(Tokyo Revengers) Kẹo Bông Hương Bạc Hà

Chương 59



Ran lại cùng với điếu thuốc quay lưng ra ngoài. Vừa về đến phòng thì âm thanh đổ vỡ đã đâp thẳng vào tai, xen lẫn là tiếng la hét của Smiley. Hắn chỉ có thể thở dài rồi đẩy cửa vào trong, vừa nhìn thấy dáng hắn, Smiley đã nhanh như cắt lao đến.

-Ran....-Smiley

-Smiley, tuần sau là lễ cưới của Rindou và Angry!-Ran

-Anh nói cái gì?-Smiley

Bàn tay nhỏ từ từ ciếc chặc cổ áo hắn.

-Anh gọi ai là Angry?-Smiley

-......-Ran

-Cái thằng đã giết chết em trai tôi bây giờ lại đang sống trong danh nghĩa của nó sao hả?-Smiley

-.....-Ran

-Công bằng ở đâu hả...Ran...trả lời đi, công bằng ở đâu hả???-Smiley

-Dù em có đồng ý hay không thì vẫn vậy thôi, mọi chuyện như vậy đã là tốt lắm rồi!-Ran

-Anh chỉ biết nghĩ cho mình thôi!!!!-Smiley

Hắn lặp tức cao mày.

-Em nói cái gì?-Ran

-Tôi nói anh chỉ quan tâm đến mõi mình anh thôi, người như anh mà lại sợ nó sao?-Smiley

-Smiley , anh chỉ không muốn mất em!-Ran

-Còn tôi mất tất cả thì ổn sao?-Smiley

Hắn lặp twusc như hóa đá trước câu nói ấy của Smiley, hai hàng nước mắt của cậu lăng dài trên khuôn mặt như đập vỡ tim hắn thành từng mãnh. 

-Ngoan ngoãn một tuần sau đến dự tiệc cưới, sao đó cả vốn lẫn lãi mà anh nợ em, anh sẽ trả đủ!-Ran

Ở đại sảnh lúc này.

-Thiếu gia, người không hài lòng ở chổ này sao?-NVP

-Chỉnh lại một chút...ta muốn lễ cưới này phải thật chỉnh chu!-Rindou

Hắn cả tuần nay đi đi lại lại trong nhà chăm chút từng li từng tí, hắn muốn một tiệc cưới thật trang hoàng được diễn ra để bù đắp những tổn thất cho cậu bấy lâu nay.

Một tuần sau tại sân bay lớn nhất thành phố Tokyo, Omiru trở về với cái danh xưng Angry. 

-Dạo gần đây Smiley và đại thiếu gia rất hay cãi nhau!-NVP

-Vậy sao?-Omiru

Omiru đẩy nhẹ khóe môi.

-Như vậy thì tốt....còn nhị thiếu gia?-Omiru

-Nhị thiếu gia cả tuần nay đã tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị cho lễ cưới, nghe nói rất long trọng ạ!-NVP

Nghe đến đây, trong lòng Omiru không khỏi vui sướng. Gã cũng đã mong ngày này từ lâu, hôm nay, gã sẽ trở thành chủ nhân của căn nhà đó.

Lễ đường trang trọng với toàn bộ khách khứa đều là nhân vật có tiếng của thế giới ngầm đến dự, Omiru mặc một bộ âu phụ trắng, hất cao khuôn mặt với vết sẹo nhân tạo để người người nhìn cho thật rõ. Gã mới chính là người xứng đáng bước đi cùng Rindou trên lễ đường này.

Hắn đứng trước mặt gã, càng lúc càng gần, môi nở một nụ cười diệu dàng ấm áp, đưa tay về phía gã. Omiru bật cười cũng đưa tay ra nhưng khắc sau liền bị tiếng vỗ tay rom rã làm cho hoang mang. Rindou bỗng hất tay gã sang một bên, nhìn gẵ bằng đôi mắt tột cùng chán ghét.

-Cút ra!-Rindou