Trên đường về Hắc phủ, Hắc Nguyên Dực không hề mở miệng.
Kỳ thật chuyện này thực bình thường, y vốn dĩ đã không thích nói chuyện, nhưng Tôn Thư phát hiện không thích hợp, liền nương ngọn đèn từ ngoài cửa sổ xe hắt vào quan sát Hắc Nguyên Dực, ngọn đèn dầu lúc ẩn lúc hiện chiếu vào vảy đen trên mặt, so với bình thường thoạt nhìn càng âm trầm làm cho người sợ hãi.
“Ngươi tức giận?” Tôn Thư nhẹ giọng hỏi.
Hắc Nguyên Dực không nói, mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Thư.
.
“Trước khi tới, không phải đã nói qua cùng ngươi, bọn Tôn Thăng có khả năng sẽ thừa dịp này làm ra chút chuyện bất lợi đối với ta, mà ngươi cũng âm thầm phái người bảo hộ ta, sao còn tức giận?”
..
Hôm qua, khi Tôn Thăng mời cậu đến Túy Nguyệt Lâu ăn cơm, cậu liền cảm thấy người này không có ý tốt, cho nên sau khi trở lại Hắc phủ, cậu liền cùng Hắc Nguyên Dực nói chuyện tối nay cậu muốn tới Túy nguyệt lâu ăn cơm, cũng đem ý nghĩ của mình về chuyện mời ăn cơm nói ra. Lúc ấy, Hắc Nguyên Dực cũng không phản đối, hơn nữa còn phái người âm thầm bảo hộ cậu.
Tất cả đều an bài tốt, sao còn tức giận chứ?
Hắc Nguyên Dực nhíu đôi mắt đen, bỗng nhiên đem người kéo lại.
Tôn Thư kinh hô, ngay sau đó, liền ghé vào trên ngực của đối phương.
Cậu vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc đối phương cũng cúi đầu, nháy mắt, đôi môi mềm mại băng nhiệt của hai người dán vào nhau.
Tôn Thư hơi giật mình, vẫn không nhúc nhích nhìn đôi mắt ngưng tụ lửa giận phong lệ, không khỏi thả lỏng cơ thể, dựa sát vào trong lồng ngực Hắc Nguyên Dực, làm hai trái tim càng thêm gần, cho nhau cảm thụ được đối phương đang kịch liệt nhảy lên.
Hai người từ trong mũi phun ra hơi thở tựa như hai cục lửa nóng giao triền ở bên nhau, vô cùng nóng bỏng, cũng vô cùng triền miên luyến tiếc tách ra, sợ làm hỏng không khí tuyệt đẹp này, không ai động cũng không lên tiếng. Dần dần, hơi thở hai người càng ngày càng dồn dập, cũng càng ngày càng nhiệt liệt, như là tiến vào cao trào, thân thể xuất hiện một tia rất nhỏ biến hóa.
“Ngu ngốc.” Hắc Nguyên Dực hơi hơi trương môi nói, tiếng nói khàn khàn như là giấy ráp ma sát vào mặt bàn, đôi môi khẽ nhúc nhích như là đang dụ hoặc, Tôn Thư nhịn không được lại hôn lên môi mỏng của đối phương.
Hắc Nguyên Dực lửa giận theo hơi thở tiêu tán đi, tùy thời mà đến chính là như có như không bất đắc dĩ tiếng thở dài.
Y là sớm biết chuyện Tôn Thư được hẹn ra, cũng biết Tôn Thăng không có hảo ý, sớm đã phái người đi theo Tôn Thư, nhung mà khi y nghe được trong sương phòng một người vừa làm chuyện đó vừa thân mật mà kêu tên của phu nhân nhà y, quả thực là hận không thể gϊếŧ chết người trên giường, xem tên đó còn dám đánh chủ ý lên phu nhân của mình hay không. Tôn Thư cho rằng Hắc Nguyên Dực tức giận là do lo lắng cho cậu, liền giải thích: “Yên tâm, ta không có việc gì, ngươi cũng thấy rồi, bị Ba Sắc đè ở dưới thân là Tôn Hạ.”
Khi cậu cầm ly Diên Hương rượu, liền biết rượu có vấn đề, bên trong có chứa mùi hương của mị dược, chỉ cần uống vào, liền sẽ tùy thời tùy chỗ động dục, cũng không biết có phải bởi vì bọn Tôn Thăng cho rằng cậu thật là một tên không linh lực, là người bình thường hay không, ở trong rượu chỉ là mị dược bình thường, chỉ cần là y sư đều có thể giải.
Tôn Thư sáng đã có phòng bị, tất nhiên là mang theo các loại đan dược đặt ở trên người. Trước khi uống rượu, cậu trộm cho mình ăn một viên giải dược cùng một viên giải rượu, cho nên mặc kệ cậu uống như thế nào cũng sẽ không có vấn đề. Tiếp theo, cậu thừa dịp khi rót rượu cho mỗi người, trộm cho Ô Hi ăn giải dược, lại trộm hạ cổ những người khác, cổ thuật chính là đời trước Nỗ Mộc dạy cho cậu. Lúc ấy, cậu đã học rất nhiều năm, không giống đời này chỉ cùng Nỗ Mộc học hơn một tháng.
Lúc sau, bọn Tôn Thăng rời sương phòng, cậu liền biết có chuyện muốn phát sinh, liền thả mê dược ở ánh nến trong phòng, bố trí ra ảo cảnh, cho nên khi Ba Sắc tiến vào, đã lâm vào ảo giác, sau đó khống chế Tôn Hạ trở lại trong phòng cùng Ba Sắc tằng tịu với nhau.
Hết thảy có thể thuận lợi như vậy, đều là bởi vì những người này cho rằng cậu là người thường, đối với cậu không có lòng phòng bị, bằng không cũng không có khả năng dễ dàng làm Ba Sắc mắc mưu như vậy.
Hắc Nguyên Dực đáy mắt hiện lên hàn quang. Ba Sắc phải không?
Y nhớ kỹ.
Hắc Nguyên Dực nghĩ đến có người không có thời khắc nào là không tơ tưởng đến phu nhân của mình, ghen tuông trong lòng nhanh chóng sinh sôi lớn dần lên, cánh tay càng ôm càng chặt.
Tôn Thư bị y ôm đến sắp thở không được, vừa muốn mở miệng, đã bị đối phương hung hăng hôn, đầu lưỡi nhân cơ hội tiến nhập, quét qua toàn bộ khoang miệng, lại chậm rì rì mà thả chậm tốc độ, cùng cái lưỡi của cậu tinh tế dây dưa, phần lưng cùng cánh tay bị người nhẹ nhàng xoa, nguyên bản uống rượu thân thể liền vô cùng khô nóng, bây giờ càng là lửa nóng vô cùng, chỉ chốc lát sau, thân thể liền có phản ứng.
Cậu nhịn không được vươn tay, từ vạt áo Hắc Nguyên Dực, mò vào lồng ngực rắn chắc.
Đúng lúc này, xe ngựa ngừng lại.
“Chủ tử! Tới rồi.” Ngoài xe hộ vệ nói. Hắc Nguyên Dực chậm rãi nhả đôi môi của Tôn Thư ra, sau đó ở trên hõm vai của cậu hung hăng hút ra một dấu hôn mới buông người ra.
Tôn Thư không thỏa mãn vuốt ve ngực Hắc Nguyên Dực, nói thầm một tiếng: “Sao nhanh như vậy đã đến rồi.”
Hắc Nguyên Dực nhịn cười, thấp thấp cười: “Trở về lại tiếp tục?”
Tôn Thư trừng y một cái, lấy tay ra, giúp y sửa sang lại quần áo.
Hắc Nguyên Dực trực tiếp ôm người xuống xe ngựa đến phòng tắm, rút đi quần áo của cả hai người, trần trụi đối diện nhau ngâm mình ở trong nước tiếp tục thân thiết, trừ bỏ bước cuối cùng, Hắc Nguyên Dực cơ hồ đem người tất cả trên dưới đều ăn một lần.
*
Tắm xong trở lại phòng, Tôn Thư mềm mại ghé vào giường đệm, nhìn nam nhân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ mà xuất thần.
*
Vừa rồi khi tắm rửa, thiếu chút nữa đã tự động mở rộng cửa thành ra thả địch vào nhà, nguyện ý quỳ gối xưng thần. *
Tôn Thư không khỏi nhíu mày, đời này cái nhìn đối Hắc Nguyên Dực thay đổi thật sự quá nhanh, cho dù là đời trước Hắc Nguyên Dực ở một giây trước khi cậu chết đi vào Tôn gia, hay đời này Hắc Nguyên Dực giúp cậu rất nhiều, cùng đời này thấy rõ rất nhiều chuyện, nhưng từ đời trước cảm giác chán ghét cực độ đối với Hắc Nguyên Dực cũng không có khả năng ở trong khoảng thời gian ngắn liền biến mất, thậm chí còn để ý tới đối phương.
Hắc Nguyên Dực nhận thấy được ánh mắt của Tôn Thư, giương mắt dò hỏi.
Tôn Thư lấy lại tinh thần, chỉ hộp trên mặt bàn: “Giúp ta đem nó lấy lại đây.”
Cái hộp này là Ba Sắc cho cậu, sau khi lấy về, cậu chưa bao giờ mở ra.
Hắc Nguyên Dực đem hộp đưa cho cậu.
Tôn Thư tiếp nhận hộp nói: “Ngươi đi xa một chút, ta lo lắng bên trong hộp có vấn đề.” “Bên trong là cái gì? ”
“Không biết, là Ba Sắc cho.”
Tối nay nếu không phải gặp được Ba Sắc, cậu cũng không nhớ tới cái hộp này.
Hắc Nguyên Dực bỗng chốc mặt trầm xuống.
Tôn Thư thật cẩn thận đem hộp mở ra một cái khe hở, xác định không có vấn đề, mới đem hộp mở ra, bên trong đặt một cái ngọc bội hình thằn lằn màu đỏ.
Hắc Nguyên Dực nhanh hơn cậu một bước cầm lấy ngọc bội.
Tôn Thư thấy y muốn bóp nát, vội vàng ngăn lại: “Đó là ngọc bội thông hành đến Campuchia, lưu trữ nói không chừng sẽ có chỗ hữu dụng.”
Đời trước, cậu gặp qua mấy hàng đầu sư lợi hại đều mang theo ngọc bội này. Lúc ấy, cậu cũng không biết ngọc bội tác dụng là gì, sau đó cha cậu nói cho cậu, bởi vì cha từng đi qua trại thúc bộ, cho nên biết chuyện này, lại không nghĩ tới vậy mà Ba Sắc lại đem ngọc bội thông hành cho cậu, người này thật đúng là thích cậu…… Hắc Nguyên Dực do dự một lát, đem ngọc bội thu hồi, không cho Tôn Thư nhìn thấy.
Tôn Thư cũng không thèm để ý, nằm lại trên giường, bắt đầu đoán rằng người của Nam Đại Viện người sẽ đối phó Ba Sắc như thế nào, hẳn là sẽ không để Ba Sắc được yên thân, mà Ba Sắc bị bọn Ô An Kỳ bắt trở về sau đó, xác thật không yên thân.
Mới vừa tỉnh lại, còn miên man mơ hồ nghĩ rốt cuộc có thể thượng mỹ nhân, sau mới phát hiện không thích hợp, không chỉ có cả người đau đớn, còn trước mắt một mảnh đen tối, linh lực cũng vận không ra, chỉ có thể cảm giác được phía dưới bị ngâm trong nước, bốn phía một mảnh mát mẻ.
Hắn vội vàng giãy giụa một chút, trên tay cùng dưới chân lập tức phát ra tiếng vang leng keng leng keng của xích sắt.
Ba Sắc thật sự nhớ không nổi sau khi đem mỹ nhân đè ở dưới thân đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ người đem hắn trói tới nơi này đến gặp vậy. Không biết qua bao lâu, cửa đá trên đỉnh đầu rốt cuộc bị người mở ra, ánh sáng chói mắt bắn thẳng vào thủy lao, Ba Sắc nhất thời không thích ứng được, vội vàng nhắm mắt lại.
Tiếp theo, một đạo thanh âm lãnh giận vang lên: “Đem hắn kéo lên cho ta.”
“Dạ.”
Hộ vệ trên thủy lao đem Ba Sắc kéo lên trên mặt đất.
Ba Sắc trở lại trên mặt đất, liếc mắt một cái liền nhìn đến Tôn Thư đứng trong đám người, ánh mắt sáng lên: “Tôn Thư.”
Những người khác ý vị thâm trường nhìn Tôn Thư.
Tôn Thư chỉ lo đi theo bên người Hắc Nguyên Dực nói chuyện, cũng không nhìn hắn ta cái nào.
Tôn Tiền Thanh sắc mặt đặc biệt khó coi, ông đã từ Tôn Thư biết chuyện đêm qua, giờ phút này, thật là hận không thể tiến lên cho Ba Sắc một chưởng.
Chịu đựng toàn thân đau đớn tới xem náo nhiệt Tôn Thế trào phúng nói: “Người nam nhân này thân thiết như vậy kêu Thư ca. Vậy cùng Thư ca hẳn là quen biết, chúng ta đây trước đó nói Thư ca hạ cổ hại chúng ta cũng không xem như là vu hãm, nói không chừng việc này chính là y kêu Ba Sắc làm.” Tôn Thế cũng không biết đêm ngày hôm qua ở Túy Nguyệt Lâu phát sinh chuyện gì, tuy rằng là có người thông tri cho hắn, Ô An Dịch cùng Ô Tiếu đi Túy Nguyệt Lâu, nhưng hắn cùng Ô Tiếu bởi vì thân thể không thoải mái, Ô An Dịch đành phải tìm Ô An Kỳ cùng nhau đi.
“Con mẹ nó.” Ô Hi lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên chửi bậy: “Tằng tổ phụ đều đã điều tra rõ ràng là người Bắc Đại Viện làm, ngươi hiện tại lại nói là Nhị ca làm, ngươi rốt cuộc rắp tâm muốn làm gì, là hoài nghi năng lực làm việc của tằng tổ phụ, hay là thật sự muốn cho Nhị ca của ta tìm Vu sư hạ cổ, ngươi mới cao hứng?”
Tôn Thế: “……”
Hắn hiện tại đã bị cổ trùng chỉnh đến không ra dạng gì, nếu Tôn Thư lại tìm Vu sư hạ cổ với hắn, hắn liền không cần mạng nữa.
Ba Sắc nghe được bọn họ nói chuyện, đặc biệt phụ trách hô: “Ta đối với người Nam Đại Viện hạ cổ, không liên quan đến Tôn Thư Tôn Thư căn bản không biết chuyện này, là người của Bắc Đại Viện sai ta làm như vậy.”
Lúc này đây, đến phiên người của Bắc Đại Viện muốn tiến lên một cái tát chết Ba Sắc.
“Nhưng, ta cùng Tôn Thư quan hệ xác thật thực tốt.”
Ba Sắc tiếp tục nói: “Liền ở đêm ngày hôm qua ……”
Hắn ôn nhu cười với Tôn Thư: “Chúng ta hai người ở trong sương phòng uống rượu làm chuyện phu thê, ta cùng hắn đã có phu thê chi thuật……”
Tôn Thư nhanh chóng bắt lấy tay Hắc Nguyên Dực, để tránh một chưởng đem Ba Sắc đánh chết, vậy chẳng phải quá tiện nghi cho hắn.
Nhưng, cậu thật đúng là bội phục Ba Sắc, đến lúc này, hắn còn nhớ mãi không quên chuyện đêm qua.
Những người khác vừa nghe, sôi nổi nhìn về phía Tôn Thư.