Tôi Yêu Anh, Anh Nhớ Nhung Cô Ấy

Chương 18: Đây là Cố tổng muốn cô sửa sang lại



Trên người tội nghiệp đến mức tiền đi một tuyến xe buýt cũng không có, tôi chỉ có thể đi bộ dọc theo hướng về công ty. Một chiếc xe màu trắng đột nhiên dừng lại bên cạnh tôi, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt kinh ngạc của Trần Tố, “Chị Thanh Ly! Sao chị lại ở đây?”

Từ sau chuyện say rượu lần trước, tôi chưa gặp lại Trần Tố lần nào. Tôi không biết chuyện lần trước có quan hệ gì với Trần Tố hay không, nhưng sau hai lần tiếp xúc, tôi đều phòng bị cô ấy theo bản năng.

Tôi cong lên khóe miệng cười, “Ra ngoài gặp khách hàng, quên không mang tiền… “

“Em đưa chị đi đi!” Trần Tố vỗ vỗ vào ghế phụ lái, “Chị đi như vậy thì đến khi nào!”

Tôi vội vàng lắc đầu, “Không cần, tự tôi… “

Còn chưa nói dứt lời, Trần Tố liền chặn lời tôi, “Chị Thanh Ly, chị cũng đừng khách sáo nữa, từ đây đến Cố thị, ít nhất đi đường cũng phải mất hai giờ đồng hồ, hai giờ sau cũng tan ca rồi! Anh Phạn Hi sẽ tức giận đấy!”

Tôi cuối cũng vẫn lên xe, không phải vì không muốn đi đường xa, mà là sợ Cố Phạn Hi thật sự sẽ tức giận.

Dọc theo đường đi, Trần Tố ríu ra ríu rít trò chuyện, tôi có thể ngẫu nhiên mà lễ phép đáp lại cô ấy vài câu, nhưng đa phần tôi chỉ ngồi nghe.

Sau đó Trần Tố cũng yên lặng dần, nhìn tôi cười, “Chị Thanh Ly, trước kia… Em nhớ rõ chị rất thích nói chuyện, sao bây giờ lại yên lặng như vậy?”

Tôi biết cô ấy nói chính là lúc còn học cấp ba. Khi đó tôi là một người hay lảm nhảm, mặc kệ đi đến nơi nào, cũng không khi nào thiếu mất giọng nói của tôi.

“Con người đều sẽ thay đổi”, tôi nhìn cô ấy một cái, cười nói, “Cô phải không phải cũng trở lên hướng ngoại nhiều ư.”

Trước kia Trần Tố rất yên tĩnh, giống như tôi hiện tại.

Trần Tố ngượng ngùng cười cười, nói, “Cũng phải.”

Cửa công ty, Trần Tố dừng xe lại, đột nhiên hỏi tôi, “Chị Thanh Ly, dạo gần đây anh Phạn Hi có nói về em với chị hay không?”

Ánh mắt cô ấy nhìn tôi thật sáng, sáng đến khác thường, tôi không nhận rõ đó là cái gì, trên mặt lại nóng lên.

Cho dù thế nào, Trần Tố cũng là bạn gái chính thức của Cố Phạn Hi, mà tôi có thể xem như kẻ thứ ba ư? Tôi không biết, tôi chỉ biết thân phận của chính mình thật xấu hổ, không có lấy một chỗ để chen gót chân vào.

“Có chứ, thường xuyên sẽ nhắc đến cô… “ Tôi khẩn trương nói xong, không đợi cô ấy tiếp tục hỏi tôi, liền đẩy cửa xuống xe, “Không nói nữa, tôi đi lên trước đây, lát nữa còn rất nhiều công việc phải làm.”

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt kỳ quái khó nói nhìn theo phía sau khi tôi đi về công ty. Tôi quay đầu nhìn xem, lại chỉ thấy Trần Tố vẫy tay về phía tôi. “Tạm biệt chị Thanh Ly!”

Lúc trở lại công ty, tôi cũng không thấy bóng dáng Cố Phạn Hi, cười khổ một tiếng, không rõ chính mình gấp gáp đẩy nhanh tốc độ trở về là vì cái gì.

Giang Đình đem một chồng tài liệu thật dày để lên bàn tôi, len lén xin lỗi, “Thanh Ly, đây đều là phần công việc Cố tổng muốn cô sửa sang lại… Tôi đã xem qua, đều là một chút hạng mục nhỏ của những năm trước, không biết Cố tổng đột nhiên muốn đống tài liệu này làm gì.”

Tôi nhìn đống tài liệu chồng thành núi trước mặt, cười với Giang Đình nói cảm ơn, xoay người đi thiếu chút nữa là hốc mắt liền đỏ.

Cố Phạn Hi, anh việc gì phải như vậy.

Chỉ là cho dù biết Cố Phạn Hi làm tôi khó xử, cho dù biết rằng chỗ tài liệu đó tôi sửa lại đến lật anh cũng sẽ chẳng lật dù chỉ một chút, tôi vẫn còn vùi đầu vào làm, vẫn vội vàng cho đến tận mười giờ tối.

Ngày hôm ấy, Cố Phạn Hi cũng chưa từng xuất hiện.
— QUẢNG CÁO —