"Sau này sẽ không như vậy nữa." - Hoắc Thừa Ân vuốt tóc, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng không được: "Vẫn còn một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Chuyện mọi người truyền tai nhau."
Hoắc Thừa Ân cười lớn: "Em vẫn cố chấp với nó sao? Cứ coi là thật đi."
"Sao được, bị đánh là bị đánh còn không là không, không bị đánh mà đồn bị đánh thì còn sĩ diện nào nữa." - Cô nhất quyết đẩy anh ra, kiên định muốn giành lại tôn nghiêm cho ai kia.
"Mỗi mình em biết anh ổn là được." - Anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, kéo cô ôm vào lòng như ôm châu báu đời mình.
Lý Viên Viên bây giờ mới nguôi giận, lòng bất an dần lắng xuống: "Vậy là anh không bị thương?"
"Không."
"Không chết?"
Hoắc Thừa Ân bất lực với cô, cười gật đầu: "Ừm, không sao."
Cực hình vẫn diễn ra nhưng mảnh da heo là cứu tinh, những lần trước thể hiện cho chúng thấy đủ rồi, hà cớ gì hành hạ thân xác thêm.
Không diễn, không tung tin thương tích chết đi sống lại thì mấy ai tin.
Vừa hay...
"Hoắc Thừa Ân." - Lý Viên Viên quát lớn.
Anh hồi thần nhìn chằm chằm cô: "Hửm?"
"Anh suy nghĩ đi đâu vậy? Em hỏi anh khi nào thì kết hôn cùng Trần Điềm Nhiên?" - Cô khó chịu khi nhắc về vấn đề này.
Dù giả vờ tiếp cận nhưng tình cảm lại là thật, chết tiệc cho bản thân, cố gắng chối bỏ cách mấy vẫn phải tự thừa nhận.
"Tổng thống vốn định tổ chức sớm hơn nhưng thương thế anh nặng quá nên hoãn lại 3 tháng sau." - Hoắc Thừa
Ân mắt nhìn xa xăm, ánh mắt mông lung nhìn không thấu.
"Tuần sau hình như là sinh nhật anh." - Cô đánh trống lãng sang chuyện khác.
"Ừm, anh định tổ chức bữa tiệc nhỏ."
Cô nhanh chóng phản bác với thái độ kích động: "Sao được, anh là tổng đốc uy danh lừng lẫy, tiệc sinh nhật phải tổ chức thật lớn, mời tất cả quan chức cấp cao bạn bè thân thiết tới dự mới đúng."
Anh rơi vào trầm tư.
Lý Viên Viên nhận ra mình kích động, sợ hỏng chuyện nên nhẹ giọng: "Em chỉ muốn những điều tốt nhất và đẹp nhất đến với anh, trong xã hội này kẻ có quyền mới được tôn vinh, anh phải cho họ thấy mối quan hệ anh rộng thế nào, thân thiết với tổng thống thế nào, nó chính là cầu nối để anh nhận được sự ủng hộ của nhiều người, có như vậy tương lai mới đứng vững trên ngôi cao... Anh hiểu ý em mà."
Hoắc Thừa Ân giương lên nụ cười dịu dàng: "Được, tất cả nghe em."
Cô nhóc nhỏ định giở trò gì nữa đây... Haizz
"Vậy được rồi, anh không sao thì em trở về phòng đây, làm người anh lo lắng mất ăn mất ngủ, giờ vừa mệt vừa buồn ngủ." - Lý Viên Viên ngáp dài ngáp ngắn, đẩy anh ra định bỏ đi.
"Anh cũng buồn ngủ hay là chúng anh cùng nhau ngủ." - Ôm chặt vào lòng sao anh để cô đi dễ dàng đến thế, dâng mỡ đến miệng mèo còn muốn chạy.
"Em ngủ không quen chỗ lạ." - Cô vừa nói vừa giãy ra, chân dùng hết lực định thân vẫn không trườn khỏi anhy anh.
"Ngủ dần thành quen, sau này không ở nhà kho nữa." - Hoắc Thừa Ân trực tiếp bế cô lên đi vào sâu bên trong rèm che, ở trong có chiếc giường lớn đủ cho họ quật nhau cả đêm không sợ rớt.
"Hoắc Thừa Ân, anh lại lợi dụng em." - Năm dưới thân hình cao lớn cô chẳng thể làm gì khác ngoài đấu võ mồm.
"Lợi dụng... Cứ coi là vậy đi." - Anh nghiền ngẫm rồi đè xuống áp sát cô hơn, đôi môi chậm rãi hôn lên bờ môi đỏ mọng.
Cô đâu biết rằng anh cố kiềm nén bao nhiêu để không ngấu nghiến môi cô thành miếng thịt băm ngon lành.
Dần dần thú tính át nhân tính, anh mạnh bạo mút lấy mật ngọt từ miệng cô, nâng niu liếm chiếc lưỡi mềm mại đầy cơ thịt điêu luyện, môi chạm môi có khi răng lại chạm răng.
Hôn nhau đến trời đất đảo lộn thiên địa bất phân anh mới tách ra, ánh mắt lưu luyến nhìn cô gái bên dưới.
Lý Viên Viên được cơ hội hít thở lấy hơi bù đắp khoảng thời gian suýt ngạt, chưa kịp bình tĩnh anh lại dùng chiêu thức khác lấy mất linh hồn cô.
Hoắc Thừa Ân hôn xương quai xanh, lưỡi nóng ẩm vuốt ve từng thớ thịt, hơi thở trầm ấm phì phò bên tai cộng thêm sự ẩm ướt và cảm giác kích thích khi lưỡi anh nhẹ nhàng xâm chiếm vành tai khiến cả cơ thể cô như bay lên chín tầng mây uốn lượn.
Từng nhịp chiếc lưỡi nhọn dài chọt vào bên trong tai là từng nhịp cơ thể cô ưỡn ẹo mất kiểm soát cùng tiếng rên khó cưỡng.
"Ah~~~"
Hoắc Thừa Ân gậm nhấm như chú mèo đang liếm láp cơ thể mình, vừa chậm rãi vừa thích thú.
"Thừa Ân... Ah~~~..."
Anh trượt dài xuống bầu ngực căng tròn lồ lộ giữa tầng mây trắng, một tay xoa nắn một tay chọc đầu ti căng cứng rồi ngoạm lấy như đứa trẻ thèm khát sữa mẹ nhiệt tình mút.
"A~~~... Um~~~.."
Giờ này ai hỏi Lý Viên Viên mấy tuổi e rằng cô chẳng biết đáp bao nhiêu cho phải, chỉ muốn nói.... Thêm nữa đi anh....
Nửa thân trên anh đã hôn chi chít đốm đỏ như đánh dấu chủ quyền.
Hoắc Thừa Ân nâng mặt lên nhìn cô, đôi mắt nhuốm đỏ một màu tình ái khiến cô càng quyến rũ hơn, anh nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi chủ động quàng vai anh hôn, hôn không đã lại đẩy anh nằm ra giường trèo lên trên hôn như cách anh vừa làm với mình.
"Ah..."
Hoắc Thừa Ân không kiềm được, hơi thở trở nên nặng nề, miệng bất giác phát ra tiếng rên âm trầm thú vị.
Lý Viên Viên biết mình phải lấy lòng anh nên rời bỏ cơ bụng sáu múi cô liền cởi phanh chiếc quần tây và kéo luôn quần chip lộ ra con cự long ngẩng đầu cao chót vót.
Nó căng cứng nóng hổi như cục than hồng, nhờ vào mấy cuốn sách trong nhà kho cô cũng học được vài chiêu thổi kèn - mút kẹo.
Cô mút dọc thân, ngoạm lấy đầu 'cậu em' rồi dùng đầu lưỡi đung đưa qua lại, cả cơ thể anh căng cứng tiếng thở ngày một dốc hơn và nặng nề hơn.
Biết mình thực hành chính xác nên cô bạo dạng hơn, nuốt vào bên trong rồi lại đẩy ra.
Tay anh bấu chặt ga giường thở hồn hển cùng tiếng hít hà.
"Ah~~~... Shttttt.... Viên Viên..."
Rời bỏ cậu em cô lần đến hai viên bi tròn trịa bên dưới, ngoạm lấy từng viên, dùng môi cạ cạ rồi dùng lưỡi đẩy đưa.
Hoắc Thừa Ân chính thức đầu hàng, anh đứng dậy kéo cô quỳ gối đặt 'cậu em' vào miệng cô rồi nhấp nhô kịch liệt.
Tư thế này mọi người nếu thường xem sexxxx chắc rõ rồi nhỉ, nó mang lại cảm giác chiếm hữu rất thống khoái.
"Ah... ơh..."
Cuối cùng sau tiếng thở gấp tột độ và tiếng rên của anh thì dòng t*nh trắng nõn phun hết vào miệng Lý Viên
Viên.
'Đàn con' của anh không có mùi như lời đồn, nó có vị ngọt và hương trái cây nhè nhẹ khá dễ chịu, chắc hẵn chế độ dinh dưỡng của anh không tệ.
Cô không hề biết cách quan hệ này mỏi miệng thế nào cho đến hiện tại.
Anh thở lấy hơi rồi kéo cô lên nằm lên tay mình hôn hít: "Viên Viên, em rất biết cách giết người."
Cô mỏi nhừ miệng, cơ thể không vận động cũng lã vì mệt.
Hồi lâu sau thấy anh không động đậy, cô cũng dần thiêm thiếp trong mộng mị.
"Em ăn rồi, giờ tới lượt anh."
Chỉ nghe câu nói thoáng qua, giây sau cơ thể cô lại có luồng xung điện cực mạnh chạy dọc theo từng sợi thần kinh, mà người tạo ra nó không ai ngoài Hoắc Thừa Ân.
Anh hôn cô bé rồi chăm chút hạt mầm nhỏ xinh mới gieo giữa rừng cây.
"Ah~~aa~."
Mơ mơ màng màng hạ thân cô lại truyền đến cảm giác trương lên dễ chịu như ruộng lúa khô cằn đón được nước, rừng cây hạn hán lâu ngày đợi được mưa.
Bất giác Lý Viên Viên dạng chân rộng hơn đón lấy, theo đà của anh mà di chuyển thân người vào tư thế dễ dàng hơn.
"Um..~~~ Oh ~~~..." - Cổ họng cô phát ra tiếng ậm ờ đầy ái muội.
'Cậu em' xụi lơ khi nãy nay đã phất cờ đánh thẳng vào xà huyệt, kịch liệt xâm chiếm 'cô em' mềm mại của cô.
Cảm giác nóng nảy cứng cỏi đủ làm người ta hiểu nó đang điên cuồng tìm kiếm đích đến của mình thế nào.
Mỗi lần nhấp nhô ra vào là mỗi đợt dịch thủỷ trào ra bôi trơn cho cả hai thêm ướt át.
"Ah~~~...."
Không riêng Lý Viên Viên, Hoắc Thừa Ân cũng vui sướng không kém, bên trong cơ thể cô ấm áp lạ thường, 'cậu em' được bao trọn bởi lớp thịt non nớt không ngừng co bóp đung đưa theo nhịp, càng ma sát càng siết chặt hơn.
"Viên Viên... Em đẹp lắm... Anh...." - Gần về cuối giọng anh khàn khàn cô chẳng nghe được gì.
Lý Viên Viên mặt ửng hồng gật đầu: "Của anh lớn quá... Ah ~~~ Ah~~~.... Em sắp ra rồi."
Anh chồm người nằm lên thân thể cô, da thịt ấm nóng ma sát vào nhau, môi hai người dính chặt, hạ thân anh không ngừng đẩy vào thật sâu và rút ra thật nông.
Rời cánh môi cô anh lại mút cặp núi hồng không ngừng đung đưa kêu gọi, nó thơm mềm mát lạnh làm anh say đắm vùi mặt vào nó mãi không thôi.
Lý Viên Viên được đãi ngộ hậu hĩnh liền sung sướng kêu lớn hơn.
"Ah~~~...
Um-~~ Ah~~~~
... Em... Sướng... Anh ơi... Ah~~~"
Được đà anh liền tấn công dồn dập, điểm G của cô cuối cùng cũng tìm thấy.
Bấu chặt thân anh, chân quàng siết người anh để cậu em vào sâu hơn mạnh hơn.
"Ah~~.. Ah~~~... Ah~~~... Um... Ah...."
Cô quằn quại lên đỉnh, cả người co lại ôm chặt anh hơn, 'cô em' cũng co bóp dữ dội làm ai kia muốn nén lâu thêm cũng không có cơ hội.
Anh mạnh bạo đâm xuyên vào người cô rồi cũng thăng hoa, 'cậu em' nhấp nhô nhấp nhô phồng lên đẩy t*nh dịch ra.
Cả hai đều hưởng thụ thứ gọi là tột đỉnh tình ái, tìm sung sướng trong đau khổ.
Lý Viên Viên chính thức kiệt sức, dần chìm vào giấc ngủ.
Cô cảm giác có người bế mình đi rồi ngâm vào bồn nước ấm, sau đó.. Chẳng còn sau đó...