Một sáng nọ, khi Lộc Hàm còn ôm gối say giấc nồng, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, kèm theo tiếng của chủ biên đại nhân, đúng là âm hồn bất tán mà.
“Lộc Hàm, cậu dậy chưa thế? Mau dậy đi, chúng ta phải ra sân bay đó.”
“…”
Lộc Hàm bị hắn làm cho đau cả đầu, căm giận quăng gối vào cửa một cái rầm. Nhưng cuối cùng cậu vẫn đành bò xuống giường, để nguyên cái đầu rối mà ra mở cửa.
“Sao anh lại đến sớm như vậy a…”
Còn chưa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn.
“Không còn sớm đâu, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Ngô Diệc Phàm mặt không cảm xúc nói, thuận tiện chen vào nhà, đoan đoan chính chính ngồi xuống sofa. “Mau, đánh răng rửa mặt xong thì chuẩn bị xuất phát.”
“Rõ ràng mới có ba giờ mà…”
Lộc Hàm một bên bất đắc dĩ lết vào toilet, một bên lặng lẽ oán: “Đờ mờ, hàng này không phải mắc chứng nghiện số ba chứ, phiền chết đi được.”
Rửa mặt xong, Lộc Hàm xách hành lí từ trong phòng ra.
“Cậu có làm bữa sáng không?”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên lên tiếng: “Không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Không phải anh muốn đến sân bay gấp sao?”
Lộc Hàm không hiểu hỏi hắn.
“Nhưng tôi đói.”
Ngô Diệc Phàm bình tĩnh trả lời.
“… Muốn ăn cái gì?”
Bây giờ Lộc Hàm cũng chỉ còn cách nhận mệnh.
“Bất cứ thứ gì không có hành.”
Ngô Diệc Phàm nghiêm túc đáp.
“Vậy anh ăn *beep* nha?”
Lộc Hàm theo phản xạ mà đáp ngược lại.
“Lộc Hàm, cậu làm như vậy rất ngây thơ.”
Ngô Diệc Phàm bình tĩnh mở miệng nói.
Tự cảm thấy mất mặt, Lộc Hàm lại bị hắn nói đến nghẹn lời. Cậu tiện tay vứt hành lí xuống, xoay người tức giận vào phòng bếp.
Mẹ nó! Hành đâu hết rồi! Ra đây hết cho ta! Ông đây muốn độc chết tiện nhân đó!
Lộc Hàm oán giận ăn xong bữa sáng, hai người xách hành lí đi. Thậm chí Ngô Diệc Phàm còn đeo cả khẩu trang, kính mát.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc hai người tới cổng kiểm soát.
“A.”
Ngô Diệc Phàm đột nhiên mở miệng.
“Anh sao vậy?”
Đột nhiên Lộc Hàm có dự cảm xấu.
“Tôi có mang cho cậu một chai sữa, không đem lên máy bay được.”
Ngô Diệc Phàm yên lặng lôi trong balô ra một chai sữa lớn, mặt không chút thay đổi nói, “Nhanh uống xong đi.”
“Bây… bây giờ á?”
Lộc Hàm quả thật không tin vào tai mình.
“Ừ, nhanh lên một chút.”
Ngô Diệc Phàm liếc mắt nhìn hàng người trước mặt, nói: “Cũng sắp đến lượt chúng ta rồi.”
“… Có phải kiếp trước tôi thiếu nợ anh không vậy?”
Lộc Hàm lộ ra biểu tình như bị táo bón.
“Lộc Hàm, đây là quà.”
Ngô Diệc Phàm nhíu mày, hình như còn có chút không vui.
“Rồi rồi rồi, quà.”
Lộc Hàm chịu thua mà cầm lấy chai sữa, mở nắp, ừng ực mà uống mấy ngụm lớn, sau đó lúng túng mà ngước nhìn Ngô Diệc Phàm: “Tôi uống không hết.”
“Đưa tôi.”
Ngô Diệc Phàm dừng một chút, cầm lấy chai sữa, không nói gì mà nhăn mặt uống, uống cạn rồi quăng chai vào thùng rác.
“Chủ biên…”
Lộc Hàm yếu ớt mở miệng.
“Làm sao vậy?”
Ngô Diệc Phàm quay lại liếc cậu một cái.
“Ách, thật ra cũng không có gì.”
Lộc Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, dù sao cũng là hai thằng đàn ông trưởng thành, nếu như quá để ý đến mấy chuyện như hôn môi gián tiếp thế này thì sẽ rất kì nha.
Nửa giờ sau, máy bay từ tốn cất cánh, âm thanh của tiếp viên hàng không vang lên trong khoang.
Lộc Hàm có chút khó chịu dựa vào ghế, sắc mặt khó coi, cậu cắn môi một cái, biết bệnh sợ độ cao của mình đã bắt đầu tái phát.
Ngô Diệc Phàm ở bên cạnh đeo tai nghe, kì quái liếc cậu.
“Cậu không thoải mái sao?”
Cuối cùng Ngô Diệc Phàm hỏi, lấy tai nghe xuống.
“Ừ, có chút.”
Lộc Hàm cau mày gật đầu.
“Say máy bay?”
Ngô Diệc Phàm hỏi tiếp.
“Ừ…”
Lộc Hàm tiếp tục gật đầu.
“Cậu qua đây chút, dựa vào vai tôi này.”
Ngô Diệc Phàm mở miệng phân phó.
“A?”
Lộc Hàm trợn to hai mắt nhìn hắn.
“…”
Ngô Diệc Phàm trực tiếp bỏ ý định trao đổi với cậu, ấn đầu Lộc Hàm vào vai mình, sau đó vươn tay giúp cậu day day huyệt trên thái dương, không cảm xúc nói: “Mẹ tôi nói, làm vậy sẽ khá hơn một chút.”
“Nga.”
Lần đầu tiên Lộc Hàm nghe lời hắn như vậy, dịu ngoan mà dựa vào vai Ngô Diệc Phàm.
Cảm nhận được sự dịu dàng và lực đạo chưa quen lắm từ ngón tay Ngô Diệc Phàm, Lộc Hàm hơi hé mắt, đột nhiên cảm thấy say máy bay cũng không khó chịu đến thế.
Quan trọng là… bên cạnh có người bồi mình.
“Ngủ đi, ngủ thì sẽ thoải mái hơn.”
Giọng Ngô Diệc Phàm trầm ổn.
Thật ra đến thời điểm quan trọng thì chủ biên đại nhân vẫn là người rất đáng tin cậy.
Nghĩ vậy, Lộc Hàm dần chìm vào mộng đẹp. Nhìn đầu người bên cạnh cúi xuống, Ngô Diệc Phàm ân cần đắp thêm cho cậu một cái chăn.
Cuối cùng, hai người cũng bước lên lãnh thổ Thái Lan.
Nhiệm vụ quan trọng là đi tìm khách sạn. Sau khi search qua di động, cả hai theo dòng người ừ từ ra khỏi sân bay, đứng ở cổng trái mà chờ taxi.
Đưa địa chỉ đã phiên dịch sang tiếng Thái cho tài xế, hai người khởi hành. Trên đường còn bị kẹt xe, mất gần hơn một tiếng mới tới khách sạn.
Đến khách sạn rồi thì làm thủ tục nhận phòng. Hai người ở một phòng đôi, cứ luôn bị cậu chàng giúp xách hành lí nhìn bằng ánh mắt kì lạ.
Chờ phục vụ đi rồi, Lộc Hàm mới bụng đầy nghi ngờ đặt câu hỏi.
“Tại sao cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”
“Chắc vì tôi đặt đúng phòng tân hôn dành cho các cặp đi tuần trăng mật.”
Ngô Diệc Phàm cúi đầu nhìn giấy tờ một chút, đáp.
“Tân hôn… Tuần trăng mật…”
Lộc Hàm run rẩy nói.
“Ừ, phòng tân hôn dành cho tuần trăng mật.”
Ngô Diệc Phàm bình tĩnh giải thích: “Đây cũng là một phần của chuyên mục chúng ta phải làm, chỉ có trải nghiệm rồi thì mới giúp độc giả lựa chọn được nơi tốt nhất.”
“… Được rồi.”
Không hiểu sao Lộc Hàm luôn cảm thấy, dù là chuyện gì đi nữa thì Ngô Diệc Phàm luôn có một lí do chính đáng.
Ngô Diệc Phàm vào phòng tắm ngắm nghía một chút, rồi thò đầu ra hỏi.
“Chủ biên!”
Lộc Hàm tức giận, đưa tay làm thủ thế X trước ngực, trừng đôi mắt to nhìn hắn, lên án: “Anh đây là đang quấy rối tình dục bằng lời nói đó biết không hả!”
“Đừng có dữ vậy a.”
Ngô Diệc Phàm bị cự tuyệt liền rút đầu về, tiếp tục đánh giá dụng cụ trong phòng tắm.
Máy nước nóng tự động… Bồn tắm lớn có chức năng xoa bóp… Còn có chức năng tình thú… Ôi chao? Chức năng tình thú là gì nha? Thật thần kì.
Đương nhiên, trong khi Ngô Diệc Phàm đang bận rộn quan sát xung quanh, Lộc Hàm cũng không rảnh rỗi.
Mở laptop, kết nối wifi, còn chưa kịp lên mạng tìm xem có điểm du lịch nào thú vị ở Thái Lan thì màn hình vi tính đã bị avatar QQ hèn mọn của Trương Nghệ Hưng chiếm đóng.
[ Đi tuần trăng mật với chủ biên đại nhân băng lãnh mặt liệt vui không Tiểu Lộc? Toàn thể ban biên tập đều gửi đến anh lời chúc mừng nha! ]
[ Cậu cút ngay cho anh! ]
[ Nga! Lộc Lộc! Mới một ngày không gặp anh đã lạnh lùng với em vậy rồi! Chẳng lẽ anh ở bên ngoài tìm hồ ly tinh sao? ]
[ Đúng vậy a, hồ ly tinh kia họ Ngô tên Diệc Phàm, có bản lĩnh thì tìm hắn đi. ]