Đột nhiên hắt hơi một cái, Lộc Hàm khổ sở xoa xoa mũi, lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra, quả nhiên, thể chất kém cũng là một nỗi khổ a.
Nhưng mà chuyện này cũng phải trách Ngô Diệc Phàm, là do hắn quá đáng, lái xe về cũng không chở cậu được một đoạn.
Nằm ngây đơ trên sofa, đầu óc có chút mơ hồ, Lộc Hàm một bên khó chịu rầm rì, một bên thầm trách tội Ngô Diệc Phàm.
Đồ thích trừ lương người khác, đồ mặt liệt, đồ ghét ăn hành…
Bộ dạng đẹp trai như vậy, lại cao, là ước mơ của hội chị em phụ nữ…
Càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng kì quái, Lộc Hàm nhìn trần nhà trắng trước mắt cũng thấy nó có chút lắc lư.
Tiếng đập cửa vang lên, ầm ầm ầm.
Chờ hồi lâu cũng không thấy tiếng đập cửa ngừng, Lộc Hàm cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi, miễn cưỡng đứng dậy ra mở cửa, vừa vặn đối diện với gương mặt vạn năm không đổi của Ngô Diệc Phàm.
“Hình như nhà tôi cúp điện.”
“… Nhà của tôi thì không.”
“Nhưng nhà tôi cúp điện thật mà.”
“Được rồi, vậy anh có đóng tiền điện nước chưa?”
Lộc Hàm bất đắc dĩ hỏi, bệnh làm cho đầu óc cậu càng ảm đạm, mờ ảo.
“…”
Ngô Diệc Phàm im lặng là vàng.
… Xem ra bị nói trúng rồi.
Lại nhịn không được mà hắt hơi một cái, Lộc Hàm hít mũi định đóng cửa, lại bị Ngô Diệc Phàm vươn tay ngăn lại, hắn đột nhiên tha thiết quan tâm nói: “Có phải cậu bị bệnh không? Hay để tôi chăm sóc cậu cho?”
“…”
Lộc Hàm hoài nghi nhìn hắn một cái.
“Không phải tôi sợ tối, tuyệt đối không phải.”
Ngô Diệc Phàm vẫn giữ mặt liệt mà nói, nhưng Lộc Hàm lại nhìn thấy được tia lo nghĩ trong mắt hắn: “Cậu bị bệnh mà ở một mình thì rất đáng thương, mẹ tôi nói là hàng xóm phải biết giúp đỡ lẫn nhau.”
“… Vào đi.”
Cuối cùng Lộc Hàm đành bất đắc dĩ nghiêng người, nhường đường cho hắn vào.
Lộc Hàm bị bệnh đốt đến có chút hồ đồ, cũng lười chiêu đãi vị khách không mời mà đến này, nằm phịch xuống sofa rồi không động đậy nữa. Nhưng Ngô Diệc Phàm xem như cũng có chút lương tâm, có lẽ muốn báo đáp ơn ‘cưu mang’ của Lộc Hàm, dưới chỉ dẫn của cậu vội đi tìm thuốc cảm.
Hai mắt cậu híp lại, thân ảnh Ngô Diệc Phàm cũng mơ mơ hồ hồ.
Miệng bị nhét vào mấy viên thuốc trắng, đắng đắng, Lộc Hàm vừa nhíu mày, Ngô Diệc Phàm đã đưa ra một ly nước ấm, nói: “Nuốt xuống.”
Có người ở nhà chăm sóc khi mình bị bệnh, cảm giác cũng không tệ.
Thuốc dần có tác dụng, Lộc Hàm cảm thấy có chút mệt, nhắm mắt lại như đang ngủ. Trên trán cậu còn đặt một cái khăn lạnh, cứ nửa tiếng là Ngô Diệc Phàm sẽ tự giác đổi khăn mới.
Cứ như vậy lăn qua lăn lại đến nửa đêm, ngoài cửa sổ, sét bắt đầu đánh ầm ầm.
Bị một tiếng sét làm đánh thức, Lộc Hàm vừa mở mắt thì đã bị gương mặt phóng đại của Ngô Diệc Phàm dọa sợ, mẹ nó, đây rốt cuộc là tư thế gì a!
“Cậu dậy rồi?”
Giọng Ngô Diệc Phàm buồn buồn, hình như còn có chút… ủy khuất?
“… Chủ biên, tôi không thở được.”
Lộc Hàm tỉnh táo trả lời.
“Nga.”
Nghe vậy, Ngô Diệc Phàm mới thả lỏng tay… và chân của mình ra, chừa đường sống cho Lộc Hàm.
Về phần tư thế vừa rồi, đơn giản mà nói, chủ biên đại nhân dùng cả tay lẫn chân quấn chặt lấy gối ôm, chỉ là cái gối ôm ấy tên là Lộc Hàm mà thôi.
Lộc Hàm ngồi dậy, duỗi người một cái để giãn gân cốt, sau đó hoài nghi nhìn Ngô Diệc Phàm, nghĩ thầm không phải tên này xem mình như lò sưởi đó chứ?
Đúng lúc này thì ngoài trời lại vang lên một tiếng sấm, Lộc Hàm còn chưa phản ứng kịp thì đã bị người ta ôm vào lòng.
“…”
Ngô Diệc Phàm không trả lời, chôn đầu vào bả vai cậu.
“Anh làm sao vậy?”
Lộc Hàm kì quái mở miệng hỏi.
“Sét đánh, không thích.”
Ngô Diệc Phàm chần chừ hồi lâu mới mở miệng, có lẽ cũng cảm thấy có chút mất mặt, giọng nói rất nhỏ: “Cúp điện, không thích… Trời mưa, cũng không thích…”
Hóa ra anh là vì sợ nên mới ôm tôi a.
“Đừng sợ, đừng sợ, rất nhanh là ổn rồi.”
Lộc Hàm có chút bất đắc dĩ thở ra một hơi, vươn tay vỗ vỗ lưng Ngô Diệc Phàm, nghĩ thầm thật giống đang dỗ con nít mà.
Một đêm như vậy bình lặng trôi qua.
“… Không phải là tôi sợ, chỉ ghét sét đánh mà thôi.”
Rạng sáng hôm sau, Ngô Diệc Phàm vừa ăn trứng chiên Lộc Hàm làm cho vừa phản bác.
Lộc Hàm ngồi đối diện ra vẻ “ai tin anh người đó là đầu heo”, cậu vùi đầu gặm bánh bao thịt vừa mua dưới lầu, nhồi đầy cái bụng rỗng sau khi bệnh.
“Tại sao lại nhìn tôi với ánh mắt đó?”
“…”
“Chuyện tối qua không được nói cho ai.”
“…”
“Không thì tôi trừ lương cậu.”
“…”
“Trừ lương nga ~”
“Biết rồi biết rồi mà!”
Lộc Hàm chậm rãi xuống lầu, trong tay còn cầm cái bánh bao gặm dở. Một chiếc xe dừng lại trước mặt cậu, cửa kính xe mở xuống lộ ra gương mặt của Ngô Diệc Phàm.
“Cậu bị muộn rồi.”
“Hả?”
“Từ nhà cậu đến công ty, mất ít nhất ba mươi phút.”
Ngô Diệc Phàm không nhanh không chậm giải thích.
“…”
Lộc Hàm ngẩn người tại chỗ.
“Mười lăm phút nữa đến giờ làm việc, cậu cố gắng lên ha.”
Trước khi đi, Ngô Diệc Phàm còn quăng lại cho Lộc Hàm một ánh mắt thương hại, nói: “Đi muộn trừ lương, cậu cũng biết mà… Tuy rằng chúng ta là hàng xóm thân thiết, nhưng mẹ tôi có nói, làm việc là phải công tư phân minh.”
“…”
“Tôi đi trước, lát gặp ở công ty.”
Nhìn Ngô Diệc Phàm lái xe đi, Lộc Hàm đứng ngây ở đó một lúc, máu sôi sùng sục vì giận. Đợi cậu phản ứng lại kịp thì đã dùng tốc độ có thể thắng huân chương vàng thế vận hội Olympic môn chạy vượt rào mà lao đi.
Đến được ban biên tập thì đã muộn mười phút, Lộc Hàm cảm thấy người mình như muốn rã ra rồi.
“Bạn tốt, còn sống không vậy?”
Trương Nghệ Hưng vừa kéo Lộc Hàm từ dưới đất lên, vừa ghét bỏ nói: “… Vì tiền lương mà đến mạng anh cũng không cần nữa à, chạy đến mức này.”
Lộc Hàm nghỉ ngơi một chút, thở hồng hộc, khoát khoát tay: “Cậu không hiểu, đây là vấn đề tự trọng.”
“Ha, anh còn dám nói lòng tự trọng với em?”
Trương Nghệ Hưng bật cười.
“Ai nha, dù sao cậu cũng không hiểu.”
Nhờ sự trợ giúp của đám người Trương Nghệ Hưng, Lộc Hàm thuận lợi nằm úp sấp trên bàn làm việc của mình, đôi chân nhỏ vẫn còn run, miệng kiên cường nói: “Còn thở là còn đấu tranh, bằng không…”
“Lộc Hàm.”
Lời chưa nói hết đã im bặt, Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn lên, Ngô Diệc Phàm đang đứng ở cửa phòng làm việc, tay cầm một xấp văn kiện, mắt đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn rất có khí chất tinh anh.
Hừ, so với cái tên sợ sét tối qua hoàn toàn là hai người.
“Cậu vào đây một chút.”
Mọi người xung quanh đều im lặng làm việc, Lộc Hàm cũng chỉ có thể mắng thầm trong lòng, cuối cùng vẫn là giận mà không dám nói gì theo sát chân Ngô Diệc Phàm vào phòng làm việc.
Ngô Diệc Phàm ngồi sau bàn làm việc, Lộc Hàm đứng thẳng tắp trước mặt hắn, tuy chân cậu vẫn có chút như nhũn ra.
“Tuần này cậu theo tôi đi công tác một chuyến, đến Thái Lan làm một chuyên đề.”
Ra khỏi phòng làm việc, Lộc Hàm bị ba chữ “tuần trăng mật” tẩy não rồi.
Tuần trăng mật… Thái Lan… Tuần trăng mật… Gay… Tuần trăng mật… Chủ biên… Tuần trăng mật… Đi công tác một mình… Tuần trăng mật… Cô nam quả nam… Tuần trăng mật… Ngủ chung một phòng…
“Trưa nay anh muốn ăn gì?”
“Bánh… bánh tuần trăng mật nướng!”
Lời vừa thốt ra, Lộc Hàm lập tức cơ trí sửa lại: “Ha ha ha, hay là trưa nay ăn cơm gà nướng đi, cũng không tệ mà…”
“Nga, cũng được.”
Trương Nghệ Hưng nghi ngờ nhìn cậu một cái, nhưng cũng không thấy gì lạ.