốc mắt, xoay tròn từng chút.
Hoàn hảo!
Khoé miệng Khương Hàm giật giật, lùi về phía sau hai bước, "001, gặp phải tình huống thế này thì nên làm gì?"
Hệ thống 001 bất đắc dĩ thở dài: "Đương nhiên là chơi lớn hơn rồi."
Chỉ nghe "Bùm" một tiếng, tất cả các cánh cửa nổ tung.
Từng con bạch tuộc khổng lồ thò ra khỏi cửa, giống như một quả đạn pháo, miệng đầy răng sắc nhọn, khiến người chơi bên ngoài sợ hãi chạy biến.
Bàn Tử hết hồn hét: "Mẹ nó, đó là thứ gì?"
Tất cả đã sẵn sàng, hệ thống 001 im lặng một lúc rồi bảo: "Mệnh lệnh đã được lập trình, khởi động công kích."
Ngay lập tức, tất cả các đầu bạch tuộc rút lại vào cửa.
Tiếng la hét xuyên qua toàn bộ lâu đài, kèm theo tiếng kêu thảm thiết thê lương quái dị.
Hai âm thanh thay phiên nhau đâm vào tai, khiến người chơi bên ngoài run rẩy nổi da gà.
Hết chương 19
- -Kidoisme: Không có đạo cụ phế, chỉ có đạo cụ tấu hài.