Hết ngày nghỉ, đi làm lại, Lộc Hàm rơi vào trạng thái chân mềm thận hư.
Cực kì ngược lại với cậu, là vẻ mặt xán lán của Ngô Diệc Phàm, may là sáng sớm không có người nào, bọn họ cũng không cần phải che che giấu giấu. Kết quả Lộc Hàm cứ như vậy bị hắn tha vào thang máy.
Lộc Hàm trắng mắt liếc, nói: “Sau này phải hạn chế loại vận động trên giường này lại!”
“… Biết rồi.”
Ngô Diệc Phàm không cam lòng đáp.
“Vầy phải ngoan không.”
Tát một cái cho một viên kẹo, Lộc Hàm vươn tay xoa xoa đầu hắn, hôn lên mặt Ngô Diệc Phàm một cái, nói: “Được rồi, mau đi làm thôi… Mọi người cũng sắp đến rồi.”
“Ừ, biết rồi.”
Trong công ty mình mà phải giấu tới giấu lui, giả giả vờ vờ, cũng do bất đắc dĩ thôi.
Tuy quy định công ty không cấm yêu đương, nhưng tình yêu nơi công sở cũng có chút trở ngại, huống chi số người chấp nhận được đồng tính luyến ái ít như vậy, họ không cần phải mạo hiểm công khai.
Tuy Ngô Diệc Phàm không để ý đến mấy cái đó, nhưng hắn tôn trọng quyết định của Lộc Hàm.
Hơn nữa, đang làm việc đi lén lút thân mật, cũng có thể xem là một loại tình thú… Trong phòng nghỉ, Lộc Hàm đang cúi đầu chăm chú pha cà phê, thì con cún lớn đằng sau đã bắt đầu thừa cơ hội cọ lên. Bên gáy ngưa ngứa làm cậu nhịn không được né tránh, quay sang thì thấy vẻ mặt ủy khất của Ngô Diệc Phàm.
“Ngứa mà…”
Lộc Hàm lên tiếng giải thích.
“Nhanh, hôn một cái.”
Ngô Diệc Phàm rất nhanh đã không thèm để ý, ngược lại còn vô liêm sỉ chỉ chỉ môi mình, nói: “Mới thử son vị ô mai, em nếm thử đi.”
“Dùng son làm gì không biết, có phải nữ đâu.”
Lộc Hàm ngoài miệng oán trách, nhưng cũng ngoan ngoãn bước đến hôn một cái, tùy tiện hỏi: “Anh cũng đến pha cà phê hả? Trợ lý đâu rồi…”
“Không phải a.”
Ngô Diệc Phàm thẳng thắn nói: “Anh thấy em đi ra, thì lén theo.”
“Bỏ bê công việc nha chủ biên đại nhân.”
Lộc Hàm cười liếc hắn một cái.
“Nào có…”
Ngô Diệc Phàm chống chế: “Làm việc cũng phải nghỉ ngơi chứ.”
Ngọt ngọt ngào ngào thêm chút nữa, Lộc Hàm mới rời phòng nghỉ, quay về bàn làm việc. Vừa ngồi xuống đã thấy Kim Chung Đại đưa mặt tới, bí hiểm nói: “Lộc Hàm, biết gì chưa, lát nữa có một ông chủ lớn muốn qua bàn chuyện hợp tác đó.”
“Hợp tác gì?”
Lộc Hàm thờ ơ hỏi lại, không chớp mắt nhìn Ngô Diệc Phàm vào phòng làm việc, cậu mới kịp phản ứng: “A, là vụ tập ảnh kia à?”
“Ừ.”
Kim Chung Đại nhiều chuyện: “Nghe nói là chụp một người mẫu không có danh tiếng gì hết, không còn cách nào khác, người ta có kim chủ chống lưng mà.”
“Được rồi.”
Lộc Hàm bất đắc dĩ nhún vai, cũng không nói thêm gì. Xã hội này chính là không công bằng như vậy, cậu cũng không cần phải nêu cao tinh thần trọng nghĩa làm gì, dù sao những chuyện này cũng chẳng liên quan mấy đến cậu, cậu chỉ cần hoàn thành tốt công việc của mình mà thôi.
Đến lúc tiếp đãi ông chủ kia, phần lớn lãnh đạo của công ty đều tới, tất nhiên bao gồm cả chủ biên đại nhân.
Trợ lí của Ngô Diệc Phàm xin về sớm đón con rồi, vì vậy lúc mọi người rút thăm, Lộc Hàm xui xẻo bị phái đi rót trà và cà phê. Bầu không khí trong phòng họp rất nghiêm túc, cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngô Diệc Phàm, đặt tách trước mặt từng người xong liền lui đi.
Vừa ra khỏi phòng họp, Lộc Hàm bị người đứng dựa tường bên cạnh dọa giật mình.
“Lâu rồi không gặp, Lộc Hàm.”
Người đàn ông thân hình thon dài nhìn cậu, biểu tình mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“… Mẹ nó chứ.”
Cằm Lộc Hàm rơi xuống đất.
“Sao anh có phản ứng này vậy?”
Kim Chung Nhân nhíu mày.
“Emma, bà nó, sao cậu âm hồn bất tán vậy hả!”
Lộc Hàm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Tôi biết anh luôn nhớ đến tôi…”
Hiển nhiên Kim Chung Nhân đã hiểu sai ý của cậu rồi, cố ý cúi đầu vờ e thẹn nữa chứ.
“Cút bà cậu đi.”
Lộc Hàm trừng cậu ta: “Tự mình đa tình.”
“Tôi đến bàn chuyện hợp tác, tốt nhất anh đừng đắc tội tôi.”
Kim Chung Nhân cười cười.
“Hợp tác?”
Lộc Hàm suy nghĩ một lúc lâu, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu ta: “Đừng nói cậu là tên người mẫu mặt trắng nhỏ đó nha!”
“Mặt trắng nhỏ?”
Kim Chung Nhân hoang mang sờ mặt mình, nói: “… Đâu có trắng đâu a.”
“Nói thừa.”
Lộc Hàm liếc mắt nhìn ông chủ ngồi trong phòng họp, lại nhìn Kim Chung Nhân trẻ tuổi anh tuấn, biểu tình rất chi là phức tạp: “Cậu… muốn nổi tiếng phải hy sinh nhiều quá ha.”
“Anh im đi.”
Kim Chung Nhân kịp phản ứng, mặt đen lại: “Đó là ba của tôi.”
“… Nga.”
Lộc Hàm xoay người đi: “Chào bác giùm tôi nhá.”
“Ô, dùng thân phận gì?”
Kim Chung Nhân chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu dễ như vậy: “Bạn trai cũ? Bạn giường?”
“Đờ mờ cậu!”
Cơn giận của Lộc Hàm dâng lên, trực tiếp đấm thẳng vào mặt Kim Chung Nhân, cậu ta cũng không tránh, trên khuôn mặt nháy mắt xuất hiện dấu đỏ: “Cậu con mẹ nó không biết xấu hổ hả, không cần mặt mũi nữa à.”
“Tôi chờ cú này lâu lắm rồi.”
Nào ngờ Kim Chung Nhân ngược lại biểu tình như được giải thoát, thoải mái nói: “Đến, đánh tôi nữa đi!”
“Thằng bệnh.”
Lộc Hàm không định để ý đến Kim Chung Nhân, lý trí cũng quay về, nghĩ đến công ty còn muốn hợp tác với bọn họ, giễu cợt nói: “Con mẹ cậu, mặt cậu là bát cơm đó, muốn tôi đánh cậu hả? Đây không có điên.”
Bỏ Kim Chung Nhân đứng một mình ở đó, Lộc Hàm sắc mặt không tốt quay về ban biên tập.
Kim Chung Nhân là bạn trai cũ của cậu, quen nhau tầm khoảng hai năm.
Tên đó trời sinh tính thích lang thang, thích đi chơi bời khắp nơi, không bỏ được thói hư tật xấu của bọn phú nhị đại. Lộc Hàm lại là dạng thích ở nhà hơn. Hai người bên nhau càng lâu mâu thuẫn càng lớn.
Cuối cùng cũng trực tiếp chia tay, khi đó Kim Chung Nhân đang ở nhà thác loạn với người khác, bị Lộc Hàm vừa lúc đi công tác về sớm bắt gặp.
Lúc đó, trong nháy máy, Lộc Hàm đến tâm cũng cảm thấy lạnh, chẳng nói gì, thừa dịp Kim Chung Nhân ra ngoài liền thu dọn hành lí bỏ đi, đổi luôn số di động, bỏ việc, đơn phương quyết tuyệt chia tay.
Từ đó về sau, Kim Chung Nhân biến mất khỏi thế giới của cậu.
Không thể không nói, đoạn tình cảm này gây cho Lộc Hàm tổn thương rất lớn, đến nỗi cậu mất tới ba năm để chữa thương. Cũng may giờ tất cả đã là quá khứ, cậu cũng có ‘vợ’ mới, thế nhưng lúc này, chẳng hiểu sao Kim Chung Nhân lại xuất hiện.
Đệt, đúng là âm hồn bất tán mà.
Chạng vạng lúc tan làm, Lộc Hàm đứng ở cửa sau tòa nhà chờ Ngô Diệc Phàm, một chiếc xe thể thao đỏ chói đột nhiên dừng lại trước mặt cậu. Cửa sổ xe hạ xuống, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc của Kim Chung Nhân.
Lộc Hàm liếc mắt, không để ý tới cậu ta.
“Lên xe đi?”
Kim Chung Nhân lên tiếng.
“Không cần.”
Lộc Hàm lạnh lùng nói: “Tôi đang đợi bạn trai.”
“…”
Nghe vậy, Kim Chung Nhân trầm mặc một lúc, bên môi cong lên: “Vậy kêu bạn trai anh đi cùng luôn, mọi người gặp gỡ kết bạn cũng được mà.”
“Bị bệnh à.”
Lộc Hàm bị cậu ta làm cho câm nín, trực tiếp quay đầu đi về phía bãi đậu xe.
Ngô Diệc Phàm đang ở trong xe điều chỉnh gì đó, cửa sổ bị người gõ một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Lộc Hàm, hắn bực bội nói: “Xe bị gì rồi, không nhúc nhích được.”
“Không sao đâu, mình đi tàu điện ngầm về cũng được.”
Lộc Hàm ý bảo hắn xuống xe, sau đó ôm một cái, lầm bầm: “… Rất nhớ anh nha.”
“Không phải mới gặp ở công ty sao?”
Ngô Diệc Phàm không hiểu phong tình nói.
“Mặc kệ, em nhớ anh mà.”
Lộc Hàm nhéo nhéo hắn.
“Ha ha, anh cũng nhớ em nữa.”
Ngô Diệc Phàm cúi xuống hôn lên môi cậu, kéo Lộc Hàm vào lòng, ôm chặt hơn.