[Tokyo Revengers] Làm Việc Ở Phạm Thiên Cũng Nhàn

Chương 52: Merry Christmas (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù ngày maii tiêm vacxin nhưng toii vẫn vuii vẻ vô tư hồn nhiên như cây cỏ, mà ngày mai với ngày mốt thấy tui lặn là hiểu luôn nha =))

....

Sau câu nói chấn động của Asura, mọi cặp mắt trong phòng khách đều đổ dồn về phía cô.

Mĩ nữ cười cười, nhìn mặt bọn họ kìa, tò mò lắm rồi chứ gì.

Nhưng mà Asura đâu có dễ dàng kể hết mọi chuyện mình biết được. Sư phụ Kokonoi đã từng dạy rằng : đừng cho không những thứ mình có.

Thân là học trò cưng của Kokonoi, Asura không thể làm ô danh của sư phụ được!

Cô xòe tay ra, nháy mắt. "Các đồng chí à, thú thật thì dạo này tao cũng đang túng thiếu, nên là..."_Chưa kịp dứt lời, thẻ của Sanzu đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Asura rồi. "Tiếp tục chuyện ban nãy đi."_Hắn nuốt nước bọt, bảo.

Cô thích thú đút tấm thẻ vào túi áo, ở chung nhà với mấy đại gia thật dễ dàng để nói chuyện.

"Chuyện là hôm bữa tao..."

Asura bắt đầu kể hết những gì mình biết cho bốn con người hóng chuyện đằng kia. Xin lỗi em bé Mikey, số đông và tiền bạc đã chiến thắng, mĩ nữ không thể đứng về phe hắn nữa rồi.

"Má, bất ngờ thật đấy!"_Ran nói bằng giọng cảm thán.

Sanzu tim đập, chân run, liệu Mikey khi yêu vào thì có còn là Mikey mà hắn luôn ngưỡng mộ nữa hay không?

"Nhưng mà tao cũng không chắc đâu nha, tao chỉ biết có nhiêu đó thôi."_Cô chốt lại câu cuối cùng, thì Asura làm gì có nhiều thông tin, chỉ qua vụ Mikey hỏi mua quà cho con gái mà suy luận ra thôi.

"Tao nghĩ chắc không phải đâu, mua quà cho con gái thôi mà chứ đâu phải mua tặng bạn gái đâu."_Kakuchou gãi đầu, góp vào một câu.

Ngay khi hắn vừa dứt lời cũng là lúc Ran ngồi kế bên quay phắt sang, đầu tím đặt hay tay lên vai đầu đen.

"Suy nghĩ cho kĩ vào, Mikey hiện tại có bạn không? Không chứ gì, bạn còn chẳng có thì lấy đâu ra bạn là con gái để tặng quà đúng không. Chắc chắn là có điều bất thường ở đây!"_Ran hướng thẳng con ngươi màu tím nhạt của mình về phía đối phương, khẳng định chắc nịch.

Kakuchou ồ lên một tiếng, quá hợp lý! Bạn thân quả thật rất thông minh.

"Tao chỉ nói vậy thôi, đừng có hỏi hay kể với Mikey đấy nhé."_Asura bóc một quả nho bỏ vào miệng, khẽ cau mày vì quả nho này khá chua. Em bé mà biết được thì chắc chắn sẽ mất niềm tin vào cô cho coi. Mĩ nữ không muốn vậy đâu!

Buổi tiệc kéo dài không hồi kết, nói đúng hơn là đêm Giáng sinh chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Sanzu, Kakuchou, Ran, Rindou và cả Asura cũng khá lâu rồi mới tụ tập ăn nhậu như này. Bởi vì tính chất công việc nên mọi người thường không hay động đến rượu bia, cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo và tập trung.

Nhưng hôm nay là một trường hợp ngoại lệ, vì ban nãy Sanzu có đem cả rượu vang và bia về cùng với túi đồ ăn. Dâng đến miệng mà không uống thì quả thật chẳng phải phép một chút nào cả.

Với lại thời tiết bên ngoài lạnh như vầy, uống vài ngụm rượu, ngụm bia là ấm hết cả người.

"Cạn!"_Asura nâng li, mắt cô bắt đầu thấy được hai Sanzu nhưng bản năng của một chiến binh không cho phép mĩ nữ bỏ cuộc giữa chừng.

Không khí đêm Giáng sinh là đây chứ đâu, phải ăn nhậu cho đã vào để sau này không phải hối hận. Đời người ngắn ngủi lắm, đặc biệt là với những người sống trong thế giới ngầm như bọn họ thì lại càng phải trâng quý cuộc sống này hơn.

Bởi vì, có thể chết bất cứ lúc nào.

Kakuchou xỉu rồi, Ran cũng sắp "thăng" đến nơi, Sanzu thì khỏi nói, hắn nhìn thấy tận mười Asura nên vui lắm.

Chỉ còn mỗi Rindou là tỉnh táo thôi, hắn toàn ăn chứ có uống giọt nào đâu. Đống bánh ngọt trên bàn đã bị đầu xanh tím em bào hết một nửa, nhưng hắn vẫn còn có thể ăn tiếp.

Chính vì bản thân là người duy nhất còn tỉnh táo, Rindou mới có dịp chứng kiến những cảnh tượng kinh khủng khiếp nhất.

Ban đầu khi Asura xuống bếp để làm gì đó, bọn họ đã bàn với nhau rằng đừng nên để cô động đến rượu bia, bởi vì khi nạp cồn vào cơ thể, con người ta thường có xu hướng nhớ về những chuyện không vui. Lỡ mĩ nữ mà khóc ngay trên bàn nhậu thì bọn họ không biết nên an ủi thế nào đâu.

Nhưng cô là ai? Là Asura đấy! Bọn họ cản nổi sao?

Kết quả là...

Người đầu tiên bắt đầu cho công cuộc "nói nhảm trên bàn nhậu" chính là người anh thân yêu của Rindou - Haitani Ran.

"Rindou à, đứa nào để lại sẹo trên mặt của chú mày vậy?"_Hắn cười ngu ngốc, tay đang đặt trên mặt của Kakuchou mà nói.

Rindou toát mồ hôi, hay bây giờ hắn cũng uống đến mức bất tỉnh luôn nhỉ? Nhìn cảnh anh hai tưởng lầm Kakuchou là mình rồi không ngừng tâm sự một cách sến sẩm khiến cho Rindou thấy buồn nôn quá.

Bên này đã buồn nôn một thì bên kia còn buồn nôn gấp mười lần.

Sanzu cười tươi rói, trên tay hắn đang cầm một cái bánh donut màu hồng.

"Asura...hức, mày...có bằng lòng...cưới tao không?"_Hắn lắp ba lắp bắp, giọng run run không tỉnh táo.

Asura đang bốc bánh bỏ vào mồm, nghe có ai đó gọi tên mình thì liền ngóc đầu dậy, miệng còn vươn chút chocolate từ cái bánh mới ăn xong.

"G-gì...gì ai kêu tao?"_Cô dòm ngó xung quanh.

Rindou tốt bụng giúp đỡ, hắn chỉ tay về phía phía thằng đầu hồng mặt ngu ngốc đằng kia.

"Gì đấy?"_Asura hỏi.

Sanzu tiến tới trước mặt Asura, khoảng cách giữa cả hai là một cái bàn.

Hắn quỳ một chân xuống, hai vết sẹo trên khóe môi cong lên.

Sanzu đưa chiếc bánh donut ra, thanh âm chân thành cất lên từ một con người đang không được tỉnh táo.

"Cưới...tao nhé?"

Trong mắt của Asura bây giờ, nói thật thì cô cũng không nhìn rõ cho lắm. Chắc là mĩ nữ đang nằm mơ, bởi vì trước mắt Asura chính là một chàng hoàng tử không thấy rõ dung mạo.

Và hơn hết là anh ta đang cầm một chiếc nhẫn kim cương to đùng để cầu hôn cô.

"Em đồng ý."_Cô đưa bàn tay thon dài ra phía trước, mỉm cười e thẹn.

Cưới! Cưới liền không nói nhiều! Hai mươi lăm năm độc thân là quá đủ rồi, bây giờ có người chân thành quỳ xuống cầu hôn như vầy, nếu mà còn làm giá nữa là mĩ nữ sẽ ế tới già luôn đấy.

Hoàng tử trong mắt của Asura bây giờ chính xác là tên mà cô luôn gọi là "chó điên" - Sanzu Haruchiyo.

Sanzu với gương mặt không thể nào hạnh phúc hơn, hắn cẩn thận đeo bánh donut hồng vào ngón áp út của Asura.

"Vợ ơi~."_Sanzu vươn tay bế cô lên xoay mấy vòng, nặng lắm nhưng mà cũng thích lắm.

Asura không quan tâm đến hoàng tử cho lắm, thứ cô bận tâm bây giờ chính là chiếc nhẫn đính hôn kim cương to đùng trên tay của mình cơ. Có hơi rộng so với kích cỡ ngón tay của Asura thì phải, nhưng mà không sao, càng rộng càng đắt tiền, càng chứng tỏ gia đình nhà chồng vô cùng có điều kiện. =))

Rindou sắp không chịu đựng được nữa rồi, ban đầu hắn ngồi ở sofa còn bây giờ thì đang đứng nép một góc, lặng lẽ chĩa camera vào "đôi vợ chồng" đằng kia.

Ngày mai kiểu gì cũng có chuyện để nói cho coi!

#còn_tiếp

Nhớ để lại vote và cmt nha 🙆❤

Chết chết bị dính lời nguyền không thể ngược rồi mấy cô ưi 😥

À khoan, chưa hết nha.

Chuyện là tui sắp viết 1 truyện mới với chủ đề là tâm lý học, kinh dị.

Tên truyện: (Tokyo Revengers) Genetics - Gen di truyền.

Tóm tắt chút xíu về cốt truyện:

Nữ chính mang dòng máu của một kẻ sát nhân hàng loạt. ( Ê nha ê nha, không phải nữ sát thủ bá đạo lai 7749 dòng máu đâu nha ulatr=)) )

Trong một nghiên cứu tại Phần Lan đã chỉ ra rằng có ít nhất 5 - 10% những tên sát nhân hàng loạt có cùng một kiểu gen. Gen di truyền MAOA và CDH13 - hai loại gen hình thành nên bản tính bạo lực. Đúng vậy, là di truyền.

Câu chuyện sẽ xoay quanh nữ chính và sự hình thành nên bản chất của một con người, cho dù có cố che đậy mọi thứ đi chăng nữa thì bản chất thật vẫn chẳng thể nào thay đổi được.

Bối cảnh truyện sẽ được lấy ở mốc thời gian Phạm Thiên. Người chủ động tìm kiếm nữ chính là Sanzu. Hắn cũng chính là người có một mối quan hệ đặc biệt thân thiết với cha của cô và cũng chính ông ta đã là người nhờ Sanzu đưa con gái của mình đến gần hơn với con người thật của nó.

Dự định mai mốt sẽ viết 😳