Tôn Thượng

Chương 8: Vân hồng



“Hì hì, vậy thì cám ơn ngươi nữa nha, ngươi yên tâm, sau khi chuyện thành công, ta nhất định mời ngươi ăn sơn hào hải vị, còn tìm cho ngươi công việc có thể làm, để ngươi về sau không còn phải lưu lạc tứ xứ.”

Vừa nói, Âu Dương Dạ đưa tay từ trên đầu Cổ Thanh Phong kéo xuống một sợi tóc, sau đó lại kéo xuống một sợi tóc của mình, đem hai cây sợi tóc thắt ở cùng một chỗ, phất tay đánh một đạo Linh quyết, ngay sau đó hai cây sợi tóc liền biến thành hai chiếc nhẫn nhỏ mỏng như sợ tóc.

“Này, mang theo trên tay, giữa chúng ta liền có thể truyền âm bí mật cho nhau, đến lúc đó ngươi nghe lệnh của ta.” 

Cổ Thanh Phong tiếp nhận một chiếc nhẫn sợi tóc, cảm thấy bất ngờ, cười nói: “Ngươi nghĩ vẫn rất chu đáo.”

“Đến lúc đó ngươi nhớ lấy không nên nói lung tung, hết thảy nghe ta chỉ huy, ta để ngươi làm cái gì ngươi làm cái đó, nếu không lộ ra cái gì sẽ gay go, được rồi, đừng nói chuyện tranh thủ thời gian đeo chiếc nhẫn đi, bọn hắn tới rồi.”

Cổ Thanh Phong nhìn nhìn chiếc nhẫn mang hai sợi tóc cười cười mang trên ngón trỏ, lúc này sau lưng truyền đến một giọng của nữ nhân. 

“Yo, vừa rồi ta còn tưởng rằng hoa mắt, đây không phải Âu Dương sư muội đây sao?”

Diệp Hủy nhìn cũng không lớn, dáng vẻ giống như hai mươi tuổi, nhưng ăn mặc lại rất trưởng thành, mà trên người mang theo các loại trang sức nhìn thật sự quá nhiều, trên cổ đeo dây chuyền phỉ thúy màu lam, cổ tay mang theo bốn cái vòng tay, hai tay đeo năm sáu cái nhẫn, trang điểm đậm, đi tới lắc lư cái eo, không giống đệ tử tu hành của môn phái, giống phụ nữ phóng đãng trà trộn vào hơn.

“Vừa rồi nghe Lý Sâm nói vị Xích Diễm công tử mà ngươi bị tiếng sét ái tình kia rốt cục lộ diện rồi, là thật sao?” 

Âu Dương Dạ không có phản ứng, mà Diệp Hủy tự mình nói, càng không khách khí ngồi đối diện, liếc mắt nhìn Cổ Thanh Phong, không khỏi che miệng ha ha ha bật cười.

“Diệp Hủy! Ngươi cười cái gì!”

Âu Dương Dạ rất ghét nữ nhân trước mắt này, muốn bao nhiêu chán ghét có bao nhiêu chán ghét, chán ghét đến nỗi mỗi lần nhìn thấy Diệp Hủy đều có loại xúc động muốn giết người. 

“Tên này chính là vị Xích Diễm công tử kia mà ngươi nói kiệt xuất trong nhân gian sao? Là hắn sao? Ha ha ha... Thật sự là chết cười ta rồi, ha ha ha...”

Diệp Hủy ngồi trên ghế, vừa nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay, vừa miệng cười đánh giá Cổ Thanh Phong, trong lời nói cũng tràn đầy sự chế giễu.

“Ta nói Âu Dương sư muội, Xích Diễm công tử mà ngươi nói là người kiệt xuất tinh thông tiên đạo thập nghệ mà, coi như ngươi muốn tìm người giả mạo, tối thiểu cũng phải tìm người ra dáng chút chứ? Không phong độ nhẹ nhàng, chí ít cũng phải anh tuấn? Thật không biết ngươi nghĩ thế nào, làm sao tìm được một người muốn khí chất không có khí chất, muốn tinh thần không có tinh thần để giả mạo Xích Diễm công tử mà ngươi hư cấu ra.” 

“Hư cấu ra? Thật sự là buồn cười, Diệp Hủy sư tỷ, ngươi chưa từng nghe qua đại danh Xích Diễm công tử, chỉ có thể cho thấy ngươi kiến thức nông cạn mà thôi.” Âu Dương Dạ khinh thường cười lạnh nói: “Còn giả mạo? Thật ngại quá, Diệp Hủy sư tỷ, ngồi ở trước mặt ngươi chính là Xích Diễm công tử.”

Hai nữ nhân vừa gặp mặt liền lời qua tiếng lại, Diệp Hủy kia xem ra cũng không phải dạng vừa, không phải chế giễu chính là cười nhạo, mà Âu Dương Dạ cũng không yếu thế, rõ ràng là giả nhưng nàng lúc nói mặt không đổi sắc, tuyệt không chột dạ, ánh mắt ngạo khí kia, giọng điệu tự tin kia, thật giống như ngồi bên cạnh nàng thật sự là Xích Diễm công tử, điều này không khỏi làm cho Cổ Thanh Phong tán thưởng, khả năng diễn xuất của tiểu nha đầu quả thực vi diệu.

“Âu Dương sư muội, ngươi cũng không cần diễn trò, ngươi không phải là ngưỡng mộ Vân Hồng sư huynh cùng ta kết thành đạo lữ sao? Cho nên mới hư cấu cho mình một đạo lữ giả mạo, ha ha... thật là khiến người ta buồn cười” 

“Ta sẽ ngưỡng mộ ngươi?” Âu Dương Dạ phảng phất nghe thấy được điều buồn cười nhất trên thế giới, cười rất là phô trương, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Hủy, hừ lạnh nói: “Cho xin, Diệp Hủy sư tỷ, ngươi đừng quên, Vân Hồng sư huynh ngay từ đầu một mực cầu ta, là ta không để ý hắn, hắn mới cùng ngươi kết thành đạo lữ, còn nói ta ngưỡng mộ? Ngươi cũng thật là biết nói đùa nha...”

“Ngươi!”

Có lẽ là Âu Dương Dạ đánh trúng vào đểm yếu của Diệp Hủy, làm sắc mặt nàng ta bỗng nhiên trầm xuống. 

Cổ Thanh Phong bên cạnh vẫn như cũ nhàn nhã ngồi trên ghế, một ngụm lại một ngụm uống rượu, hai nữ nhân đấu khẩu, hắn nghe thẳng lắc đầu, suy nghĩ hiện tại đời sống cá nhân của người tuổi trẻ thực sự quá loạn.

Đúng lúc này, không gian đột nhiên xuất hiện tiếng động, Cổ Thanh Phong nhìn quanh, gây nên tiếng động dường như là một nam tử, nam tử nhìn ước chừng chừng ba mươi tuổi, thân mang một bộ áo trắng, lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, hắn dường như rất nổi tiếng, thời điểm xuất hiện, hiện trường rất nhiều thiếu niên thiếu nữ đều nhao nhao hướng ánh mắt sùng bái, nam tử dáng vẻ ôn tồn lễ độ, cùng mọi người chào hỏi.

Bên cạnh hắn còn một người trẻ tuổi đi theo, Cổ Thanh Phong biết hắn, chính là Lý Sâm. 

“Ha ha, Vân Hồng sư huynh chỗ này.”

Diệp Hủy đứng dậy phất phất tay, nam tử áo trắng kia cùng Lý Sâm đi tới, có lẽ là cố ý muốn để tất cả mọi người biết thiên tài nhạc nghệ Vân Hồng là đạo lữ của mình, khi Vân Hồng đi tới, Diệp Hủy rất tự nhiên đem hắn kéo đến bên cạnh mình, kéo cánh tay Vân Hồng.

“Âu Dương sư muội, lại gặp mặt rồi...” 

Âu Dương Dạ gật gật đầu, hỏi: “Vân Hồng sư huynh, ở đây có nhiều vị trí như vậy, huynh làm gì ngồi ở chỗ này.”

“Ha ha, làm sao không hoan nghênh ta phải không?” Vân Hồng có chút cười nhạt, sau đó nhìn về phía bên cạnh Cổ Thanh Phong, nói: “Nghe Lý Sâm sư đệ nói vị Xích Diễm công tử chỉ nghe danh không thấy mặt kia cũng tới, cho nên ta muốn làm quen một chút, mà ta cũng rất muốn biết vị Xích Diễm công tử để Âu Dương sư muội vừa gặp đã cảm mến rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Diệp Hủy bên cạnh rót rượu ngon cho Vân Hồng, cười nói: “Sư huynh, ngươi cũng không phải không biết Xích Diễm công tử từ đầu chính là do Âu Dương sư muội hư cấu ra, nàng ấy, sợ chúng ta không tin, cho nên hôm nay liền cố ý tìm đến một tên giả mạo, ha ha! Sư huynh, hiện tại huynh biết Âu Dương sư muội mà huynh trước kia nhìn trúng là hạng người gì chưa?” 

“Diệp Hủy sư tỷ, miệng ngươi sạch sẽ chút, ta nhắc lại một lần nữa, hắn chính Xích Diễm công tử mà ta vừa gặp đã nhất kiến chung tình.”

Âu Dương Dạ tâm tình rõ ràng bắt đầu mất hứng, mà nàng càng ngày càng cảm thấy chuyện này từ đầu chính là một sai lầm, nếu như ngay từ đầu không nói với tên Lý Sâm này về Xích Diễm công tử, thì chả có chuyện gì, dù Diệp Hủy đồ quỷ đáng ghét vẫn luôn chất vấn, nhưng nàng không tìm thấy cái gì có ý nghĩa thực chất, mình chỉ cần một mực chắc chắn Xích Diễm công tử tồn tại, nàng ta cũng nói không ra cái gì.

Thế nhưng! 

Thế nhưng ta vì lúc trước đầu óc nóng lên liền nói láo tên này là Xích Diễm công tử!

Đáng chết!

Làm sao bây giờ? 

Chờ một lúc nếu như Diệp Hủy đồ quỷ đáng ghét này để tên này chứng minh chính là Xích Diễm công tử thì làm sao bây giờ?

Đến lúc đó kết cuộc như thế nào!

Đau đầu a! 

Làm sao bây giờ đâu.

Ngươi nói tìm ai không tốt, làm gì hết lần này tới lần khác tìm tiểu tử này giả mạo, nhớ tới tên này vẫn là trúc cơ phế thể, Âu Dương Dạ hối hận đến phát điên.

Làm sao bây giờ? 

Chỉ có thể kiên trì liều chết đi tiếp thôi!

Tuyệt đối không thể để cho chuyện này bại lộ!

Càng không thể lộ ra bất cứ cái gì đáng nghi! 

Nghĩ đến đây, Âu Dương Dạ quyết tâm liều mạng, ra vẻ khuôn mặt tươi cười, ngồi bên cạnh Cổ Thanh Phong, kéo cánh tay, mỉm cười nói: “Thanh Phong để ta giới thiệu cho huynh một chút, Lý Sâm huynh từng gặp rồi? Nữ nhân này tên Diệp Hủy, vị này là Vân Hồng, bọn họ giống ta đều là đệ tử phái Vân Hà.”

“Thanh Phong? Ha ha! Âu Dương sư muội.” Diệp Hủy cứ tiếp tục nghịch chiếc nhẫn của mình, khi thì tháo xuống khi thì đeo lên, khi thì lại đưa tay ra cố ý khoe khoang, cười nói: “Ta vừa rồi nhớ rất rõ ngươi nói hắn chính là Xích Diễm công tử đấy.”

“Không sai a! Xích Diễm công tử chỉ là đạo hiệu của huynh ấy, huynh ấy họ Cổ, tên Thanh Phong, không được sao?” 

“A, Âu Dương sư muội, đến bây giờ ngươi còn chết không chịu thừa nhận... Ha ha! Ta...”

Diệp Hủy đang muốn nói cái gì, lúc này Vân Hồng ngồi bên cạnh nàng cười nói: “Nếu Âu Dương sư muội nói vị này là Xích Diễm công tử, như vậy hắn nhất định là, ta tin tưởng Âu Dương sư muội.” Diệp Hủy giống như không nghĩ tới Vân Hồng sẽ nói như vậy, vừa mới chuẩn bị mở miệng, Vân Hồng phất tay ngắt lời, sau đó nhìn về phía Cổ Thanh Phong, miệng nở nụ cười vui vẻ.

“Nghe Âu Dương Dạ sư muội nói, Xích Diễm công tử có được tư chất ngút trời, ngộ tính vô song càng xứng danh là kiệt xuất trong thiên hạ.” 

Cổ Thanh Phong ngược lại nhìn dáng vẻ rất nhàn nhã tự tại, từ đầu đến cuối đều là như thế, vẫn luôn vểnh chân bắt chéo, ăn linh quả, thưởng thức rượu ngon, thời điểm Vân Hồng hỏi thăm, bên tai lập tức truyền đến truyền âm mật ngữ của Âu Dương Dạ: Này, ngươi bây giờ không phải là kẻ trúc cơ thất bại, mà là nhân trung chi long, cho nên phải có ngạo khí, rất cao ngạo, rất ngông cuồng, rất cao lạnh, giọng điệu trả lời nhất định phải khí thế!

Được rồi.

Cổ Thanh Phong trong lòng thực cảm thấy buồn cười, nếu tiểu nha đầu đều nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm theo, ưỡn ngực, rót cho mình một ly rượu ngon, nhìn Vân Hồng, ra vẻ tư thái cuồng ngạo, hất cằm lên, dáng vẻ cao ngạo không coi ai ra gì, khiêu khích nói: “Ta chính là nhân trung chi long biệt hiệu Xích Diễm công tử, thì sao? Ngươi không phục sao?” 

Tốt!

Cứ như vậy!

Tiếp tục duy trì! 

Tiếp tục nhất định phải cuồng!

Âu Dương Dạ ném cho một ánh mắt tán thưởng.

“Ồ?” Vân Hồng bưng lên một chén rượu ngon, để tới bên miệng, cười nhạt nói: “Nghe nói huynh tiên đạo thập nghệ đều có, nhất là âm luật, đặc biệt là nhân tài kiệt xuất, không biết có thể lĩnh giáo một chút.” 

“Lĩnh giáo?” Cổ Thanh Phong cười mỉm trả lời: “Không có vấn đề, thoải mái lĩnh giáo.”

Lời thoại vừa rơi xuống, bên tai liền truyền đến truyền âm mật ngữ của Âu Dương Dạ: Đáng chết! Ngươi sao có thể đồng ý chứ, hắn rõ ràng muốn thử dò xét ngươi đó!

Cổ Thanh Phong cũng dùng truyền âm mật ngữ đáp lại: Ngươi không phải nói để cho ta thoải mái ngông cuồng, kiêu ngạo một chút sao. 

Ta để ngươi thoải mái, không phải để ngươi tùy tiện cái gì cũng đồng ý, đáng chết, nếu như chờ một lúc lộ ra sơ hở gì, để bọn họ vạch trần ngươi là giả mạo, ta về sau không còn mặt mũi gặp ai nữa!

Yên tâm, không phải chỉ là lĩnh giáo âm luật thôi sao, ta ở phương diện này là cao thủ, sẽ không lộ ra sơ suất.

Ngươi thì cao thủ khỉ gió gì! 

Bà cô ta đây lần này bị ngươi hại thảm rồi!

Làm sao bây giờ?

Hay là mang theo tên này nhanh chóng rút lui? 

Không!

Không được!

Nếu như cái này rời đi chẳng phải là không đánh đã khai sao? Đến lúc đó Diệp Hủy cái đồ quỷ đáng ghét này khẳng định sẽ... 

Trời ạ!

Nếu như không đi, nên làm cái gì? Chờ một lúc Vân Hồng một khi lĩnh giáo âm luật, vậy khẳng định lộ ra sơ hở!

Làm sao bây giờ! 

Âu Dương Dạ thật sự muốn điên rồi, gấp quá hỏng việc, càng hối hận muốn bóp chết mình!