Tổng Biên Tập Không Thể Đáng Yêu Vậy Được

Chương 20: Tiểu kịch trường vô trách nhiệm (Hoàn)



1.

Họp lớp xong, cả người Lộc Hàm đều mệt mỏi, vừa về nhà liền nằm vật ra sofa không nhúc nhích, Ngô Diệc Phàm nói chuyện với cậu cũng không đáp lại.

Chủ biên đại nhân tức giận vô cùng, ở nhà đi tới đi lui dọn hành lí, cố ý làm ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng Lộc Hàm vẫn không để ý đến hắn, mệt phờ nằm dài trên sofa.

“Lộc Hàm em thay đổi rồi!”

Ngô Diệc Phàm quăng hành lí xuống đất, mặt không cảm xúc, nhưng mắt đầy vẻ lên án: “Lúc trước anh nói bỏ về nhà em mắng anh, em thay đổi rồi, Lộc Hàm, em không thương anh nữa sao?”

Lộc Hàm: “…”2.

Bị bệnh phải đi bệnh viện, đi bệnh viện thì phải tiêm.

Ngô Diệc Phàm bị sốt trốn ở góc không chịu ra, Lộc Hàm mất cả tiếng dỗ hắn ra, đầu đầy mồ hôi giao cho bác sĩ: “Bác sĩ nhẹ tay chút, tâm lí bạn trai tôi hơi yếu đuối.”

Bác sĩ: “…”3.

Ngô Diệc Phàm đột nhiên biến mất vài ngày không liên lạc được, Lộc Hàm lo lắng. Hôm nay, hai người hẹn đến một nhà hàng dùng cơm chiều, bầu không khí rất không ổn.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”

Lộc Hàm tức đến cơm cũng không muốn ăn, vừa nhìn đã đau dạ dày.

“Anh nghĩ, giữa chúng ta phải có một kết thúc…”

Ngô Diệc Phàm suy nghĩ kĩ xong rồi chậm rãi nói.

“Anh nói cái gì… Ai nha, ồn chết đi đến, mấy người đi đi.”

Lộc Hàm cau mày hỏi hắn, lại ghét bỏ đuổi mấy người đang kéo violin đi.

“Không được, các anh cứ kéo tiếp đi.”

Ngô Diệc Phàm rất gấp.

“Ồn chết, đừng kéo.”

Lộc Hàm không đồng ý.

“Vậy được rồi…”

Ngô Diệc Phàm ủy ủy khuất khuất để bọn họ rời đi, xum xoe với Lộc Hàm: “Em ăn miếng thịt bò này đi, đặc biệt ngon luôn, thật đó.”

“Em không ăn.”

Lộc Hàm mất hứng cự tuyệt.

“Không ăn sao, a, ông chủ mau lên, mang kem cho tôi.”

Ngô Diệc Phàm trong cái khó ló cái khôn, lại bảo người mang lên một hộp kem lớn.

“Anh lại ăn kem nữa? Tiêu chảy thì làm sao, thật là.”

Nhìn Ngô Diệc Phàm liều mạng ăn hộp kem lớn, còn tự cho là nhỏ giọng lầm bầm sao tìm mãi không được, Lộc Hàm bị hắn chọc cười, cũng cầm muỗng lên: “Được rồi, để em ăn giúp anh.”

Vì vậy, hai người lăn qua lăn lại, mất nửa mạng mới ăn hết hộp kem, cuối cùng cũng thấy được chiếc nhẫn chôn dưới đáy hộp.

“Anh quậy nửa ngày là muốn cầu hôn à?”

Lộc Hàm dở khóc dở cười.

“Anh mất hơn nửa tháng để lên kế hoạch mà…”

Ngô Diệc Phàm oán giận: “Mọi thứ đều rối hết, bầu không khí cũng không lãng mạn gì cả… Hoàn toàn khác với trong sách viết.”

“Mặc kệ nó, thành công là được.”

Lộc Hàm cười vươn tay nhéo mũi hắn, nói: “Kết hôn đi.”

“Ừ, chúng mình kết hôn đi.”

Ngô Diệc Phàm mỉm cười nhìn cậu.

“Nhưng mà, kem nhà hàng này thật là…”

“Nói đúng nha, răng em sắp đóng băng hết rồi.”

“Ha ha.”

Toàn văn hoàn.