Cổ Thanh Phong không nói gì, xoay người đi kiểm tra mấy hạt giống, lúc này Vương Đại Sơn mới chạy tới hạ giọng nói: “Công tử, chúng ta nhanh đi thôi bọn họ tới rồi?”
Hửm?
Cổ Thanh Phong ngẩng đầu, thấy bảy tám tên lông bông đang đi về phía này, trong đó dẫn đầu là một gã trẻ tuổi mặt dài, xoay một chiếc quạt trong tay cười lạnh nói: “Ôi chao, đây không phải là Xích Viêm công tử nhân trung chi long sao? Nghe nói âm luật của ngươi đàn nghe hay lắm, hay là đàn cho các đại gia đây nghe một khúc đi!”
Gã trai đi đầu đầy mặt kiêu căng ngang ngược, quát: “Dám tranh nữ nhân của Lý thiếu gia chúng ta, lần này dạy dỗ ngươi một chút, thức thời thì cút xa xa ra cho ta nếu không sẽ phế ngươi luôn!”
“Một đám oắt con, muốn phản à, đứng hết lên cho lão tử đi trồng linh điền đi!”
Cổ Thanh Phong đột nhiên gầm lên một tiếng, bảy tám tên nằm trên đất sau khi ăn mấy cú đá không còn dám phản kháng, chỉ bụm hai má sưng phù, lau nước mắt đứng lên đi trồng linh điền.