Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 61: Gia đình không dạy được thì để anh đây dạy



Những ngày sau đó bình yên trôi qua, Dương Vũ Hàn ngoại trừ đuổi việc Âu Hào thì không làm gì cả, Lưu Hạo Thần cũng không nhắc gì đến việc đã xảy ra, khiến Dương Huy tưởng rằng chuyện xấu của mình vẫn chưa bị bại lộ. Nhưng cổ nhân có câu "quân tử trả thù mười năm chưa muộn", Hạo Thần không phải quân tử, chỉ là cậu đợi cho vết thương ở tay khỏi hẳn, đối với dân đua xe thì đôi tay cũng quý như vàng vậy.

Một sáng mùa thu trời trong nắng ấm, khi Dương Huy tỉnh giấc thì Dương Vũ Hàn đã rời nhà rồi, anh có để lại lời nhắn rằng bản thân phải đi dự một sự kiện lớn, Lưu Hạo Thần sẽ đưa nó tới công ty. Dương Huy nhìn người đang nhàn nhã ăn sáng, dáng vẻ dửng dưng, vô hại, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Tưởng rằng Lưu Hạo Thần sẽ gọi taxi, ai dè khi Dương Huy xuống dưới sảnh đã thấy cậu lái một chiếc motor láng cóng lao tới đỗ xịch trước mặt, ném cho nó chiếc mũ bảo hiểm màu hồng gắn tai thỏ, tươi cười không một chút giả trân:

- Hôm nay anh sẽ hộ tống chú em bằng motor bảo bối của anh. Quý lắm đấy nhé.

Dương Huy nghi hoặc hỏi:

- Có an toàn không vậy? Em nghĩ cứ nên gọi taxi thì hơn.

Lưu Hạo Thần nhướn mày:

- Em lại nghi ngờ trình độ lái xe của một tay đua chuyên nghiệp sao? Lên xe đi.

Dương Huy dù cảm thấy bất an, nhưng nó tự tin rằng người trước mặt sẽ không dám làm gì nó nếu còn muốn sống yên ổn với Dương Vũ Hàn, thế nên nó đội mũ bảo hiểm vào rồi trèo lên yên sau.

Lưu Hạo Thần khẽ kéo khóe môi, nổ máy phóng đi.

Dương Huy rất nhanh nhận ra điều không ổn.

- Này anh, đây đâu phải đường đến công ty.

- Motor đi đường này đỡ tắc hơn - Lưu Hạo Thần nhàn nhạt đáp.

Cho đến khi ra khỏi mấy con đường nhỏ, Dương Huy mới thấy mình đang chuẩn bị tiến vào đường cao tốc ra khỏi thành phố.

- Anh đang đi đâu thế?

Lưu Hạo Thần không thèm đáp lời, ngược lại còn phóng nhanh hơn.

Dương Huy bỏ balo ra, định gọi cho Dương Vũ Hàn, nhưng điện thoại đã không cánh mà bay. Nó bắt đầu hoảng hốt, nhìn tấm lưng rộng lớn thẳng tắp trước mặt, kêu lên:

- Anh lấy điện thoại của tôi phải không? Anh định làm gì? Mau dừng xe!

- Muốn xuống thì tự mình nhảy xuống, anh đây sẽ không dừng. - Lưu Hạo Thần lạnh tanh nói. Chiếc xe vẫn lao vun vút như một mũi tên.



Đường cao tốc rộng thênh thang, xe cộ đi lại không nhiều, Lưu Hạo Thần thỏa sức tung hoành. Dương Huy ban đầu còn gào thét, sau bị gió tạt vào họng khô khốc, phải ấm ức ngậm miệng lại. Nó cũng làm loạn phía sau lưng cậu, kéo tay kéo áo hòng khiến cậu không lái xe được, Lưu Hạo Thần liền nghiêng người đánh một đường lượn đẹp mắt suýt chui vào gầm xe đi cùng chiều phía trước, rồi nói:

- Muốn chết không toàn thây thì cứ việc lộn xộn.

Nhưng Dương Huy nào dám, nó bị dọa sợ xanh mặt, tay chân lạnh toát bám chặt vào Lưu Hạo Thần.

Đi hết đường cao tốc, Lưu Hạo Thần rẽ vào một con đường nhỏ dẫn lên núi. Đường núi quanh co uốn khúc nhưng cậu không hề giảm tốc, còn ỷ ở đây không có camera an ninh mà phóng nhanh hơn. Dương Huy gào lên:

- Chạy chậm lại đi, anh muốn chết à?

Ai dè Hạo Thần nói một câu khiến Dương Huy sợ chết khiếp:

- Đúng vậy, anh muốn cùng chú em đồng quy vu tận.

- Anh điên rồi! Anh dám làm thế, anh Hàn sẽ giết anh.

- Đằng nào cũng chết, xuống đó có anh có em chẳng vui vẻ hơn sao.

Giọng Lưu Hạo Thần nhẹ tựa lông hồng nhưng sức nặng tựa Thái Sơn, không có vẻ gì là cợt nhả hay đùa giỡn khiến Dương Huy sợ đến tái mặt. Càng lên cao gió càng mạnh, con đường cũng nhỏ lại chỉ đủ cho hai xe ô tô ngược chiều tránh nhau, một bên là vách đá, một bên là vực sâu, gió núi gào thét, hú hét bên tai, quất vào mặt Dương Huy đau rát. Mỗi khi có tiếng còi xe là nó lại giật bắn mình, tim cũng muốn văng ra khỏi lồng ngực, khí núi lạnh lẽo mà mồ hôi túa ra ướt đẫm cả lưng áo, lòng bàn tay đang bám chặt áo Lưu Hạo Thần cũng ướt sũng dính dớp.

Lưu Hạo Thần đột ngột rẽ vào một đường mòn nhỏ hẹp lởm chởm đất đá, tốc độ cũng dần chậm lại. Dương Huy tưởng mọi chuyện chỉ có vậy. Nó nhầm to rồi, trò vui vẫn còn ở phía sau.

Sau khi đi trong rừng tầm mười phút, cây cối thưa thớt dần, không gian cũng thoáng đãng hơn, Dương Huy mở mắt, nghiêng người nhìn cảnh vật phía trước, mặt phút chốc trắng bệch như xác chết.

Cuối con đường là một bãi đất trống, vấn đề là bãi đất này nằm sát ngay mép vực, từ đây phóng tầm mắt ra chỉ thấy mây trời lồng lộng cùng thành phố sầm uất phía xa xa. Là một nơi tuyệt đẹp để ngắm cảnh.

Nhưng có vẻ Lưu Hạo Thần không đưa Dương Huy đến đây để ngắm cảnh.

Vừa ra khỏi rừng, cậu liền rồ ga, chiếc motor lại một lần nữa lao vút đi, thẳng mép vực lao tới.

Lao xe từ đây xuống, nhất định tan xương nát thịt.

Nhìn khoảng không trống trải càng ngày càng gần, Dương Huy kinh hồn bạt vía gào khóc thảm thiết, nó không còn suy nghĩ được gì, toàn thân cũng không thể động đậy, chỉ có thể cứng đờ bám lấy Lưu Hạo Thần trong vô thức.

Gió cuồn cuộn gào thét bên tai như lời mời gọi của chốn địa ngục âm ti truyền đến.

Chiếc xe bay ra khỏi khu đất trống, hồn vía của Dương Huy cũng văng ra theo, tiếng gào thét tắt ngấm chỉ còn lại tiếng rên ư ử trong cổ họng, nó cảm nhận rõ ràng cảm giác rơi tự do, lực hút của Trái Đất đang lôi tuột nó xuống dưới, muốn rút hết ruột gan của nó ra thành một đống máu thịt lẫn lộn bầy nhầy.

Rầm một tiếng, chiếc motor nhảy dựng lên, tiếp đất một cách an toàn. Thực ra đây không phải một vách núi dựng đứng mà chỉ là con dốc cao khúc khuỷu, chẳng qua Dương Huy đang kinh hồn táng đảm nên nào suy xét được gì. Lưu Hạo Thần lái xe chạy hết con dốc rồi dừng lại. Xách cổ thằng nhóc đã giống như xác chết cứng đờ bấu lấy eo mình ném xuống đất.



Tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, Dương Huy lập tức mềm nhũn ra, toàn bộ máu trong cơ thể nó dường như đã bị rút hết đi để lại một cái xác trắng toát như người giấy. Đôi môi tím ngắt của nó run rẩy, nước mắt, nước mũi cùng mồ hôi tèm lem trên mặt, giữa đũng quần cũng loang ra một vũng nước đậm. Bộ dạng thê thảm không để đâu cho hết.

Lưu Hạo Thần nhếch môi cười, cầm điện thoại lên chụp một tấm.

Tiếng chụp ảnh đã gọi một nửa hồn vía của Dương Huy trở về. Nó ngước đôi mắt đỏ ngầu mang theo ai oán lên nhìn Lưu Hạo Thần, tiếng nói lí nhí như muỗi kêu:

- Anh làm gì?

Lưu Hạo Thần giơ điện thoại ra trước mặt nó, nở một nụ cười tà ác:

- Nhìn xem, bức ảnh đáng tiền làm sao. Dương nhị thiếu gia đẹp trai, cao quý, thông minh lại có một mặt như thế này.

Dương Huy nhìn bản thân trong ảnh, lập tức

- Xóa đi! Xóa ngay đi! Anh Hàn sẽ giết anh!

Lưu Hạo Thần ngồi xuống bên cạnh Dương Huy, ân cần phủi bụi trên vai áo nó, đôi mắt nheo lại như đang cười nhưng lại mang theo sắc lạnh nguy hiểm:

- Chú mày nghĩ xem, Vũ Hàn giết anh nhanh hơn hay anh đăng tấm ảnh này lên mạng xã hội nhanh hơn? Mà chú mày biết tốc độ lan truyền của Internet rồi đấy, cứ coi như nhà họ Dương có quyền thế tột đỉnh đi, thì đến khi ngăn chặn được bức ảnh này phát tán, cũng phải nửa tỉ người trên thế giới được nhìn thấy bộ dáng đáng yêu chết người của chú em đây rồi.

- Anh... anh muốn gì?

Lưu Hạo Thần vỗ vỗ lên khuôn mặt non nớt của Dương Huy:

- Đừng hiểu lầm, anh không đòi hỏi gì ở chú mày cả. Đây chỉ đơn giản là quà đáp lễ cho những gì chú mày gây ra cho anh thôi.

- Vậy anh trả được thù rồi, mau xóa tấm ảnh kia đi.

Lưu Hạo Thần phì cười, bỏ điện thoại vào túi áo khoác, lắc đầu:

- Không được, anh đây muốn giữ làm kỉ niệm, mỗi khi chú em làm anh ngứa mắt anh sẽ bỏ ra xem, rồi cho bạn bè xem cùng nữa, như Diệp Khả chẳng hạn.

Nhìn sắc mặt Dương Huy cực kì khó coi, Lưu Hạo Thần hài lòng đứng dậy, vươn vai một cái sau đó đi về phía chiếc xe của mình, ném lại một câu:

- Chú em bốc mùi ghê quá, lát đứng dậy được thì tự đi bộ về nhé, cứ đi thẳng đường mòn này là xuống dưới chân núi. Ra tới đường cao tốc thì đi nhờ người ta về. Anh đi trước đây.

Nói rồi leo lên xe phóng đi thẳng, bỏ lại thằng nhóc bơ vơ, trơ trọi giữa rừng.