Lưu Hạo Thần nằm trên giường nhưng chưa ngủ được, ánh mắt chằm chằm nhìn thiệp cưới đỏ rực trên tủ cạnh giường. Hà Trạch là người cứng nhắc, đến thiệp cưới cũng làm truyền thống như vậy. Hôm nay anh ta đến quán bar chắc là để gửi nhờ tấm thiệp này cho cậu, chẳng qua vô tình lại gặp nhau, đáng lẽ ra sẽ có một chút kỉ niệm đẹp cuối cùng trước khi anh ta kết hôn, vậy mà lại bị Dương Vũ Hàn phá hỏng.
Thực ra, khi biết Hà Trạch quyết định kết hôn, Lưu Hạo Thần cũng triệt để cắt đứt tơ tưởng với anh ta, nhưng nhận được thiệp cưới vẫn là cảm giác không dễ chịu, không hẳn là day dứt nuối tiếc hay thất tình khốn khổ, mà nhiều hơn là xót xa cho Hà Trạch.
Lần đầu gặp Hà Trạch, anh đứng trong bar một cách lạc lõng, ánh mắt hoang mang như đang tìm kiếm thứ gì, một thứ có thể bám víu, để chỉ đường cho anh biết mình thực sự là ai. Sau này quen Lưu Hạo Thần, Hà Trạch từng thổ lộ rằng 8 tiếng trên giảng đường, 8 tiếng đối mặt với người thân anh đều phải gồng mình diễn kịch, chỉ có 8 tiếng ở bên cậu anh mới được là chính mình. Nhưng giờ đây, khi Hà Trạch ký vào giấy đăng ký kết hôn, anh đã quyết định diễn vai mình ghét nhất cả nửa đời sau này. Lưu Hạo Thần come out rất thuận lợi, mẹ có khóc lóc một chút, cha đánh cho cậu một trận, nhưng rồi cha mẹ cuối cùng vẫn thương con bảo mày lớn rồi muốn làm gì thì làm, cút đi cho khuất mắt tao. Sau này thỉnh thoảng gọi điện còn hỏi thăm cậu đã tìm được bạn trai chưa? Vì vậy Lưu Hạo Thần không thể hiểu được kiểu người như Hà Trạch để vừa lòng người ngoài, giữ lại thể diện mà tự dằn vặt mình cả đời.
Đúng lúc cậu đang suy nghĩ thất thần, cửa phòng ngủ mở ra, Dương Vũ Hàn mặc độc một chiếc quần lót tiến vào. Lưu Hạo Thần trợn trắng mắt, định nói "Biến thái, kinh tởm, cút đi" mà nghe có vẻ giống lời thoại của nữ chính thanh thuần trong phim truyền hình quá nên lại nuốt xuống, nghẹn nửa ngày không nói được câu gì, Dương Vũ Hàn đã tự nhiên như không chui vào trong chăn.
- Thật ngại quá\, tôi chỉ mua đồ lót\, không mua đồ ngủ.
Lưu Hạo Thần sởn cả da gà, nghiến răng quát:
- Cút ra ngoài!
Dương Vũ Hàn ngược lại bình thản, nở nụ cười mê người:
- Ngoài kia lạnh\, dạ dày tôi sẽ lại đau.
- Vậy thì cút về nhà anh mà ngủ.
- Đêm hôm khuya khoắt\, tôi chỉ có một thân một mình\, cơn đau tái phát biết nhờ cậy ai.
Dương Vũ Hàn vừa nói vừa nhích lại gần, đến mức Lưu Hạo Thần có thể cảm nhận da thịt trần trụi nóng hổi chạm vào tay mình, cậu vô thức lùi lại, lùi tới mức ra tận mép giường, suýt thì ngã lăn xuống đất, nhưng một cánh tay rắn chắc đã vòng qua ôm lấy eo cậu kéo lại, khoảng cách giữa hai người ngày càng sát sao. Lưu Hạo Thần chôn mặt ở cổ Dương Vũ Hàn, yết hầu rõ ràng của anh ta ngay trước mắt, làn da trắng sứ mịn màng như cánh hoa lan, mùi sữa tắm quen thuộc cậu hay dùng từ trên người anh ta tỏa ra lại mang một hương vị vừa lạ vừa quen, đặc biệt mê người, thật muốn cắn lên đó. Lưu Hạo Thần vì sự háo sắc của mình mà bực bội, khó chịu giãy giụa. Yết hầu Dương Vũ Hàn hơi rung lên, giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu truyền xuống:
- Đừng lộn xộn\, đàn ông với nhau cả\, có gì phải ngại.
- Tôi không ngại đàn ông\, tôi chỉ đếch muốn thân cận với anh. - Lưu Hạo Thần ngẩng đầu trừng mắt với Dương Vũ Hàn\, từ vị trí của anh nhìn xuống\, biểu cảm giận dỗi của cậu lại như một con mèo nhỏ cực kì đáng yêu. Dương Vũ Hàn phì cười:
- Chúng ta việc thân mật hơn cũng đã làm\, sao giờ lại ngại ngùng như thế? Có phải lâu rồi nên cậu đã quên không?
Dương Vũ Hàn vừa nói, bàn tay rảnh rỗi hư hỏng lần mò xuống dưới. Lưu Hạo Thần định co chân đạp anh xuống giường, nào ngờ chân Dương Vũ Hàn dài hơn đã khóa lấy chân cậu. Lưu Hạo Thần lạnh mặt:
- Buông!
Dương Vũ Hàn vẫn mỉm cười, bàn tay không rời nơi riêng tư kia, anh thì thầm vào tai Lưu Hạo Thần:
- Tôi vừa phá hỏng chuyện tốt của cậu\, nơi này chắc đang khó chịu lắm\, để tôi giúp cậu vui vẻ coi như bù đắp được không?
- Cút! Tôi có tay\, tôi tự làm. - Lưu Hạo Thần vừa nói vừa nhìn nốt ruồi nhỏ dưới đuôi mắt xinh đẹp của Dương Vũ Hàn\, lời nói ra chẳng mang chút uy hiếp nào.
Giọng nói của Dương Vũ Hàn nam tính trầm thấp, thì thầm bên tai cậu nóng bỏng mê hoặc như yêu tinh câu đoạt hồn phách:
- Là đàn ông thì đều biết tay mình vĩnh viễn không sướng bằng dùng tay người khác. Chẳng lẽ cậu lên giường chưa từng được ai an ủi cho? Hãy cứ coi tôi như các bạn giường khác của cậu\, chỉ là nuông chiều bản thân một chút\, suy nghĩ nhiều làm gì?
Dương Vũ Hàn vừa nói, bàn tay vừa thuần thục luồn vào bên trong, cao thấp xoa nắn.
Dương Vũ Hàn nói đúng, giống như tự mình thọc lét mình sẽ không nhột, tự mình an ủi cũng sẽ không thể nào đem lại khoái cảm như khi làm cùng người khác, chưa kể kỹ thuật của Dương Vũ Hàn rất tốt, hơi thở Lưu Hạo Thần cũng gấp gáp hơn. Mặc dù Lưu Hạo Thần chôn mặt trong cổ Dương Vũ Hàn, không thể thấy rõ biểu cảm, nhưng nghe hơi thở nóng bỏng dồn dập phả vào cổ anh cùng âm thanh rên rỉ như có như không, Vũ Hàn biết người kia đang rất thoải mái, lực tay lại tăng lên, như sóng cuốn bão giật mà tuốt lộng.
- Rất thoải mái đi? Có hơn các bạn giường trước đây của cậu không?
Nơi đặc biệt mẫn cảm được bàn tay nóng bỏng mịn màng nhiệt tình chăm sóc, khoái cảm chạy thẳng lên đại não khiến Hạo Thần càng rúc sâu thêm vào lòng Dương Vũ Hàn, hông tự giác đưa đẩy, muốn cộng hưởng với tốc độ của người kia để đem lại càng nhiều khoái cảm hơn nữa.
Dương Vũ Hàn đột nhiên ngừng lại, Lưu Hạo Thần nhỏ giọng kháng nghị, anh khẽ cười, kéo tay cậu đặt vào phân thân cũng đang hùng dũng đứng thẳng của mình.
- Giúp tôi.
Lưu Hạo Thần cũng không phải người nhỏ nhen chỉ biết sướng mỗi mình mình, liền cầm lấy tính khí của Dương Vũ Hàn, bất chợt giật mình, hít một ngụm khí lạnh.
Con mẹ nó đúng là quái vật.
Lưu Hạo Thần đã từng nhìn thấy "con quái vật" của Dương Vũ Hàn, nhưng sờ vào lại là một cảm giác hoàn toàn khiến người ta kinh sợ. Thứ kia to lớn không giống người thường, nhiệt độ nóng kinh người như chiếc chày sắt được nung đỏ, cái chày này vậy mà từng nện vào trong người cậu, chỗ đó của cậu vẫn còn lành lặn đúng là kỳ tích, Lưu Hạo Thần mồ hôi đầy đầu, không tự giác bóp mạnh thứ hung khí kia như trút giận, "nó" giật nảy lên, to lớn như muốn thị uy. Dương Vũ Hàn châm chọc:
- Kỹ thuật của cậu không ngờ lại tệ như vậy. Cậu không cần làm nữa\, lát tôi tự xử.
Lưu Hạo Thần hừ lạnh:
- Anh bảo ai kỹ thuật kém? Để tôi cho anh biết thế nào là phê tới nóc.
Nói rồi nhanh chóng chuyển động, mang hết vốn liếng ra phục vụ "quái vật" xấu xí dữ tợn kia, trong đầu không ngừng la hét "bóp chết ngươi, vắt kiệt ngươi".
Hai người nằm trên giường mặt đối mặt an ủi cho nhau, tiếng thở dốc trầm đục nhuốm không gian xung quanh một màu sắc tình, nhiệt độ trong phòng dâng lên không ít, có chút nóng, hai người mồ hôi túa ra dính dớp, da thịt kề cận như hòa làm một.
Lưu Hạo Thần rốt cuộc là người đầu hàng trước.
Dương Vũ Hàn với lấy hộp giấy đầu giường, qua loa lau dọn, rồi định đứng dậy đi vào nhà tắm. Lưu Hạo Thần vừa qua cơn cao trào, khóe mắt còn ửng đỏ, khàn giọng hỏi:
- Anh đi đâu?
Dương Vũ Hàn nhún vai, thứ phía dưới vẫn hiên ngang diễu võ giương oai với Lưu Hạo Thần, hưng chí bừng bừng đến mức đáng ghét. Cậu nhíu mày nhìn thứ kia căm phẫn, phun ra một câu:
- Để tôi giúp anh.
Nói rồi tiếp tục nắm thứ kia trong tay, tỉ mỉ săn sóc, đến khi bàn tay cậu tê dần, mỏi nhừ sắp mất cảm giác, thứ kia mới giật lên một cái, không báo trước bắn cả lên người Lưu Hạo Thần. Cậu không quan tâm, nhoẻn miệng cười đắc ý:
- Đồ khốn\, cuối cùng ngươi cũng bại dưới tay ta.
Dương Vũ Hàn nhìn vẻ trẻ con ngốc nghếch của Lưu Hạo Thần nói chuyện với tiểu đệ của mình không khỏi bật cười, đứng dậy nhấc bổng cậu lên. Lưu Hạo Thần đột ngột bị nâng lên khỏi mặt đất liền hoảng hốt:
- Làm gì đấy?
Dương Vũ Hàn sức lực kinh người, bế cậu theo kiểu công chúa, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như chứa cả bầu trời sao, bình thản nói: