Tống Dực Và Nghiên Dương

Chương 4



À, tớ muốn tạo bất ngờ cho cậu thôi!" Lý Nguyệt cười cười ''Vậy...cậu và Nghiên Dương sống tốt chứ?"

''Tốt!''

"Vậy à? Hôm nay tớ muốn hỏi cậu..."

"Hôm qua là sinh nhật con trai tớ, cậu có muốn gặp nó không?"

Câu nói của Tống Dực vang lên khiến đôi bên đều rơi vào im lặng, Lý Nguyệt bất ngờ đến nỗi chẳng thốt nên lời, Tống Dực cũng cảm thấy ngạc nhiên về chính bản thân mình, tại sao hắn lại nói chuyện này?

Nó không có liên quan gì đến hắn và Lý Nguyệt hết mà? Lý Nguyệt vốn dĩ chưa biết đến sự xuất hiện của Tống Dương, hắn nói như vậy liệu cô ấy có tức giận không?

"Cậu và cô ấy có con rồi à?" Lý Nguyệt hỏi, hắn có thể nhận thấy giọng nói của cô có chút run.

"Ừm!"- Tống Dực gật đầu.

"Cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?"

"3 tuổi!"

Lý Nguyệt cười chua xót.

''Vậy sao? Khi nào có dịp, cậu dẫn cậu bé đến gặp tớ nhé? Tớ rất muốn làm quen với cậu bé lắm đấy!"

''Được!"- Tống Dực ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi tiếp



''Lúc nãy cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?"

''Tớ...tớ muốn hỏi cậu...có còn yêu tớ không?"

Tống Dực im lặng, hắn có còn yêu Lý Nguyệt hay không à? Nếu là trước đây, hắn sẽ trả lời dứt khoát là có, nhưng bây giờ, cảm giác có gì đó nghẹn ở cổ họng, hắn không dám nói, vì hắn sợ sẽ có lỗi với Nghiên Dương và cả Tống Dương, dù sao...hắn cũng có gia đình nhỏ của mình rồi, mặc dù nó không được hạnh phúc như những gì hắn muốn.

Lý Nguyệt thấy Tống Dực không lên tiếng, cô đành gạt bỏ nó qua một bên

''Hay mình gọi gì đó ăn đi nhé? Đói quá rồi!"

...

Mí mắt của Nghiên Dương khẽ run, nâng đôi mắt nặng trĩu của mình lên nhìn xung quanh.

Cô đoán chắc là mình đã được đưa vào bệnh viện, bên cạnh cũng không có một ai cả.

Y tá bước vào kiểm tra giúp cô, thấy cô đã tỉnh, cô ấy cũng vui mừng.

''May quá! Cô tỉnh rồi!"

Nghiên Dương gật đầu, cổ họng cô khô khốc, bây giờ không thể nói chuyện được.

''Để tôi đi báo với bác sĩ, nhưng mà...chồng cô không có ở đây sao?"

Cô lắc đầu, làm sao Tống Dực có thể đến thăm cô được chứ?

''Kì lạ! Hôm qua anh ta còn hỏi tôi là cô nằm ở phòng nào nữa mà? Nhưng sao lại biến mất rồi? Hay là...anh ta về nhà lấy đồ?"



cô y tá thắc mắc, nhưng rồi cũng gạt bỏ suy nghĩ đó, cô ấy bảo cô nằm yên còn mình thì đi gọi bác sĩ đến.

Nghiên Dương mệt mỏi, ngay cả sinh nhật của Tống Dương hắn cũng chẳng màng đến thì cô chết hay không hắn bận tâm làm gì chứ? Chắc là hắn đến để xem cô đã chết chưa thôi, giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống, cô...nên làm gì bây giờ? Cô mệt mỏi lắm rồi, không còn dũng khí để ở bên hắn nữa, nhưng còn Tống Dương thì sao? Thằng bé không thể không có ba được, thằng bé không làm gì sai, nó xứng đáng có được một gia đình hạnh phúc.

''Mẹ...xin...lỗi!"

**

''Bây giờ cơ thể cô đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi trong bệnh viện thêm vài ngày nữa là sẽ khỏi" bác sĩ dặn dò cô.

''Bác sĩ, tôi có thể nhờ ông 1 việc được không?"

''Cô cứ nói!"

''Đừng báo cho Tống Dực biết tôi đã tỉnh!"

''Việc này...!"- vị bác sĩ có hơi khó xử, nhưng nhìn thế lực của Tống Dực, ông cũng không dám chống đối.

''Tôi sẽ nhận hết hậu quả, cầu xin bác sĩ!"

''Được rồi! Bây giờ cô cứ nghỉ ngơi đi!"

''Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!"

Vị bác sĩ rời đi, cô liền thở phào, cô muốn xem thử Tống Dực có đến thăm cô không? Cô vẫn muốn nuôi cho mình 1 chút hi vọng, còn về Tống Dương, không biết giờ này Tống Dương đang làm gì ở nhà? Cô biến mất từ hôm qua tới giờ, không thể tổ chức sinh nhật cho con trai được, không biết thằng bé có giận cô không?