Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú của Ngô Diệc Phàm kề, hắn mặt không thay đổi ngồi trên giường, tóc có chút rối, thấy Lộc Hàm tỉnh dậy, mới không vui nói: “Đầu tôi đau.”
“A?”
“Đau đầu.”
Vẻ mặt Ngô Diệc Phàm buồn bực.
“… Nga.”
Lộc Hàm còn mặc áo ngủ, bò dậy, lười biếng ngáp một cái, rồi vươn tay nhu nhu thái dương cho hắn: “Như vầy có khá hơn chút nào không?”
“Ừ.”
Ngô Diệc Phàm còn hơi say rượu yên lặng gật đầu.
“Bữa sáng muốn ăn gì?”
Lộc Hàm tùy ý hỏi.
“Không có…”
“Không có hành, tôi biết rồi.”
Ngô Diệc Phàm còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã rất tự giác mà gật đầu, hỏi tiếp: “Thế nên tôi mới hỏi anh, còn có yêu cầu nào khác không?”
“Sữa nóng.”
Ngô Diệc Phàm rầu rầu trả lời.
“Được, để cho anh gọi bữa sáng nhé.”
Lộc Hàm hỏi.
“Ừ.”
Ngô Diệc Phàm gật đầu.
“Được rồi, chủ biên.”
Có chút do dự, nghĩ đến tình cảnh ba chấm tối qua khi Ngô Diệc Phàm say, Lộc Hàm lưỡng lự mở miệng: “Anh bình thường có… đọc tiểu thuyết ngôn tình Mary Sue không?”
“Thỉnh thoảng sẽ đọc.”
Ngô Diệc Phàm dừng một chút, trên mặt xẹt qua một tia quẫn bách không dễ phát hiện, không được tự nhiên khụ khụ hai tiếng, nói: “Tìm hiểu thị hiếu người đọc.”
“Nga, rất chuyên nghiệp nha.”
Lộc Hàm thờ ơ đáp, sau mới phản ứng kịp, thành tâm nhắc nhở: “Nhưng đọc tổng tài văn ít thôi, hại não lắm.”
“Biết rồi.”
Ngô Diệc Phàm có chút thẹn quá thành giận.
“Được rồi, tổng tài, nga không, chủ biên, còn có một việc.”
Lộc Hàm dừng động tác xoa bóp lại, nỗ lực để mình có vẻ nghiêm túc một chút, mở miệng nói: “Tôi suy nghĩ hơn nửa đêm, quyết định nói cho anh biết.”
“Cậu lại làm chuyện gì nữa rồi?”
Ngô Diệc Phàm hoài nghi nhìn cậu.
“Không phải là chuyện xấu, nói đúng hơn, có thể nói là chuyện tốt.”
Lộc Hàm xấu hổ che mặt: “Cái đó, tôi thích anh.”
Làm một người đàn ông Bắc Kinh thuần khiết, quan trọng nhất là làm việc nhanh gọn lẹ, loại chuyện tỏ tình này cũng không ngoại lệ, thích thì nói, giấu trong lòng làm gì.
Nhưng mà, tuy là nói như vậy, Lộc Hàm vẫn khẩn trương đến hai tay đều run.
“Nga.”
Cũng không biết hắn là chưa tỉnh rượu hay là nghe không hiểu, Ngô Diệc Phàm vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói: “Ai cũng thích tôi mà, cám ơn cậu nhé.”
Lộc Hàm sững người.
Ai cũng thích anh cái rắm a! Chỉ có tôi mù rồi mới đi thích anh thôi đó! Mẹ nó sao mình lại có cảm giác không hài lòng vậy trời! Còn cám ơn nữa, chuyện quái gì vậy!
“Không phải, không phải kiểu đó.”
Lộc Hàm có chút khóc không ra nước mắt, chân tay luống cuống giải thích: “Ừm, thích kiểu này là, ha ha… Giống như ba mẹ của anh thích nhau vậy đó…”
“Tôi đại khái hiểu được ý của cậu mà, đừng có gấp, đợi tôi suy nghĩ cái đã.”
Để trấn an tâm tình đối phương, Ngô Diệc Phàm dùng hai tay đè chặt vai cậu, mắt tạm thời rời khỏi gương mặt của Lộc Hàm, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng nói: “Cậu là đồng tính luyến ái à?”
Đến nông nỗi này rồi, Lộc Hàm cũng có chút cam chịu, thậm chí đang suy nghĩ, lần này mà hỏng chuyện thì sau này làm thế nào mới có thể ở chung, chẳng lẽ đổi công việc, dọn nhà, đại giới phải trả cũng hơi lớn rồi đi.
“Tôi đồng ý với cậu, có chỗ nào tốt không?”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên hỏi.
“A?”
Lộc Hàm có chút không hiểu, nhưng vẫn đáp: “Tôi… Tôi sẽ vẫn thích anh.”
“Không có sức dụ dỗ.”
Ngô Diệc Phàm lắc đầu.
“Vẫn thích anh.”
Lộc Hàm thử nói: “Chỉ… chỉ thích một mình anh?”
“Ừ, cái này không tồi.”
Ngô Diệc Phàm suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Chỉ thích một mình tôi, nghe rất tuyệt.”
“Nga…”
Lộc Hàm có chút khẩn trương ngẩng lên nhìn hắn.
“Cậu hôn tôi một cái đi.”
Ngô Diệc Phàm diện vô biểu tình nói.
“A?”
Nội dung vở kịch phát triển quá nhanh, Lộc Hàm có chút theo không kịp.
“Ở đây, hôn tôi.”
Ngô Diệc Phàm mặt liệt chỉ chỉ môi.
“… Nga.”
Lộc Hàm nghe vậy khẩn trương siết chặt nắm tay, lấy hết can đảm nhắm mắt nhón lên, cảm xúc mềm mại, hơi khô, môi chạm môi, không có một động tác dư thừa nào, cũng đủ để tim đập thình thịch.
“Mẹ tôi nói, nếu như có người thích, sẽ dùng nụ hôn để xác định tâm ý.”
Ngô Diệc Phàm hiển nhiên không thể hiểu được loại tâm tình này, nói: “Tôi đã đồng ý với cậu, cũng sẽ không đẩy cậu ra.”
“Tôi không phải sợ anh đẩy tôi ra.”
Lộc Hàm hết nói nổi.
“Vậy tại sao cậu lại khẩn trương?”
Ngô Diệc Phàm không giải thích được.
“Tất nhiên là sẽ khẩn trương rồi.”
Lộc Hàm giải thích: “Trong lòng luôn sẽ có cảm giác lo được lo mất, cảm giác như đang nằm mơ vậy… Anh không hiểu được cảm giác thầm mến đâu!”
“Tôi không hiểu cảm giác đó.”
Ngô Diệc Phàm bình tĩnh đáp: “Cậu thích tôi, tôi cảm thấy tôi cũng thích cậu, sau đó chúng ta hôn nhau… Tại sao phải lo được lo mất? Không phải nên vui vẻ sao?”
“Đúng, thật ra rất vui.”
Lộc Hàm bị lý luận của hắn đánh bại, không biết vì sao, lần nào nghe hắn nói cũng đều cảm thấy rất có đạo lí. Chắc cậu bị Ngô Diệc Phàm tẩy não triệt để rồi.
Ăn sáng xong, Ngô Diệc Phàm ôm gối nằm trên đùi của Lộc Hàm, người kia giúp hắn mát xa, cảm giác thoải mái rất dễ chịu.
Hắn là một thằng ngốc trong chuyện tình cảm, nói chi đến yêu đương.
Thích là gì, yêu là gì, Ngô Diệc Phàm không có chút khái niệm nào. Phán đoán duy nhất của hắn chính là, Lộc Hàm rất tốt, hắn nguyện ý ở bên cậu ấy.
Giống như đối với mẹ vậy, sai rồi, cảm giác có chút không giống.
Nếu cùng lạc đến đảo hoang, trước đây hắn sẽ không chút do dự mà chọn mẹ mình, bây giờ hình như lại muốn Lộc Hàm đi theo bầu bạn… Mẹ biết được sẽ buồn mất thôi.
Nhưng mà, phải đối mặt với hiện thực a.
“Mẹ, là con đây.”
Ngô Diệc Phàm mặt không thay đổi, gọi điện thoại. Lộc Hàm ngồi cạnh có chút hoảng hốt, cảm giác như con dâu xấu sớm muộn gì cũng gặp mặt cha mẹ chồng, cái loại cảm giác khẩn trương này đúng là không gì sánh bằng.
“Vâng ạ, là hàng xóm của con, đúng ạ, là Lộc Hàm đó đấy ạ.”
“Lúc trước con nói con không phải là đồng tính luyến ái, xin lỗi mẹ, con đổi ý rồi.”
“Cậu ấy là nam.”
“…”
“Nhưng rất đẹp.”
“…”
“Vậy mẹ có không thoải mái không?”
“…”
Điện thoại bị cúp, Ngô Diệc Phàm vô tội nhún nhún vai, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Lộc Hàm nói: “Xem ra là không rồi.”