Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 105: Phân gia 1



Tôn Bặc Phương vội vàng phái người đi theo sau đại yêu quái! Xác định đại yêu quái rời xa Cao Lăng thành mới thở phào nhẹ nhõm… Lại nhìn các thuật sư trên thành, không chết thì cũng là nội thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục lại.

Từ khi lão sáng tạo Tôn gia tới nay, lần đầu tiên gặp được yêu quái lớn như vậy, lấy năng lực thuật sư ở Cao Lăng thành căn bản không phải là đối thủ của đại yêu quái! Nếu không phải vừa rồi bị con chim kia đuổi đi, chỉ sợ tất cả thuật sư đều sẽ chết ở chỗ này, Cao Lăng thành cũng sẽ biến thành một mảnh phế tích.

Vinh trưởng lão đến trước mặt Tôn Bặc Phương, hội báo thương vong: “Tộc trưởng! Chúng ta đã kiểm kê… Ngoài Tây Đại Viện năm nay phụ trách trị an của Cao Lăng thành, sau tới Đông, Nam, Bắc Đại Viện đều là đã chết không ít hộ vệ……”
Tôn Bặc Phương thở sâu, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Tây Đại Viện đã chết bao nhiêu người?”

Vinh trưởng lão thần sắc đau thương: “Trừ bỏ những đứa nhỏ ra ngoài rèn luyện cùng với đi học ở học đường, Tây Đại Viện đại gia tam gia cùng với người nhà bọn họ đều đã bất hạnh bỏ mình, còn có đại nhi tử của nhị gia cùng nhi tử của ngài… Huyền Quân chủ… Ông ấy cũng……”

Tôn Bặc Phương nghe vậy, thân hình đột nhiên lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.

Vinh trưởng lão nhanh chóng đỡ lấy Tôn Bặc Phương: “Tộc trưởng! Ngài không sao chứ?”

Nháy mắt, Tôn Bặc Phương như già đi rất nhiều, lão bi thống xua xua tay: “Không có việc gì! Không có việc gì! Trước tiên an trí tốt nơi này, còn chuyện khác về sau lại nói. “

“Dạ.” Vinh trưởng lão đầu tiên là an bài người bị thương trở về dưỡng thương, lại an bài người đem thi thể hộ vệ đã chết đi an táng, mà đại gia của Tây Đại Viện được người đưa về Tây Đại Viện.
Lúc trở về Tôn gia sau khi dàn xếp xong mọi chuyện liền nghe được nhị gia của Tây Đại Viện cùng mẫu thân hắn muốn Tôn Bặc Phương làm chủ, hung hăng xử trí người của Nam Đại Viện! Nếu không phải bọn họ thả yêu quái ra thì Tây Đại Viện cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.

Nguyên bản Tây Đại Viện đã không có nhiều người như các đại viện khác! Hiện nay sau một hồi đại chiến, Tây Đại Viện càng thêm quạnh quẽ.

Tôn Bặc Phương cùng Hiền trưởng lão thật vất vả mới trấn an được nhị gia của Tây Đại Viện và mẫu thân hắn, để cho bọn họ đi về trước nghỉ ngơi, liền lại nhận được tin Tứ gia Đông Đại Viện dẫn người đi Bắc Đại Viện tìm người tính sổ.

“Tại sao lại như vậy?” Tôn Bặc Phương đột nhiên cảm thấy mình rất mệt, không tâm tình đi quản những việc này.
Vinh trưởng lão nói: “Tộc trưởng! Này chỉ sợ cũng là kiếp nạn của Tôn gia chúng ta, vẫn là nhanh nghĩ cách giải quyết mới được, bằng không Tôn gia liền không xong.”

Hiền trưởng lão thở dài: “Hiện tại là tháng ba, còn hơn nửa năm… Không biết kế tiếp còn sẽ phát sinh chuyện gì.”

Tôn Bặc Phương mệt mỏi ngồi ở ghế, không muốn động.

“Bặc phương! Ông tức khắc viết thư cho Quốc Sư đại nhân, kêu ngài ấy ra chủ ý.” Phu nhân của Tôn Bặc Phương - Diêu Xu Uyển đi vào nói.

“Đúng vậy.” Tôn Bặc Phương vội lên tinh thần, kêu quản gia chuẩn bị giấy mực.

Đúng lúc này, người hầu trong viện mang theo một hộ vệ thân hình cao lớn vội vàng đi vào: “Tộc trưởng! Người của Hoàng Đô Thành tới.”

Tôn Bặc Phương bỗng chốc đứng lên, nhìn người tới: “Ngài là… Ngài là Diêu hộ vệ bên người Quốc Sư đại nhân?”
Khi lão đi gặp Ô Thần Tử, đã từng gặp qua người này hai lần.

Diêu hộ vệ cười: “Đúng vậy, kỳ thật vãn bối vẫn là người của Hoàng Đô Diêu gia, tên Cẩn Khôn, phụ thân là Diêu Xu Trí! Cho nên, hẳn là nên xưng các ngươi một tiếng dượng và cô mẫu.”

Diêu Xu Uyển kinh ngạc nói: “Ngươi là con của Xu Trí?”

Nàng sau khi thành thân, rất hiếm khi về Hoàng Đô! Cho dù trở về, cũng không nhát định có thể nhìn thấy người Diêu gia.

Nàng ở Diêu gia chỉ là thứ nữ, thân phận không cao, gả cho người thân phân cũng không cao! Trở lại Diêu gia sẽ không có khả năng có người tiếp đãi nàng… Cho nên không quen người trước mắt cũng thực bình thường.

“Đúng vậy! Cô mẫu.”

Diêu Xu Uyển nhanh mời hắn ngồi: “Không biết ngài lần này đến Tôn gia là vì chuyện gì?”

Diêu Cẩn Khôn tiếp nhận nước trà: “Ta là vì quốc sư đại nhân tới Tôn gia đưa thư.”
Vinh trưởng lão và hiền trưởng lão vừa nghe, vội vàng có tinh thần.

Tôn Bặc Phương vội vàng hỏi: “Quốc Sư đại nhân! Có phải đã nghĩ ra biện pháp giải quyết kiếp nạn Tôn gia hay không?”

Diêu Cẩn Khôn thần sắc ngưng trọng, từ trong lồng ngực móc thư ra đưa cho Tôn Bặc Phương: “Dượng! Ngài tự mình xem đi.”

Tôn Bặc Phương nhanh chóng mở phong thư ra, vừa lật, thư nội dung không dài, cuối cùng chỉ viết hai chữ —— phân gia.

Vẻ mặt của lão ngây ngốc, thư trong tay rơi xuống cũng không hề phát giác.

Lúc này đồng thời, Tôn Thư cũng thu được thư từ Hoàng Đô Thành đưa tới, mặt trên cũng chỉ có hai chữ —— phân gia.

Cậu hơi hơi mỉm cười, đem giấy viết thư chậm rãi gấp lại.

Tuy rằng thư không có ghi tên người gửi nhưng cậu biết là Thái tử Linh Mạch Hàn đưa tới.