Tôn Bặc Phương than cười một tiếng: “Tùy ý đi một chút.”
“Mau vào trong nhà ngồi”. Tôn Tiền Thanh mời hắn vào đại sảnh.
Quản Đồng nói: “Sắp đến buổi trưa, tổ phụ ở lại ăn cơm rồi đi.”
Tôn Bặc Phương muốn cự tuyệt, nhưng tưởng tượng lúc trở về, người của Tây Đại Viện có khả năng sẽ tìm lão xử trí người của Nam Đại Viện, liền đáp ứng ở Thư Thanh Viện ăn cơm trưa.
Đương nhiên, cũng không phải lão bất công với Nam Đại Viện không chịu trừng phạt bọn họ, lão cũng giận Tôn Tiền Cạnh bọn họ ngang nhiên đem đại yêu quái thả ra, hại chết nhiều con cháu như vậy, tâm sao lại không đau.
Chính là cho dù có xử phạt người của Nam Đại Viện, Tây Đại Viện cũng sẽ không bỏ qua như vậy! Bọn họ đối Nam Đại Viện tràn ngập hận ý nồng đậm, là muốn người của Nam Đại Viện đều chết hết. Nếu xử trí Nam Đại Viện, người Tây Đại Viện rất có khả năng sẽ thừa dịp Nam Đại Viện đang bị thương muốn mệnh bọn họ, đây không phải kết quả lão muốn nhìn thấy.
.
Thư Thanh Viện không khí thực yên tĩnh, mọi người vừa nói vừa cười, làm Tôn Bặc Phương luyến tiếc rời đi, nhưng nơi này chung quy không phải nơi lão muốn ở lại, cho nên ăn cơm xong, lão liền rời khỏi Thư Thanh Viện, về tới Bắc Cẩm Viện, bước lên tháp lâu hắn thích nhất.
…..
Gần đây, bởi vì phát sinh quá nhiều chuyện, lão đã rất lâu không lên đây.
Đứng ở trên đỉnh tối cao, nhìn phòng ốc thuộc về Tôn gia, trong lòng Tôn Bặc Phương ê ẩm, nếu mạnh mẽ lưu người lại Tôn gia, con cháu Tôn gia có khả năng một người tiếp một người đều sẽ chết ở chỗ này.
Cuối cùng tuyệt tử tuyệt tôn, nếu cho bọn họ đi ra ngoài, nói không chừng đúng như lời phu nhân, đại kiếp nạn sẽ khó phân tán đến trên người mỗi người, mọi người gánh vác một chút, nói không chừng thật có thể bình yên vượt qua một năm này. Tôn Bặc Phương ở tháp lâu suy nghĩ rất nhiều, đêm khuya mới xuống lầu.
Sáng sớm hôm sau, lão liền gọi tất cả mọi người đến Bặc Cẩm Viện.
Tứ đại viện vừa thấy mặt thiếu chút nữa lại đánh nhau! Lúc này, bọn họ chỗ nào còn giống thân nhân có quan hệ huyết thống, quả thực giống như là thù địch mấy trăm đời.
Tôn Bặc Phương nhìn bọn họ lấy những lời gian ác nói chuyện với nhau, hốc mắt có chút đỏ lên, Diêu Xu Uyển đi lên vỗ vỗ lưng trấn an lão, nguyên bản còn không hoàn toàn hạ quyết tâm Tôn Bặc Phương nhìn trường hợp như vậy, bỗng chốc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Các ngươi còn nhớ rõ đông chí ta hỏi thần… Ba nén nhang bị tắt không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn lão.
“Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi kết quả, ba nén nhang này là dự báo Tôn gia có đại kiếp nạn! Ta từng viết thư cho Quốc Sư đại nhân để ngài hỗ trợ, thư hồi âm nói…. Yêu cầu các ngươi rời khỏi Tôn gia tránh nơi đầu sóng ngọn gió, chờ qua một năm lại trở về! Giờ các ngươi quay về lập tức tìm nơi ở, năm ngày sau, phải rời khỏi Tôn gia.”
Sắc mặt mọi người biến đổi, sôi nổi nghị luận, nhưng không ai hoài nghi lời nói của Tôn Bặc Phương! Bởi vì tất cả mọi người đều biết Tôn Bặc Phương rất coi trọng Tôn gia đoàn kết, nếu không phải thật sự có chuyện, sẽ không tùy ý cho bọn họ rời đi.
Hiện tại, bọn họ vừa sợ vừa luyến tiếc nơi này, rốt cuộc đã ở nhiều năm như vậy, chắc chắn có cảm tình, chuyển đến dọn đi cũng phiền.
Có người hỏi: “Mấy đứa nhỏ đi học đường thì làm sao bây giờ?”
Tôn Bặc Phương nói: “Trước tạm dừng, chờ trở về lại tiếp tục! Các ngươi có thể dạy dỗ bọn nó, được rồi, mau trở về tìm phòng ở hết đi.” Tất cả mọi người đều sợ chậm hơn người khác một bước sẽ tìm không được phòng ở tốt, vội vàng giải tán, chỉ có người của Nam Đại Viện vẫn đứng tại chỗ.
Tôn Tiền Bân nói: “Tổ phụ! Chúng ta còn chưa giải cổ.”
Tôn Bặc Phương nói: “Vu sư ngày mai hẳn là sẽ đến Tôn gia, khi nào hắn tới, ta lập tức cho các ngươi giải cổ! Các ngươi hiện tại tìm phòng ở trước đi.”
Người của Nam Đại Viện đành phải rời đi… Trở lại Nam Đại Viện, Tôn Huyền Nhiên đầu tiên là cho hạ nhân đi tìm phòng ở! Sau đó, làm trò trước mặt Tôn Tiền Thanh đem những người khác đều gọi vào viện của lão, liền cố tình không để ý tới Tôn Tiền Thanh.
Tôn Tiền Thanh cười khổ một tiếng, cùng Quản Đồng và Tôn Hi về Thư Thanh Viện.
Tôn Hi nói: “Cha! Tổ phụ hẳn là không muốn cùng chúng ta ở chung! Bọn họ đều không coi chúng ta là người Tôn gia.” Tôn Tiền Thanh thở dài: “Không cùng nhau liền không cùng nhau.”
Quản Đồng an ủi ông: “Mấy người chúng ta ở chung! Tương đối thanh tĩnh một chút, không có phiền phức nhiều như vậy.”
Hiện tại thật vất vả có thể tách ra, nàng không thèm ở cùng một chỗ với các viện khác, sẽ lại gặp phải một đống lớn chuyện không thể hiểu được.
Tôn Tiền Thanh gật gật đầu.
“Cha, nương, Tiểu Hi! Các ngươi sao đứng ở đây?” Tôn Thư nhìn đến bọn họ đứng ở trong ngõ nhỏ, kỳ quái hỏi.
Tôn Hi quản không được miệng mình, lập tức liền nói chuyện Tôn Bặc Phương gọi đến cùng với việc Tôn Huyền Nhiên bài xích người một nhà bọn họ cho cậu.
Tôn Thư càng nghe khóe miệng tươi cười càng lớn, cuối cùng ngăn chặn nội tâm hưng phấn, cao hứng cười: “Phải không? Tổ phụ cho mọi người đều dọn ra ngoài… Vậy vừa lúc, Nguyên Dực khoảng thời gian trước ở bên cạnh Hắc phủ mua một tòa nhà lớn, mọi người có thể dọn vào ở.”