Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 36: Tổng công động tâm rồi



Chiếc xe tử thần cuối cùng cũng phanh kít trước cổng bệnh viện. Lưu Hạo Thần tắt máy, quay lại nhìn hai người kia, hốt hoảng:

- Dương Vũ Hàn, sao mặt anh tái mét thế kia? Mất nhiều máu quá à?

Dương Vũ Hàn xua xua tay, vịn vào vai Hạ Thiên Tường, dắt díu nhau đi vào bệnh viện. May mà vẫn chưa chết.

Ông bác sĩ ở khoa cấp cứu ngay lập tức nhận ra Lưu Hạo Thần và Dương Vũ Hàn. Hôm qua thì một người bị đau chân, hôm nay đến lượt người kia đầu đầy máu, rốt cuộc hai người tới hòn đảo này làm gì vậy?

Trong lúc Dương Vũ Hàn được bác sĩ chăm sóc thì Lưu Hạo Thần chạy đi làm thủ tục. Lúc này Hạ Thiên Tường mới tỏ ra hữu ích được một chút, dùng khả năng tiếng Anh của mình nói chuyện với các nhân viên y tế rồi hướng dẫn Lưu Hạo Thần làm theo. Cậu ta còn ngỏ ý thanh toán tiền viện phí nhưng cậu nói không cần, rồi rút thẻ của Dương Vũ Hàn ra quẹt cái roẹt. (Anh không có tiền nhưng bạn trai anh giàu)

Cũng may xương cốt Dương Vũ Hàn thực sự rắn chắc, chỉ bị rách một mảng da, phải khâu ba mũi. Lưu Hạo Thần nghe vậy cũng yên tâm, đi ra ngoài ngồi đợi. Hạ Thiên Tường ngồi bên cạnh, bàn tay hết co lại duỗi, cuối cùng cũng cất tiếng:

- Xin lỗi!

Lưu Hạo Thần nhếch môi:

- Người cậu cần xin lỗi không phải tôi. Mà với tính cách có thù tất báo của Dương Vũ Hàn, cậu chuẩn bị xách vali về quê đi là vừa.

Hạ Thiên Tường cắn môi, rút trong ví ra một tấm thẻ đưa cho Lưu Hạo Thần:

- Anh với Tổng Giám đốc Hàn quan hệ rất tốt, có thể nói giúp tôi được không?

Cậu liếc nhìn chiếc thẻ, không biết bên trong có bao nhiêu tiền, người này tiền bạc danh tiếng đều không thiếu tại sao cứ phải cố sức leo lên cao hơn làm gì? Lưu Hạo Thần lạnh lùng nói:

- Lúc cậu chuốc thuốc Vũ Hàn có muốn gọi tôi đến vui vẻ cùng không mà giờ lại nhờ tôi nói giúp. Đàn ông có chơi có chịu. Đã có gan làm thì hậu quả phải tự gánh thôi.

Lưu Hạo Thần nói một tràng, giọng điệu không hề che giấu sự tức giận lẫn coi thường. Từ trước đến nay, cậu vẫn ghét cay ghét đắng mấy kẻ dùng thủ đoạn bỉ ổi để ép buộc người khác. Hạ Thiên Tường lẳng lặng ngồi nghe, ánh mắt rũ xuống, bàn tay cầm thẻ nổi gân xanh. Một lúc sau, cậu ta mới cất thẻ lại trong ví:

- Anh tưởng tôi muốn như vậy sao? Tôi làm sao phải chạy tới hòn đảo xa xôi hẻo lánh này, rồi ngày ngày chạy theo người ta cầu xin người ta chơi mình chứ? Anh biết không, tôi vào công ty từ năm 17 tuổi, cái gì cũng nghe theo công ty, không có một chút tự do làm theo ý mình. Tôi cật lực học diễn xuất, học thanh nhạc, đi tiệc rượu, đi event,... rồi được cái gì? Năm nay mới có một bộ phim có chút tiếng tăm, lại chỉ là một bộ tình cảm kinh phí thấp.

Hạ Thiên Tường rút trong túi ra một bao thuốc lá, lấy một điếu đưa lên miệng, định châm lửa nhưng nhớ ra đang ở bệnh viện liền cứ ngậm điếu thuốc như vậy. Cậu ta tiếp tục nói:



- Tôi và Văn Vũ vào công ty cùng thời điểm, nhìn xem giờ anh ta đang ở vị trí nào? Công ty xây dựng cho anh ta hình tượng chàng trai nhiệt huyết, tươi trẻ, tràn ngập sức sống, rất được lòng người. Còn tôi? Mỹ nam lạnh lùng. Lạnh lùng cái con khỉ! Ai mà muốn lúc nào cũng giữ vẻ mặt lầm lầm lì lì đó chứ. Hiển nhiên, đến cả dự án phim hành động lớn nhất năm sau cũng dự định cho Văn Vũ vai nam chính. Anh ta thì hơn tôi ở điểm gì? Không phải là nhờ lên giường với Tổng Giám đốc Hàn hay sao?

Nói đi nói lại cũng là so bì với Văn Vũ, Lưu Hạo Thần cảm thấy chuyện trong giới giải trí quá phức tạp, không muốn quan tâm nhiều làm gì, dùng lí lẽ của người bình thường như cậu đi nói với Hạ Thiên Tường cũng quá khiên cưỡng. Lưu Hạo Thần chép miệng:

- Tham vọng của cậu, tôi không quan tâm. Thân thể của cậu, cậu muốn làm gì thì làm. Thế nhưng lấy đam mê để bao biện cho mấy hành động hèn hạ làm hại đến người khác thì đúng là cặn bã. Nếu Dương Vũ Hàn thích cậu, cậu không cần làm gì anh ta cũng sẽ trải sẵn giường mời cậu lên. Còn anh ta không thích cậu, cậu có khỏa thân đứng trước mặt anh ta cũng không để vào mắt. Đồ không thuộc về mình còn muốn đoạt lấy, cẩn thận đến lúc hối cũng không kịp.

Lưu Hạo Thần thở dài, nói tiếp:

- Tôi sẽ nói đỡ cho cậu với Vũ Hàn, nhưng không phải vì cậu, mà vì một người anh em của tôi hâm mộ cậu điên cuồng, nếu cậu giải nghệ anh ấy sẽ rất buồn.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Hạo Thần, ánh mắt phiếm hồng, nghèn nghẹn nói:

- Cảm ơn anh.

- Đừng cảm ơn vội, nếu mọi việc ổn thỏa, cậu phải theo tôi tới gặp người anh em của tôi, cùng anh ta ăn cơm, tán gẫu, chụp ảnh lưu niệm, còn phải kết bạn facebook với anh ta nữa.

- Được được - Hạ Thiên Tường hai mắt sáng rực cầm lấy tay Lưu Hạo Thần - Chỉ cần anh có lời, việc gì tôi có thể làm được, tôi đều sẽ đáp ứng.

- Hai người nói chuyện vui vẻ ghê.

Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu Lưu Hạo Thần. Cậu ngước lên nhìn, thấy Dương Vũ Hàn đã ra khỏi phòng, trên trán là một miếng băng gạc nho nhỏ.

Hạ Thiên Tường không dám nhìn thẳng Dương Vũ Hàn, cúi đầu lảng tránh. Vũ Hàn cũng lười để ý người kia, chuyện vừa rồi chắc hẳn đã dọa sợ cậu ta rồi, lá gan có to bằng trời cũng không dám bám theo anh nữa. Anh kéo tay Hạo Thần đứng dậy, cùng sóng bước ra về.

Tới cổng, Dương Vũ Hàn nhìn chiếc xe gắn máy với ánh mắt đầy kinh hãi, anh ngỏ ý muốn đi taxi về. Thế nhưng Lưu Hạo Thần lại rất thích chiếc xe này, đã lâu rồi không được gặp motor bảo bối, mãi mới có dịp được chạy xe thoải mái. Cậu bảo Vũ Hàn cứ ngồi taxi về trước, cậu sẽ lái xe máy về, dù sao cũng phải trả xe cho resort. Vũ Hàn đương nhiên không chịu về một mình, đành nhắm mắt đưa chân, một lần nữa ngồi sau yên xe của Hạo Thần.

Trước khi cậu nổ máy, Dương Vũ Hàn khẽ nói:

- Có thể đi chậm một chút được không?

Lưu Hạo Thần bật cười:

- Sao? Vừa rồi anh bị dọa sợ à?



Dương Vũ Hàn không nói gì, chỉ siết chặt lấy eo cậu, cả người dán sát lại không chừa một khe hở, đến cằm cũng gác lên vai cậu.

Lưu Hạo Thần nổ máy phóng đi, nhưng lần này tốc độ đã giảm đi nhiều, nếu không muốn nói là quá chậm. Chiếc xe tà tà chạy trên đường, gió biển mang theo vị muối mặn mòi len lỏi giữa hai người, thổi tà áo tung bay phần phật. Lưu Hạo Thần không quen với không khí quá mức yên tĩnh liền bắt chuyện:

- Vừa rồi không phải anh bị chuốc thuốc sao?

Dương Vũ Hàn lười biếng đáp:

- Tôi giả vờ đấy.

Lưu Hạo Thần nhớ tới lần đầu lên giường với Dương Vũ Hàn, ban đầu anh ta cũng sắm vai mỹ nhân yếu nhược để lừa cậu. Cậu liền cảm thấy không vui:

- Anh cần gì phải giả vờ. Cậu ta không phải kiểu nằm trên đâu.

Dương Vũ Hàn nhoẻn cười, vệ sĩ của anh đang nghĩ đi đâu vậy? Anh dụi dụi đầu vào mái tóc có mùi dừa cùng muối biển của cậu.

- Là tôi không muốn nói chuyện với cậu ta nữa nên giả vờ ngất đi để đi về. Tôi đã nói rồi, tôi chỉ có cậu, sẽ không để ý đến người khác.

Tiếng nói của Dương Vũ Hàn trầm thấp vờn quanh vành tai Lưu Hạo Thần như tiếng biển cả thì thầm, vừa gần lại vừa xa. Trái tim cậu cũng theo đó mà xao động như những con sóng hiền hòa trong một chiều gió nhẹ.

- Tôi chỉ sợ, trên mặt tôi có sẹo rồi, cậu sẽ không thèm để ý đến tôi nữa. - Dương Vũ Hàn ngồi phía sau than than thở thở.

- Đàn ông có sẹo mới nam tính - Nghĩ tới vết sẹo trên trán Dương Vũ Hàn cũng là do đỡ giúp mình, Lưu Hạo Thần liền chân thành an ủi.

Dương Vũ Hàn vẫn dài giọng tỏ vẻ đáng thương:

- Nhưng chẳng phải cậu vẫn thích kiểu mỹ nam dịu dàng xinh đẹp sao? Ngày trước cậu để ý đến tôi cũng chỉ vì tôi có khuôn mặt đẹp.

- So với mỹ nam dịu dàng xinh đẹp, tôi vẫn thích đàn ông nam tính hơn.

Dương Vũ Hàn nghe vậy liền cất tiếng cười khe khẽ. Lưu Hạo Thần nhận ra mình lại bị lừa rồi, nhưng cậu cũng không bực bội như trước kia, có lẽ cậu thực sự thích đàn ông nam tính chăng?