Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 44: Vô sự hiến ân cần



Tôn Thư thấy Hắc Nguyên Dực ăn xong một khối lại một khối, chạy nhanh ngăn lại: “Đợi lát nữa phải đi ngủ, ăn quá nhiều bị khó tiêu, mỗi dạng nếm một khối là được, cái khác lưu lại ngày mai ăn tiếp.”

Hắc Nguyên Dực mỗi đĩa điểm tâm nếm một khối, liền buông chiếc đũa, nghỉ ngơi một lát, Tôn Thư lại lệnh thi nguyên, Thi Diệc mát xa cho hắn, thả lỏng thả lỏng thân thể.

khi đi ngủ, thi nguyên thay Tôn Thư bỏ đi áo ngoài liền rời khỏi phòng.

Tôn Thư không có trực tiếp nằm đến trên giường, xoay người đối Hắc Nguyên Dực nói: “Ta cởϊ áσ cho ngươi.”

Hắc Nguyên Dực bất động thanh sắc mà nhìn cái bụng tròn của hắn đụng vào bụng của mình, lại nhìn hắn vươn tay vụng về cố hết sức mà cởi bỏ quần áo giúp mình, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Tôn Thư thay hắn cởi đến trên thân chỉ còn lại có áo trong, thở ra một hơi: “Ta thân thể quá béo, ngồi xổm không được, chính ngươi tự đem quần cởi đi.”
Nói xong, hắn nằm tới vị trí giường đệm bên trong.

Hắc Nguyên Dực không nhanh không chậm mà cởϊ qυầи, nằm đến trên giường, nghiêng người nhìn Tôn Thư nhạt giọng mở miệng: “Nói đi.”

Vô sự hiến ân cần, nhất định là có việc yêu cầu với hắn.

Tôn Thư ánh mắt sáng ngời, chính là chờ hắn nói lời này.

Hắn nhanh chóng lật thân lại hỏi: “Ta nghe Thi Hựu nói ngươi sẽ luyện chế pháp khí?”

Đời trước hắn căn bản không biết Hắc Nguyên Dực sẽ luyện chế pháp khí.

“Ân.” Hắc Nguyên Dực nghĩ đến mấy ngày hôm trước, tên này chê hắn nói ít, liền hỏi nhiều một câu: “Ngươi phải làm pháp pháp khí?”

“Đúng vậy.” Tôn Thư vui sướng hỏi: “Ngươi có rảnh giúp một chút không?”

“Có, ngươi phải làm nhiều hay ít?”

Tôn Thư đáy mắt hiện lên một chút ngượng ngùng: “Rất nhiều.”
Hắc Nguyên Dực không tiếp hỏi, chậm rãi đợi hắn nói tiếp.

“Ta muốn đem sính lễ cùng quà tặng líc trước ngươi đem tới dùng hết.” Tôn Thư xoay người nằm thẳng: “Để tránh Tôn gia vẫn luôn nhòm ngó đồ vật ngươi đưa.”

Còn có những dược liệu quý báo, hắn cũng phải tìm sư phụ hỗ trợ toàn bộ luyện chế thành đan dược.

Hắc Nguyên Dực nhướng mày, hắn đưa tài liệu rất nhiều, nếu chỉ dựa vào hắn một người toàn bộ luyện chế xong, ít nhất muốn tới năm sau.

Tôn Thư thấy hắn không lên tiếng, hỏi: “Có phải hay không nhiều quá? Nếu là ngươi một người làm không được nhiều như vậy, ta lại tìm thêm đại sư pháp khí hỗ trợ.”

Hắc Nguyên Dực nói: “Muốn qua năm mới mới có thể luyện chế xong hết nấy tài liệu.”

“Còn hơn hai tháng mới đến lúc đại ca đi ra ngoài rèn luyện, chỉ cần trước lúc hắn đi rèn luyện làm xong là được.”
Hắc Nguyên Dực không nói nữa, đem tay đáp ở trên bụng, xoa xoa, đem một tia linh lực truyền vào thân thể hắn.

“Cảm ơn.” Tôn Thư biệt nữu nói xong, không được tự nhiên ho nhẹ: “Ta nghe Tôn gia người ta nói Tây Sách Hí Viên biến thành phế tích, là ngươi làm sao?”

“Ân.” Hắc Nguyên Dực vỗ vỗ cái bụng co dãn.

Tôn Thư làm lơ động tác này, khen: “Làm tốt lắm, lần sau còn dám dùng chuyện của chúng ta viết hí khúc, lại đi hủy bọn họ hí viên.”

Ai cho hí viên tùy ý dùng bọn họ chuyện biên soạn chuyện xưa cho người giải trí, quá mức chính là chuyện xưa nội dung không chỉ có quá mức quá thái quá, còn làm xấu danh dự. Mà hắn cao hứng chính là khi Tây Sách Hí Viên biến thành phế tích, muốn từ Nam Đại Viện sổ sách bỏ ra ngân lượng sửa chữa hí viên, đại bá bọn họ khẳng định sẽ vì chuyện tiền bạc đau lòng đến nỗi tối ngủ không được, đáng tiếc không thể thường xuyên làm chuyện như vậy, bằng không, cha thân là Nam Đại Viện tam gia cũng sẽ bị liên lụy.
Hắc Nguyên Dực thu hồi tay, nhắm mắt ngủ.

Tôn Thư nghiêng người nhìn hắn.

Không có ánh nến chiếu vào, đầy mặt màu đen vảy có vẻ đặc biệt âm trầm khủng bố, cũng không biết nói sao, hắn lại rất muốn sờ sờ khuôn mặt này.

Tôn Thư nhìn chằm chằm hồi lâu, ma xui quỷ khiến, vươn ra ngón tay chọc chọc vảy trên mặt Hắc Nguyên Dực, lớp vảy thô ráp làm hắn cảm thấy xúc cảm đặc biệt không tốt.

Đột nhiên, Hắc Nguyên Dực mở hai mắt.

Tôn Thư cả kinh, cuống quít thu hồi tay, lật người đưa lưng về phía hắn.

Hắc Nguyên Dực: “……”