[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 11: Bóng ma mét sáu (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tập đặc biệt người kể chuyện là Asura.

Bây giờ là mười một giờ tối, vẫn còn quá sớm để đi ngủ. Buổi họp lớp ban nãy đã vắt kiệt sức lực của tôi.

Nằm ườn ra trên chiếc sofa đen thân thuộc, tay bóc vỏ thêm mấy gói snack nữa. Mặc dù biết rằng ăn khuya như vầy không tốt cho sức khỏe, nhưng biết sao được, cái thèm đã đánh chết lý trí của tôi rồi. Không phải thèm ăn đâu, chỉ là thèm bỏ cái gì đó vào miệng để nhai cho vui vui thôi.

Cũng lâu lắm rồi mới được tận hưởng cảm giác một mình ngồi ngoài phòng khách như thế này. Bọn kia không biết hôm nay bị gì mà lên phòng từ sớm rồi.

Trước khi rời đi thì tụi nó nhìn tôi bằng ánh mắt dạt dào xúc cảm lắm. Chắc uống lộn thuốc rồi.

Mà nhắc tới thuốc mới nhớ. Có một lần thằng chó Sanzu nó làm cho tôi có một phen giật bắn mình luôn. Và đêm đó cũng đã trở thành đêm định mệnh trong đời tôi, cái ngày mà tôi mãi mãi không bao giờ quên được.

Chuyện này chắc cũng cách đây mấy tuần rồi. Hôm đó tôi giật mình thức dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi rơi đầm đìa, cổ họng khô rát rất khó chịu.

Hỏi rằng tôi mơ thấy gì sao? Mẹ kiếp nhắc tới lại thấy ớn lạnh.

Tôi nằm mơ thấy mình đám cưới với thằng Sanzu!

Ôi trời, đó là chuyện mãi mãi, không bao giờ, never ever,...có dùng bao nhiêu từ ngữ phủ định tôi vẫn không cảm thấy đủ.

Lúc đó khát quá nên tôi quyết định lết thân xuống bếp uống chút nước.

Cái cảm giác mát lạnh đã xoa dịu đi phần nào sự khủng hoảng trong tâm trí tôi.

Cứ tưởng có thể ung dung trở về phòng để tiếp tục giấc ngủ dang dở. Nhưng đời mà, đâu có chuyện gì dễ dàng đâu. Đặc biệt là đối với cái đứa chuyên gặp phải mấy chuyện dở hơi như tôi ấy!

Vừa quay mặt lại thì đập vào mắt tôi chính là Sanzu trong bộ đồ ngủ màu đồng óng ánh.

Cảm giác giật mình đến mức không thốt lên lời, tôi gần như chết trân tại chỗ luôn đó. Nói thật, người nào mà yếu tim thì không có sống nổi trong cái căn biệt thự này đâu.

"Cô gái, em thật xinh đẹp, có muốn hẹn hò với anh đêm nay không?"_Sanzu cười híp cả mắt, mặt hắn trông vừa đần đần vừa dại dại.

"Chơi thuốc ít thôi."_Nhìn thấy Sanzu đang không được tỉnh táo nên tôi cũng không chấp nhất nó làm gì

Chắc là tác dụng phụ của "vitamin".  Mà xem ra lần này nó dùng quá liều hay sao ấy, không bị sốc thuốc mà lại xuất hiện ảo giác sao? Lạ thật.

"Em nói chuyện cứ hệt như nhỏ người quen của anh vậy đó."

Nghe xong câu đó, tôi tự dưng lại có chút tò mò, cũng muốn nhân cơ hội này hỏi xem Sanzu thấy sao về mình.

"Nhỏ đó là ai vậy anh?"_Tôi hỏi.

Sắc mặt Sanzu đột nhiên thay đổi, hắn ghé sát mặt mình vào tai tôi mà cất giọng thì thầm.

"Anh nghĩ là em không nên biết nhiều đâu. Đáng sợ lắm."_Hắn rùng mình một cái.

"Nói đi, em tò mò."_Tôi cau mày hối thúc.

"Thì là... Nhỏ đó tên Asura, nó vừa hung dữ mà tính khí lại còn nóng nảy. Thôi! Đừng nhắc đến nhỏ đó nữa. Hay chúng ta nói chuyện khác đi nha. Anh có thể hỏi tên của em không?"_Sanzu đổi chủ đề ngay sau khi đề cập đến tôi.

"Em là nhỏ vừa hung dữ mà tính khí lại còn nóng nảy đây anh Sanzu ạ."_Tôi nhoẻn miệng cười, lặp lại đoạn vừa rồi của hắn.

"Mở mắt to ra mà nhìn cho kĩ bà mày là ai này!"_Tôi đã quát lên để đánh thức Sanzu từ trong cơn phê.

Tôi vốn là một mĩ nữ không chấp nhất mấy đứa nghiện nhưng riêng thằng Sanzu, chỉ riêng thằng này thôi! Đánh nó sướng tay lắm. Ai bảo cứ tự động lại kiếm chuyện với mĩ nữ làm gì!

Sau một hồi vận nội công thì Sanzu đã trở lại như bình thường còn tôi thì cũng tỉnh ngủ luôn.

Thiệt tình, vận động có chút mà mệt quá.

Sanzu đã quay về phòng rồi, chắc là sẽ ngủ ngon lắm đây.

Hắn đi rồi thì dưới này cũng chỉ còn mỗi mình tôi. Căn bếp rộng lớn nhưng trống trải, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió rít lên từ khe cửa sổ.

Tôi thoáng rùng mình một cái, cảm giác vừa âm u vừa lạnh lẽo.

Ban nãy lúc đi xuống đây tôi nào có bật đèn đâu, ánh sáng duy nhất lúc này phát ra từ cái tủ lạnh đang mở.

Không gian xung quanh vô cùng yên ắn, chỉ có tiếng gió và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực tôi mà thôi.

Tôi vô thức liếc nhìn lên cái đồng hồ màu xanh nhạt được treo phía trên cái tủ lạnh rồi lại sực nhớ ra một chuyện.

Cái đồng hồ nó hết pin từ tám kiếp rồi còn đâu! Chán thật! Giàu vậy mà không có đứa nào mua nổi hai cục pin lắp vào cái đồng hồ à?

Thôi bực bội nhiêu đó đủ rồi, nếu còn cau có như vầy hoài thì chắc tầm mấy năm nữa thôi là trán của mĩ nữ sẽ có nếp nhăn mất.

Uống nước xong thì tôi cũng rời khỏi bếp mà chuẩn bị đi lên phòng cố ngủ lại lần nữa.

Nhưng đã có một sự việc làm nán lại bước chân của tôi.

Biết gì không? Trên cái sofa màu đen ngoài phòng khách ấy, có bóng người!

Bộ não chết tiệt của tôi ngay lúc này tự dưng lại nhớ đến mấy chục bộ phim kinh dị bữa giờ coi với tụi kia.

Cái dáng người gầy gầy thấp thấp này chắc chắn không phải là tụi nó đâu.

Ghê quá! Mồ hôi lạnh không ngừng rơi trên trán.

Đừng nói là căn biệt thự này có ma đó nha...

Nhỏ con như vầy, chắc là oan hồn này chưa mười tám đâu. Vậy là ma tuổi vị thành niên rồi.

Trời ơi, nghe nói oan hồn chết trẻ mang nhiều oán hận lắm.

Phen này tiêu đời mĩ nữ rồi.

Cái bóng ma đó còn đang nhìn về phía tôi nữa. Đôi mắt nó sắt lẹm, chỉ bằng một ánh nhìn nhưng tôi có thể cảm nhận rõ được sát khí trong đó.

"Chân ơi là chân, cố lên em, cử động đi mà. Chị hứa chỉ cần em cử động thôi, ngày mai...ngày mai chị sẽ wax lông cho em một cách đàng hoàng mà."_Đó là những lời van xin phát ra từ tận đáy lòng của tôi.

Nhưng mà cái chân yếu đuối này vẫn đéo chịu cử động. Sợ đến mức đông cứng lại luôn rồi. Dẹp đi, khỏi wax lông gì nữa hết:v

Mà khoan đã, bóng ma đó đang tiến lại gần chỗ tôi kìa. Không phải định kéo tôi chết chung đó chứ?

"Đừng mà, làm ơn tha cho tôi. Lúc cậu còn sống tôi chưa làm gì có lỗi với cậu hết đó nên là làm ơn, làm ơn đừng bắt tôi theo mà."_Tôi chắp hai tay lại, không ngừng khóc lóc van xin. Mong rằng bóng ma này là người tốt mà rủ lòng thương hại con nhỏ hiền lành như tôi.

"Giờ này còn chưa ngủ nữa à?"_Thanh âm lãm đạm nhàn nhạt cất lên.

H-hả? Gì vậy?

Giọng nói này có chút quen. Hình như...hình như là quen thật này.

Tôi chỉ mở hí mắt chứ không dám trực tiếp nhìn thẳng.

Nhưng rồi tôi rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh. Ai đó có thể đào dùm tôi một cái lỗ để chui xuống dưới được không? Chứ quê quá sống sao nổi?

Mẹ nó! Bóng ma trẻ vị thành niên gì chứ!

Là Mikey đó trời ơi!!!

Suýt chút nữa là tôi ngất đi vì sợ luôn rồi đó.

"Ôi trời! Làm giật cả mình. Mày làm gì mà ngồi đó vào giờ này vậy?"_Tôi cảm thấy vô cùng tò mò.

Chuyện là từ khi chuyển vô biệt thự đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mikey xuống nhà dưới. Mặc dù sống cùng một chỗ nhưng lại chưa đụng mặt lần nào. Lâu quá khiến tôi sắp quên mặt hắn luôn rồi.

Mà...dạo này trông Mikey có vẻ gầy và tiều tụy đi nhiều quá.

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 😘

Hôm bữa có bạn @nynryli gửi cho mình bức tranh bạn đó vẽ Asura và mình thật sự rất ưng luôn ấy.🥰

Tuii cảm ơn bà nhiều vì bức tranh này và vì bà đã ủng hộ cho truyện ạ 😍