Hắc Nguyên Dực luôn luôn lạnh nhạt cũng bị ảnh hưởng, khóe miệng cong lên độ cung nhợt nhạt, bỗng nhiên hiểu ra lời khi Tôn Thư uống say nói, có thân nhân ra tới nghênh đón cảm giác xác thật thực tốt, có thể thấy được bọn họ coi trọng mình.
*
Tôn Thư hướng mấy người Tôn Tiền Thanh nhất nhất vấn an.
Tôn Tiền Thanh cười nói: “Thời tiết lạnh, mau vào trong phòng ngồi.”
Tôn Thư cho một ánh mắt với Đản Đản đang được Hắc Nguyên Dực nắm tay, ý bảo nó nhanh chào hỏi mọi người.
.
Đản Đản lập tức nhào về phía Tôn Tiền Thanh: “Tổ phụ hảo.”
Tôn Tiền Thanh và Quản Đồng sửng sốt: “Tiểu Nhược! Đứa nhỏ này là……”
Tôn Thư cười tủm tỉm nói: “Nhi tử của ta.”
*
“Nhi tử của ngươi ?” Tôn Tiền Thanh sẽ không cho rằng đứa nhỏ này thật là của Tôn Thư, nhưng lại không thể hỏi cậu trước mặt Hắc Nguyên Dực. Hắn khom người bế Đản Đản lên, nhìn khuôn mặt của nhóc, không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp.”
.
Quản Đồng và Tôn Hi thấy Đản Đản đáng yêu như vậy đều cướp muốn ôm. Trước khi tới đây, Tôn Thư đã dặn dò Đản Đản nhận người như thế nào, cho nên, khi Quản Đồng ôm nó, lập tức liền ngọt ngào kêu lên: “Tổ mẫu hảo, tiểu cô cô hảo, đại bá bá hảo.”
.
Âm thanh mềm mại non nớt đều làm tâm mấy người Quản Đồng mềm theo.
Tôn Trúc một bên đùa với nhóc một bên hỏi: “Tiểu Nhược, đứa nhỏ này tên gọi là gì?”
“Tên là Hắc Ngô Khung! Nhũ danh gọi Đản Đản.”
*
Tôn Hi lập tức liền thích cái tên Đản Đản này: “Nhũ danh Đản Đản này thật đáng yêu.”
*
“Bên ngoài trời lạnh, đừng để hài tử bị lạnh, có gì muốn nói, chúng ta vào trong phòng nói.” Tôn Tiền Thanh cho bọn họ đi vào làm ấm người. *
Vào đại sảnh, Tôn Thư liền đem pháp khí Hắc Nguyên Dực đã luyện chế tốt lấy ra để trên mặt bàn: “Cha, bốn cái pháp khí này là ta dùng nguyên liệu của các đại bá luyện chế, các ngươi về sau mang nó ở trên người.”
*
Cậu cầm lấy một cái vòng tay màu tím: “Cái vòng ngọc tử kim này là pháp khí phòng ngự, cho nương mang thích hợp nhất, ngọc bội đeo lưng màu vàng Phật ly là pháp khí bắn ngược chú thuật của người khác là cho tiểu muội dùng, cuối cùng hai cái pháp khí ngọc bội đeo lưng là pháp khí công kích, cha và đại ca có thể tùy ý chọn một cái.”
.
Mấy pháp khí này là cậu cố ý kêu Hắc Nguyên Dực làm thành dạng có thể mang trên người, mục đích chính là muốn chọc giận Tôn Tiền Cạnh bọn họ.
*
Tôn Tiền Thanh hỏi: “Còn pháp khí của ngươi?”
Tôn Thư chỉ chỉ pháp khí ngọc bội màu trắng treo ở bên hông: “Ta ở chỗ này, giống với của nương là pháp khí phòng ngự.” *
Tôn Tiền Thanh thấy tiểu nhi tử cũng có pháp khí mới an tâm.
Tôn Thư nói: “Một mình Nguyên Dực lo liệu không hết quá nhiều việc, trước mắt cũng chỉ làm này mấy cái pháp khí, chờ khi cái khác làm tốt lại đưa lại đây.”
“Di!” Tôn Hi nhìn Tôn Thư, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Nhị ca! Ta phát hiện ngươi gầy đi.”
*
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tôn Thư.
Quản Đồng cẩn thận đánh giá Tôn Thư, cao hứng nói: “Thật sự gầy đi.”
Bọn họ đã có nửa tháng không gặp qua Tôn Thư, mới có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Tôn Thư gầy.
*
“Thật sự?” Tôn Thư nghe bọn họ nói cậu gầy, đặc biệt cao hứng.
Tôn Trúc cười gật gật đầu: “Xác thật là gầy, cả khuôn mặt không còn mượt mà như trước, ngươi nhìn xem áo bông trên người của ngươi đều rộng ra không ít.” *
Tôn Thư cũng cảm giác được quần áo trên người rộng thùng thình không ít, không giống khoảng thời gian trước, quần áo đều sắp bị cậu làm nứt.
*
Tôn Tiền Thanh vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Nhược! Con không phải là vì giảm béo nên kiêng ăn kiêng uống chứ?”
.
Trước kia cũng từng có tình huống như vậy, chính là, càng ăn kêng càng phì, cuối cùng bị bệnh nằm ở trên giường.
“Không có ăn kiêng, là Nguyên Dực mời đến y sư thay ta trị liệu.”
.
Tôn Trúc vỗ vỗ Hắc Nguyên Dực bả vai, cảm kích nói: “Nguyên Dực! Cảm ơn ngươi tìm y sư trị liệu cho đệ đệ ta.”
*
Hắc Nguyên Dực đơn giản đáp một câu: “Hắn là phu nhân của ta.”
Lời này ý là ‘Tôn Thư là phu nhân của ta, tìm người trị liệu cho phu nhân nhà mình là chuyện tất nhiên.’
Tất cả mọi người đều hiểu lời hắn nói, không khỏi nhìn nhau cười.