Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 19: Dự tiệc (1)



Một giờ sau.

Lý Viên Viên bước ra từ căn phòng nhỏ.

Cô mặc bộ váy hồng ngang gối xinh xắn với thiết kế phương tây, chân váy bó sát với hoạ tiết ren bồng bềnh phần eo ôm sát thon gọn, cúp ngang ngực lộ vai nõn nà cùng xương quai xanh quyến rũ, phụ kiện kết hợp chính là bao tay và chiếc mũ nhỏ xinh đính bên trái mái tóc.

Vòng 1 đầy đặn vòng 3 tròn trịa chính là vũ khí lợi hại nhất của cô.

Gương mặt thanh thoát tựa tiên nữ hạ phàm làm Hoắc Thừa Ân hồn bay phách lạc nhìn mãi không rời mắt.

"Nè."

Lý Viên Viên vỗ vai anh.

"Lên xe." - Hoắc Thừa Ân giật mình trở về trạng thái lạnh lùng khó gần.

Cô liếc anh rồi chui vào.

Chốc lát lại nhích tới, chốc chốc lại kéo kéo ngực áo lên, hồi lại nhổm nhổm mông.

"Làm trò gì hoài vậy?"

Hoắc Thừa Ân ngồi cạnh cau mày.

"Bộ này mặc không quen cứ cấn cấn vướng vướng sao á." - Lý Viên Viên cúi đầu nhìn xuống chỉnh chỉnh váy

Chẳng hiểu anh khó chịu vì điều gì nữa.

"Ngồi yên." - Anh dang tay đè cô không cho nhúc nhích.

"Nhưng...."

Hoắc Thừa Ân nhanh chóng cắt ngang: "Không nhưng nhị gì cả."

"Tay anh đang...." - Cô ngồi yên như tượng mắt liếc xuống bàn tay đặt ngang đồi núi chập chùng.

Anh liếc qua rồi rụt về như chưa từng có chuyện gì.

Ho ho vài tiếng: "Ờmm.. Biết giữ thân giữ phận theo sát tôi, nếu bị bọn chúng lăm le bắt đi chẳng ai rảnh rỗi mà cứu."

Lý Viên Viên mím môi uất ức: "Tự dưng lôi đi còn hù doạ đủ điều."

Hoắc Thừa Ân im lặng.

Nơi họ đến là một dinh thự khác nhưng sa hoa lộng lẫy hơn nhà anh nhiều.



Lý Viên Viên nhìn hoa cả mắt, ánh vàng chói loá bên trong khung cửa sổ đủ khiến ai nấy mê đắm.

Lúc này trông cô như con bé nhà quê lần đầu lên "sì phố" thấy nhà cao tầng hay máy bay bay.

Hoắc Thừa Ân kéo tay cô quàng tay mình: "Giữ chặt."

Người cao sang quyền quý từ mệnh phụ phu nhân đến quan viên cấp cao nghiêm nghị, ai ai cũng đầy mưu mô tranh quyền đoạt chức, người giúp chồng tạo quan hệ, người lại nhờ nhan sắc tạo chỗ dựa cho bản thân, có người còn đẩy con gái mình vào vòng xoay danh vọng.

Cô hiểu nơi này không dành cho mình, muốn tồn tại phải lấy lòng trên hết càng phải cận trọng.

Lý Viên Viên bấu chặt tay anh cười tươi: "Có giật cũng không buông."

Hoắc Thừa Ân vào trong thu hút sự chú ý của tất cả người có mặt, đèn sáng rọi hai người như hào quang của nhân vật chính phản chiếu khắp nơi.

Người mến mộ xuýt xoa vì gặp được người thương, người trồng cây si lại ganh tỵ vì cô gái được sánh đôi bên cạnh anh không phải là mình.

Những tên đàn ông lại trầm trồ vì trước giờ chưa từng gặp qua nữ nhân xinh đẹp như cô.

"Anh Thừa Ân."

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, là ai dám gọi thế này ngoại trừ cô.

"Trần Điềm Nhiên, đừng gọi như vậy." - Hoắc Thừa Ân khó chịu lạnh giọng.

Lý Viên Viên xoay qua nhìn, là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, nhìn năng động tươi mới hơn cô nhiều, y phục cũng bạo hơn hẳn, chẳng những hở lưng còn xẻ đùi cao chót vót, phần trước chỉ có hai mảnh vải nhỏ che đỉnh núi kéo dài xuống váy, ngoài ra chẳng có gì chắn lại, cặp ngực khủng nhấp nhô làm cô sợ bước mạnh cũng đủ lọt thỏm ra ngoài.

Kể ra cô gái này cũng tiết kiệm, ăn mặc chẳng tốn vải là bao.

"Cô ta là ai? Sao đi cùng anh?" - Trần Điềm Nhiên dựa sát người Hoắc Thừa Ân nũng nịu, cặp ngực khủng kia chẳng những đè ép người anh còn không ngừng cà qua cà lại.

Tinh thần cứng cỏi mấy cũng mềm nhũn trước núi thịt mềm mại kia.

"Lý Viên Viên, tình nhân bên cạnh anh." - Hoắc Thừa Ân không kiêng không dè đẩy cô ta ra còn cười cười: "Hôm nay là sinh nhật em nên tiếp khách của mình không cần lo cho anh."

"Nhưng em muốn anh đi cùng em, cùng cắt bánh kem cùng hát mừng sinh nhật." - Trần Điềm Nhiên ỏng ẹo làm cô sắp nôn mửa hết thức ăn buổi chiều.

"Nhân vật chính là em, bọn Trần Đình đang tìm anh, anh qua bên kia trước đây, chúc em sinh nhật vui vẻ." - Hoắc Thừa Ân kéo cô đi trước sự tiếc nuối cùng hậm hực của Trần Điềm Nhiên.

Anh đi xa cô ta liền phủi phủi nơi cô ta vừa chạm vào, có vẻ nó rất bẩn.

"Trời ơi, người ta lá ngọc cành vàng mặt đẹp dáng ngon, con gái nhìn còn chảy nước dãi mà anh kì thị vậy sao?" - Lý Viên Viên bắt chước nết dẹo dẹo của cô ta.

Hoắc Thừa Ân liếc cô: "Coi chừng anh ném em lên giường."



Lý Viên Viên ngậm miệng ngó nghiêng xung quanh.

"Chà chà... Cuối cùng cũng chịu không nổi mà leo lên giường tổng đốc đại nhân rồi sao?" - Hứa Trác Tự đi tới phía sau là cô gái trông rất bình dị nhưng xinh đẹp không thua kém minh tinh.

"Trang điểm trông xinh đẹp lắm, biết vậy lần trước 1 đổi 1 được rồi." - Trần Vũ Hiên đang tay trong tay người tình, mặc kệ tâm trạng cô gái mà ngã ngớn.

"Lần đầu tiên thấy Hoắc Thừa Ân dẫn tình nhân dự tiệc, hôm nay không say không về." - Lâm Mộc Bài tới sau cùng, phía sau trái phải hai cô.

Hoắc Thừa Ân cười nhẹ: "Dự tiệc thì đương nhiên phải dự nhưng không say không về thì không hứa."

"Nè trước giờ ngươi chưa từng uống quá 3 ly, hôm nay có người đẹp đừng cứng ngắc thế chứ." - Hứa Trác Tự

"Chừa sức về duyệt binh." - Hoắc Thừa Ân cầm ly rượu như cười như không nhấp môi.

"Duyệt binh gì tầm này, không phải tháng sau mới tiến công sao?" - Trần Vũ Hiên đưa ly rượu cho anh cũng hất mặt cho người hầu đưa cô một ly.

"Ngươi ngốc sao? Duyệt binh ở đây không phải duyệt binh kia, lão Ân không uống rượu để lính của mình khoẻ mạnh, duyệt binh ban đêm ngươi là người siêng năng nhất mà." - Lâm Mộc Bài thụi vai hắn nháy nháy mắt, cười gian manh.

"À... Ta hồ đồ, hàng mới nên chưa xài đã, vậy uống vài ly cho tâm trạng thăng hoa tối duyệt binh hào hùng hơn." - Trần Vũ Hiên ngờ ngợ ra, vỗ vỗ đầu mình cười lớn.

"Tổng thống có dự tiệc không?" - Hoắc Thừa Ân bỏ qua mấy chuyện không đứng đắn vào thẳng vấn đề.

"Có, hình như đang nói chuyện trong phòng bên kia."Trần Vũ Hiên

"Ta tìm ông ấy có chút việc.".

"Được."

Anh kéo cô tới góc khác căn dặn: "Ăn gì cứ lấy, ở yên đây chờ ta đừng đi lung tung."

Cô đi quanh bàn ăn nhìn một lượt toàn bánh ngọt bắt mắt, hợp khẩu vị không thì chưa biết nhưng nhìn là thèm ngay.

Lấy cái bánh nhỏ làm bằng matcha có kem sữa nằm trên cắn thử.

Vị ngọt thanh của đường, thơm lừng của bơ, béo béo của sữa và mềm xốp của bánh, cắn một miếng cảm giác thế giới quan trở nên sống động hơn bao giờ, ngon khó tả.

Chiếc bánh nhỏ thứ hai cô lấy là bánh hương dâu với lớp kem ở giữa hai lớp bánh bông lan kẹp vào nhau, bên trên còn có dòng chữ happy birthday nhỏ.

Chưa kịp ăn đã bị người ta hất văng xém dính chiếc váy lung linh của mình.

"Còn dám ăn."

Người xuất hiện là Trần Điềm Nhiên và một vài ả tiểu thư loè loẹt.

"Tại sao không dám, bánh ở đây làm ra để trưng hả?" - Lý Viên Viên khoanh tay nhìn cô ta vẻ mặt thách thức.