Tôi Yêu Em! Cô Bé Hai Tính Cách

Chương 12: chương 11



Chap 11 Con người thứ hai
hôm nay tụi nó cũng đến trường bình. nhưng Sau Giờ ra chơi, nó và soo không thấy ji đâu hết, hai người cảm thấy bất an, lo lắng không biết ji có xảy ra chuyện gì không. Nó và soo ngồi học không yên. Hắn và joon thấy nó vậy cũng khó chịu theo.
Tại nhà kho sau trường
“ào” xô nước tạt vào ji, bị tạt nước ji tỉnh lại, thấy tay chân mình bị cột chặt, không cử động được. lúc này có tiếng nói vang lên.
“đừng cố gắn, không thoát được đâu,hahaha”-jun cười man rợ
“tôi không thù không oán với cô, tại sao lại bắt tôi chứ, thả tôi ra”-ji hét
“chát”- năm ngón tay jun in trên mặt ji. Ji uất ức bật khóc. Mấy đứa đàn em thấy ji như vậy thì cười hả hê.
“đúng là cái đồ nhát gan. Mày chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ, có tư cách gì lại gần joo và soo của tao. Giờ tao sẽ cho mày thấy, gần hai người họ sẽ như thế nào. Tụi bây đánh nó cho tao”-sau lời nói của jun thì khoảng 10 đứa con gái bây vào đánh ji. Còn tụi con trai thì đứng đó cười
Cùng thời điểm đó.
Hết giờ học là sun nhà ta bay ra khỏi lớp đi kiếm ji, bọn hắn chưa kịp nói gì thì nó chạy ra khỏi lớp, bèn chạy theo nó. trong lúc kiếm ji thì nó nghe tiếng hai đứa con gái nói chuyện với nhau:
“không biết con nhỏ jun có làm gì con ji đó không nữa”-ns1
“uhm, lỡ nó chết thì sao, tao sợ qúa”-ns2
Nó nghe thấy vậy liền giữ hai ns đó hỏi
“ji đang ở đâu nói”-nó hét, con người thứ hai của nó đã xuất hiện.
“tụi tui không biết”-hai nữ sinh rung sợ trước ánh mắt của nó, lạnh lẽo và vô hồn (do lo cho ji nên nó mới vậy)
“hai người không nói”-nó nói xong đưa tay bớp cổ ns1, ns2 hoảng hồn rung sợ nói
“nhà kho sau trường” thấy hành động nó như vậy hắn và soo không khỏi kinh ngạc. còn joon thì biết nó có hai tình cách rồi nên chẳng có gì bất ngờ.
Thế là nó buông ns1 ra, chay về phía nhà kho sau trường. thấy nó chạy, ba chàng kia cũng chạy theo, sợ nó xảy ra chuyện
“rầm”cánh cửa nhà kho bật tung, cả đám đang đánh ji bỗng giật mình quay lại. nó đằng đằng sát khí bước vào lạnh lẽo nói:

“thả ji ra”
“oh, ai đây, là sun ah, vinh hạnh được đón tiếp bạn hiền”-jun cười khinh bỉ nhìn nó
“jun, sao cô lại bắt ji hả, mau thả ra”-nó hét
“Tao không thả đó ,mày làm gì được tao, bọn bay bắt nó lại”-jun
cả đám thấy vậy, nhào vào bắt nó, nhưng đâu có bắt nó dễ dàng như vậy. cứ con nhỏ nào bay vô là nó đá văng ra, cứ như vậy. jun thấy bất lợi chạy ra ngoài gọi thêm mấy thằng đàn em.
Sau khi giải quyết xong đám trong kho, nó mở trói cho ji, dìu ji ra ngoài. Nó tưởng jun sợ quá chạy mất tiêu, ai ngờ là đi gọi thêm người. Thoát khỏi nhà kho, đi được một đoạn thì có khoảng 10 thằng con trai đằng sau là jun chặn đường nó.
“đi đâu dễ như vậy, bạn hiền”-nhỏ nhìn ní khinh bỉ
“lí do?”-nó
“hử, mày nói sao, tao không hiểu”-jun giả vờ
“mày ngu đến mức không hiểu tao nói gì”-nó nhếch môi lạnh lùng đến đáng sợ
Nhỏ jun vừa tức vừa sợ vì chưa bao giờ thấy nó như vậy, còn đáng sợ hơn cả cậu hai(joo), nhưng phóng lao phải theo lao
“mày nói ai ngu hả, một đứa nhà nghèo, một đứa mồ côi không có tư cách lại gần hai thiếu gia”-jun hét lên.
“nhà nghèo, mồ côi, mày đang nói mày hửm, chính mày cũng mồ côi cha mẹ còn gì, ông mày cũng chỉ là quản gia nhà người ta thôi, chính mày cũng không có tư cách nói bọn tao”-nó giận dữ nói gặn từng chữ, từng chữ mang âm vực càng lạnh.
Trong lúc đó, cái gốc cây gần nhà kho có ba người đang núp sau đó (hắn, joon, soo đó)
Soo định chạy ra thì joon và hắn cản lại
“đừng, để coi cô ta làm gì ji và sun”-joon
“uhm”-hắn lạnh lùng “cô giám làm gì sun, tôi cho cô sống không bằng chết”-hắn nghĩ, ánh mắt lạnh lùng (t/g: “sao lo cho sun dữ vậy, lúc soo hỏi mi có thích sun không mi nói không mà?”. Hắn: thích, ý kiến hả?, tg: ờ thì thích)
Quay lại nó vs jun đang hăng say nói thì ji tỉnh.

“sun, cậu mau chạy đi, mặt kệ tớ”-ji lo cho nó
“im”-nó lạnh giọng. ji ngỡ ngàng sao giọng nói nó lại lạnh như vậy không lẽ “ice”. Tụi hắn cách xa nên không nghe thấy gì.
“hừ, tao không rãnh xem tụi bây tình cảm đâu, tụi bây lên”-jun ra lệnh ấy thằng đó lên đánh nó. nó không ngán mấy tên này, muốn chết cứ xong lên. Hai tụi hắn hết bất ngờ này dên bất ngờ khác. Không ngờ nó giỏi võ như vậy.
Nó không ngừng đánh. Khoảng 10’ sau mấy tên đó nằm la liệt, chỉ còn lại jun. cô ta sợ đến. nổi đứng không vững. nó tiến lên một bước jun lùi một bước
“không được tới đây, tránh xa tao ra”-jun hốt hoảng
“mày nghĩ sao”-nó nhếch môi
“hết đường, khỏi lùi”-nói xong nó bóp cổ jun, làm mặt jun xanh lè, cắt không giọt máu. Ji thây vậy liền ngăn cản
“ice ah mau bỏ tay ra đi, cô ta sẽ chết đó”-ji yếu ớt hét mong nó tha cho jun, nhưng không có tác dụng
“có ai ở đây không giúp với”-ji nói xong ngất luôn
Hắn và soo , joon thấy tình hình bất ổn thì chạy ra
“sun, bình tĩnh, thả jun ra đi”-soo năn nỉ nó
“biến”-nó lạnh lùng nói làm soo và hắn ngạc nhiên tiếp tập hai. Sao nó lại như vậy. khuyên nó hoài không nghe, hắn tiến tới chỗ nó đánh vào gáy nó, bất ngờ nó ngất đi. Hắn bế nó còn soo thì bế ji, joon thì chỉ liếc jun một cái rồi cũng bước đi theo tụi nó luôn
Tại nhà hắn.
Soo và hắn bế nó với ji vào nhà. Bà hắn thấy nó với ji như vậy thì hốt hoảng
“có chuyện gì vậy, sao sun lại bị ngất vậỵ, còn ji thì bị đánh bầm dập vậy hả”-bà hắn lo lắng. bà hắn không để ý có joon ở đây
“bà cứ hỏi cháu của quản gia kim là rõ”-soo bực mình nói
Xong hắn cùng joon bế nó về phòng, còn soo thì bế ji về phòng mình. cùng lúc jun về tới nhà mặt mày xanh lè, cắt không còn giọt máu. Thấy vậy quản gia hỏi

“có chuyện gì vây, jun sao con xanh lè vậy, trúng gió hả”
“dạ…con…con”-jun ấp úng
“có chuyện gì mà hồi nãy soo vs joo bế ema với ji về thì ngất, người thì mình mảy đầy vết thương. Hỏi nó nó bảo hỏi con là sao?”-bà hắn nhìn jun nghiêm nghị hỏi
“con…con….con không biết gì hết, không biết gì hết”-jun khóc nất lên rồi ngất luôn.
Quản gia kim hoảng khi thấy cháu mình như vậy. đành lên tiếng “để cháu nó bình tĩnh lại rồi chúng ta hỏi nó cũng được, xin phép phu nhân tôi đưa nó lên phòng.
Tại phòng nó
“Uhm….uhmmm, đây là đâu”-ji
“em tỉnh rồi hả”-soo
“sun…sun đâu, hả”-ji lo lắng cho nó
“sun đang bên phòng của cô ấy”-soo nhẹ nhàng tới đỡ ji ngồi dậy
“uhm, nó không sao chứ”-ji hỏi soo
“uhm, không sao hết, giờ em có thể kể lại mọi chuyện chó anh nghe được không, tại sao jun lại làm vậy với hai người”-soo tức giận khi nhắc đến chuyện này
“bla….bla….bla…là như thế”-ji yếu ớt kể
“hừ, cô ta dám như vậy sao. vậy tại sao sun lại như thế có khi nào anh thấy sun như vậy đâu, lạnh lùng độc ác”-soo tò mò
“ thật sự trong sun có hai con người, một hiền lành, ấm áp, hai là lạnh lùng, độc ác. Chỉ khi sun tức giận thì ice con người thứ hai của sun mới xuất hiện. đó là lí do, cậu ấy luôn kiềm chế bản thân tránh gây hại cho người khác. Em chỉ nghe sun kể như vậy, nhưng hôm nay em thất sự cảm thấy sợ con người thư hai của cậu ấy”-ji kể có chút rung sợ
“thì ra là vậy, em muốn qua thăm sun không”-soo
“uhm, nhưng anh hứa không được kể cho ai biết đó, nếu không cậu ấy giận em”-ji năn nỉ soo
“để anh coi đã,hihihihi, anh giỡn thôi, anh sẽ giữ bí mật mà”-soo cười tươi làm cho ji tim lệch nhịp đập.
Nhưng hai người đâu hay rằng hắn đứng ngoài nãy giờ và nghe hết mọi chuyện. “người hai tính cách sao”- hắn nghĩ rồi nhếch môi cười. rồi về phòng xem nó sao.
Nó tỉnh dậy thấy mình nằm trong căn phòng của mình, đang định bước xuống giường thì hắn vào.( Hồi nãy lúc hắn ra ngoài, joon nghe diện thoại xong cũng xin về vì nhà có chuyện.)
“đi đâu”-hắn lạnh lùng

“đây là đâu”-nó hỏi
“phòng cô chứ đâu”-hắn
“ ờ quên hihihi, mà tại sao tôi lại ở đây, ah, đúng rồi,ji, ji đâu rồi”-nó đột nhiên hét lên làm hắn giật mình, lúc này ji cùng soo bước vào. Thấy ji nó ôm chầm lấy cô bạn mình
“nè có sao không tại sao hai tiết học cuối không thấy bà vào lớp hả, ủa sao tay chân mặt mày bà toàn vết thương không vậy, ai, ai đánh bà tui nghe, tui sẽ giết kẻ đó.”-ánh mắt nó dần dần đanh lại, nhìn vậy ji cũng biết con người thứ hai nó sắp xuất hiện liền ôm lấy nó
“tui không sao hết, chỉ là bị té thôi, không sao mà”-ji nhẹ nhàng an ủi nó
Nó đẩy ji ra “thiệt không, bà mà giấu tui là tui giận bà ak”-nó nghi ngờ
“uhm, 100% luôn,hihihih”- ji cười ngượng để trấn an nó.
“uhm, vậy tui yên tâm rồi. tui soo nhờ cậu đưa ji về dùm tui được không”- nó quay qua nhờ vả soo
“giúp cậu tui được lợi gì”-soo gian gian nhìn nó
“giờ cậu có đi không hay….”-nói mặt nó lạnh tanh, biết mình sắp gây chuyện đành giản hòa
“thui,bình tĩnh, tôi đi là được chứ gì”-soo chề môi rồi lôi ji ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại nó với hắn
“không nhớ gì”-hắn nghi ngờ hỏi nó
“nhớ gì, mà cái gì để tôi nhớ”- nó ngây thơ hỏi ngược lại hắn
“không có gì, thôi cô nghỉ ngơi đi”-hắn nói rồi đi ra khỏi phòng.
Về tới phòng hăn gọi điện cho bác sĩ riêng của hắn
“alo, tôi muốn ông ngay ngày mai gởi cho tôi thông tin về những người sống mà có hai tình cách tồn tại trong con người”-hắn lạnh tanh
“hai tính cách trong cùng một con người sao, cái này thì tôi không rõ, vì số người như vậy hiếm lắm, chỉ chiêm khoảng 0,00001% thôi (bịa nha, đừng lên mạng tra nha).”-bác sĩ
“tôi không cần biết, nhanh gọn lẹ”-hắn nói xong cúp máy cái rụp. bác sĩ chỉ biết thở dài.
End chap 11