Mấy ngày sau, Tôn Thư không phải ngâm thuốc tắm, thì là cùng Nỗ Mộc học tập y thuật và cổ thuật kiếp trước chưa học xong.
Còn Hắc Nguyên Dực ngồi ở một bên vừa xem bọn họ thảo luận y lý, vừa đọc sách đả tọa tu luyện hoặc là cùng Hắc Càn chơi cờ, một ngày trải qua thập phần an tĩnh.
Có đôi khi trong lòng Tôn Thư nghĩ, thời gian nếu ngừng ở giờ khắc này thì tốt rồi.
Có điều, hiện thực thời gian lại trôi đi quá nhanh. Trong chớp mắt, ngày Tôn Đại Tôn Tiểu thành thân đã đến.
Cha cậu ngâm thuốc tắm đã được mười mấy ngày, là thời điểm đến Ôn Gia thăm người nhà.
Lúc Tôn Thư đi vào Ôn Gia, từ xe ngựa xuống nhìn hai chữ Tôn phủ, trong lòng đặc biệt châm chọc.
Đời trước, cậu cảm thấy Ôn Gia là nơi cậu tránh gió, là nơi thuộc về cậu, nhưng hôm nay cậu ngược lại thích những ngày ở Hắc phủ, chỉ có nơi đó mới làm cậu cảm thấy an tâm. Tôn Thư lấy lại tinh thần, đang muốn vào Tôn phủ, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng phía sau xe của cậu.
Sau đó, Nhị bá đại nhi tử Tôn An Dịch cùng tiểu nhi tử Tôn Ngọc từ trong xe ngựa bước xuống.
Tôn Ngọc sắc mặt tái nhợt, một bộ sắp ngất xỉu, người hầu bên người vội vàng đỡ lấy hắn.
“Tiểu Ngọc, ngươi không sao chứ?” Tôn An Dịch quan tâm hỏi.
TÔn Ngọc suy yếu lắc đầu: “Không có việc gì.”
“Ta xem chỗ Lý đại nhân ngươi vẫn là đừng đi nữa, ngươi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, an tâm chờ đợi năm mới.
Sau đó là rèn luyện, cho nên lúc này ngươi tuyệt đối không thể mắc sai lầm, để tránh không qua khảo hạch, đi không được rèn luyện.”
TÔn Ngọc nhướng mày: “Chỉ là ta không yên tâm đại ca ngươi đi một mình.”
Tôn An Dịch than nhẹ một tiếng: “Chuyện này xác thật có chút khó giải quyết, đến lúc đó, ta lại tìm thêm một người đi cùng là được. Cùng lắm thì, cùng người nọ chia đều ngân lượng.” Tôn Thư nghe đến đó, đã đại khái có thể đoán được bọn họ đi làm cái gì.
Đời trước, cậu thường nghe người khác nói Tôn An Dịch và TÔn Ngọc hay giúp các phú thương quý tộc làm một ít việc thương thiên hại lí. Nếu không phải bắt quỷ hồn hoặc lệ quỷ bị bọn họ hại chết, thì là dưỡng quỷ dưỡng yêu hại người, do đó kiếm một ít ngân lượng.
Lúc ấy, cậu nghe mấy đồn đãi này cảm thấy là lời nói vô căn cứ, không tin TÔn Ngọc bọn họ sẽ làm loại chuyện thiếu đạo đức này. Nhưng đời này cậu sẽ không đơn thuần cho rằng bọn họ thật sự chỉ là loại người bắt quỷ trừ yêu làm việc thiện.
Tôn Thư cười chào hỏi Tôn An Dịch bọn họ: “Nhị ca, Ngũ ca, các ngươi đi đâu về vậy?”
Tôn An Dịch thấy là Tôn Thư, nhàn nhạt đáp: “Không có đi đâu.” TÔn Ngọc ôn hòa cười: “Tiểu Nhược, ngươi hôm nay lại trở về thăm thúc thúc thẩm thẩm a.”
“Ân, đúng vậy.”
Tôn An Dịch không muốn cùng Tôn Thư nhiều lời, trầm giọng nói: “Tiểu Ngọc, thân thể ngươikhông thoải mái, ít nói chuyện đi.”
TÔn Ngọc đối Tôn Thư xin lỗi cười: “Tiểu Nhược, xin lỗi, ta thân thể không thoải mái, đi về trước nghỉ ngơi.”
“Được, Ngũ ca, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Tôn Thư lúc bọn họ rời khỏi, thu lại ý cười. Cậu không tin người Ôn Gia không biết bọn họ làm việc này, nói không chừng Ôn Gia những người khác cũng giống bọn họ thông đồng làm bậy, chỉ là Thư Thanh Viện bọn cậu không biết thôi.
Tôn Thư tiến vào Tôn phủ, đi vào Thư Thanh Viện, lại nhìn thấy Tôn Tiền Thanh khoác áo choàng ra tới.
“Cha, ngài muốn đi ra ngoài?” “Ân, tằng tổ phụ ngươi gọi ta qua một chuyến.” Tôn Tiền Thanh nghĩ nghĩ: “Ngươi thành thân đến bây giờ còn không có đi gặp qua tằng tổ phụ bọn họ, thật sự về lý không hợp, ngươi liền chuẩn bị mấy phần lễ cùng ta qua đi, để tránh những người khác nói xấu.”
Tôn Thư nghi hoặc: “Chính là, trên người ta không có quà tặng, làm sao chuẩn bị?”
Tôn Tiền Thanh híp híp mắt: “Từ quà tặng Nguyên Dực đưa tới chọntớiy cái ra là được.”
Tôn Thư nghe được cha nói muốn lấy lễ vật Hắc Nguyên Dực đưa tới làm quà tặng cho Tôn Bặc Phương, liền cảm thấy cha hẳn là đoán được Tôn Bặc Phương vì sao tìm tới.
Mà nếu cậu đoán không sai, những người đó là nhòm ngó quà tặng quý báu Hắc Nguyên Dực đưa tới.
Hừ!
Thật là mặt dầy vô sỉ, lấy đi sính lễ của cậu không nói, còn muốn lễ vật của Hắc Nguyên Dực.