Lưu Hạo Thần nhìn vào trong tủ lạnh trống rỗng, tùy tiện lấy hai quả trứng còn sót lại cho vào nồi nước đang sôi ùng ục, vậy là bữa tối thượng hạng gồm cơm trắng với trứng luộc đã xong xuôi.
Cậu ôm tô cơm trộn trứng ra ghế sô pha, vừa trệu trạo nhai miếng cơm khô khốc vừa xem ti vi.
Từ khi Dương Huy đến đây, Dương Vũ Hàn không còn thời gian dành cho cậu nữa. Nếu không phải anh dẫn Dương Huy đi gặp đối tác thì cũng là đi dự tiệc, dạo phố, xem phim, xem các show diễn nghệ thuật,... Trong điện thoại của Lưu Hạo Thần, phần tin nhắn của anh là một dãy dài các dòng chữ giống hệt nhau.
"Hôm nay anh cùng Huy ăn tối bên ngoài, em không cần đợi cơm nhé. Yêu em Haha, vốn cũng chẳng có cơm mà đợi. Lưu Hạo Thần đơn giản quay về lối sống tùy tiện khi còn độc thân trước đây, có gì ăn đấy, hoặc gọi đồ ăn bên ngoài. Dương Vũ Hàn ban đầu còn hỏi cậu tối đã ăn gì chưa, rồi cằn nhằn cậu không biết chăm sóc bản thân, sau này cũng chẳng rảnh mà hỏi nữa.
Hai người cũng lâu rồi chưa làm tình.
Lưu Hạo Thần tự chửi bản thân không biết xấu hổ, tự dưng lại nghĩ đến chuyện sắc dục như kiểu mình thèm muốn lắm. Đáng lẽ ra cậu phải vui vì được tự do muốn làm gì thì làm, chứ không phải nơm nớp lo đối phó với gã bạn trai vô liêm sỉ lúc nào cũng có thể động dục. Lưu Hạo Thần cười nhạt một tiếng rồi lại thở dài. Cậu không thể phủ nhận, bản thân mình đã quen với sự phiền phức của Vũ Hàn, bây giờ đột nhiên bị bỏ rơi, không khỏi có cảm giác trống trải cô đơn.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu đổ chuông, gọi tới là một số máy lạ. Vừa nhấc máy, bên kia đã truyền tới giọng nói gấp gáp, nghe rõ sự vui mừng:
- Anh Thần, anh có rảnh không?
Lưu Hạo Thần hồ đồ hỏi lại:
- Ai đấy?
Bên kia không hề tỏ ra phật ý, tiếng cười giòn tan vang lên:
- Là em, Âu Hào đây. Em đã trúng tuyển vào Vạn Hoa, đầu tuần sau bắt đầu nhận việc. Em tới thành phố A rồi. Anh có rảnh không? Em muốn mời anh một bữa.
Lưu Hạo Thần khẽ liếc căn nhà rộng lớn trống trải, buông giọng nói:
- Được, nhắn địa chỉ đi.
Dương Vũ Hàn không có nhà, cậu cũng đâu thể như một bà vợ già vò võ ngồi đợi chồng về. Sống cùng anh ta đã lâu, cậu suýt quên cuộc sống về đêm của thành phố A như thế nào rồi. Anh có em trai của anh, chẳng lẽ cậu lại không thể có bạn trai của cậu. Lưu Hạo Thần lấy áo khoác cùng ví tiền, huýt sáo, đi ra khỏi nhà.
Âu Hào hẹn Lưu Hạo Thần tới một quán lẩu ven đường. Không ngờ cậu ta từ quê lên lại thông thạo quán xá ở đây như vậy. Quán lẩu này tuy cũ kĩ nhưng rất đông khách. Âu Hào phải dùng vẻ ngoài đẹp trai ngoan hiền mê hoặc bà chủ mới được giữ cho một bàn.
- Cậu cần phải lau kính mới nhìn rõ miếng thịt sao?
Âu Hào lắc đầu không nói. Không có kính, cậu ta vẫn có thể ăn được, nhưng lại không thể nhìn rõ gương mặt điển trai của người đối diện. Âu Hào không dám nói ra điều đó, sợ làm Lưu Hạo Thần mất hứng.
Lưu Hạo Thần tốt bụng gắp thịt cùng rau trong nồi để vào bát Âu Hào, chất thành một ngọn núi nho nhỏ. Biết Âu Hào không ăn được cay, Hạo Thần còn tự tay chế một bát nước chấm riêng cho cậu ta. Trong lòng Âu Hào dâng lên cảm giác ấm áp, đàn anh này bên ngoài cục súc cáu kỉnh, nhưng thực ra rất quan tâm đến người khác.
- Cậu mới tới đây đã tìm được chỗ ở chưa? - Lưu Hạo Thần quan tâm hỏi.
- Em chưa có thời gian tìm, hiện tại vẫn đang ở tạm trong khách sạn.
- Vậy qua nhà anh ở đi.
Nghe Lưu Hạo Thần nói vậy, ánh mắt Âu Hào lập tức lóe sáng, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra ngại ngùng e thẹn:
- Có tiện không ạ?
- Ôi dào, có gì mà không tiện. Nhà anh đang để không ấy mà, cậu tới đó quét tước dọn dẹp, trông nhà giùm anh càng tốt chứ sao.
- Vậy giờ anh ở đâu?
- Anh ở cùng bạn.
Ánh sáng trong mắt Âu Hào phút chốc tắt ngấm, cậu ta quên mất rằng Dương Vũ Hàn từng nói hai người đang sống chung, chút ấm áp trong lòng cũng nguội lạnh, dòng nước đen ngòm của sự ghen tị tuôn trào, dâng lên. Âu Hào giả lả cười cười, che giấu đi khó chịu trong lòng, chuyển sang chủ đề khác:
- Hình như sắp tới giải đua mùa thu rồi nhỉ? Anh có tham gia không?
- Đương nhiên rồi, mà cậu cũng quan tâm đến đua xe sao?
- Liên quan đến anh Thần em đều quan tâm cả. Hồi còn ở nước ngoài, em không bỏ sót giải đua nào có anh tham gia đâu. Mà hôm nào anh đến sân tập cho em đi theo đi, em chưa thấy trường đua ngoài đời thật bao giờ.
- Được được, không vấn đề gì.
Chạm đúng chủ đề yêu thích, Lưu Hạo Thần cực kì hứng khởi, nói chuyện cũng đến là vui vẻ thoải mái. Âu Hào ngồi đối diện cũng nhiệt tình tiếp chuyện, ánh mắt không giấu nổi sự si mê, trong lòng nổi lên ham muốn độc chiếm lấy người này.
Sau khi ăn xong, Lưu Hạo Thần dẫn Âu Hào tới nhà cũ của mình. Từ ngày sống chung với Vũ Hàn, cậu chưa quay lại đây lần nào, mọi thứ đều vẫn vẹn nguyên như trước khi cậu rời đi, chỉ có một lớp bụi mỏng bám trên mặt bàn.
Lưu Hạo Thần đưa chìa khóa cho Âu Hào. Cậu ta ngỏ ý muốn trả tiền thuê nhà nhưng cậu từ chối, vừa là bạn bè còn là đồng hương, tính toán gì chút tiền mọn ấy. Âu Hào cảm kích nói hôm sau sẽ mời Lưu Hạo Thần đi uống rượu. Việc này thì cậu đồng ý.
Tới khi từ biệt, Âu Hào dè dặt nói với Lưu Hạo Thần.
- Em mới tới thành phố này, nhiều thứ còn chưa thân thuộc. Khi nào rảnh có thể nhờ anh đưa đi mở mang tầm mắt được không?
Lưu Hạo Thần không nề hà gì, nhiệt tình đáp ứng. Nói về nơi ăn chơi khắp thành phố này không ai rõ hơn cậu, nghĩ đến chuyện cho trai ngoan Âu Hào được trải nghiệm cuộc sống sôi động xa hoa của thành phố này, Lưu Hạo Thần không khỏi cảm thấy hứng thú.
Bất chợt nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ đêm, cậu vội vàng tạm biệt Âu Hào để trở về, có lẽ do thói quen, cậu không muốn Dương Vũ Hàn khi trở về lại không thấy cậu.
Về đến nhà, căn hộ rộng lớn vẫn tối tăm và im lìm, hai anh em Dương Vũ Hàn vẫn chưa về. Màn hình điện thoại sáng lên. Là tin nhắn đến.
"Anh đưa Dương Huy đi ngắm sao. Em ngủ trước đi nhé. Yêu em"
Dạ dày trào lên một nỗi cồn cào khó chịu, Lưu Hạo Thần nhăn mày ném điện thoại xuống ghế. Lúc này, màn hình lại sáng lên.