Tống Dực Và Nghiên Dương

Chương 7



''Tôi có chút việc, số cháo còn lại cô tự múc ăn đi!"

''Dực!"

Tống Dực nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, hắn đứng trước cửa phòng, hơi thở có chút gấp gáp, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Mỗi khi đứng trước Nghiên Dương, hắn đều để ý đến nụ cười của cô, cũng giống như lúc trước, mỗi ngày đi học, được thấy nụ cười của cô, những nỗi buồn của hắn như được tan biến, từ khi hắn và cô lấy nhau, hắn rất ít khi về nhà, đi sớm về khuya, hắn không còn thấy nụ cười đó nữa, bây giờ nhìn lại nó, hắn cảm thấy hô hấp không thông, lại có chút...ngượng ngùng.

"Tống Dực, mày bị điên rồi!"

Hắn suy nghĩ, lúc ở cạnh Lý Nguyệt hắn không còn vui vẻ như trước nữa, bằng chứng là khi Lý Nguyệt trở về hắn đã không có chút nào gọi là vui mừng cả.

"Không lẽ mình rung động với Nghiên Dương rồi sao?"

Nghiên Dương nhìn theo bóng lưng của Tống Dực rời khỏi phòng bệnh mà trong lòng đau nhói.

''Ngay cả lúc em đau đớn nhất anh cũng không thương hại em, anh chán ghét em như thế sao?"

Cô cẩn thận đặt tô cháo còn chưa ăn hết lên trên bàn, quay người đưa lưng về phía cửa, cô mệt rồi, bây giờ cô chỉ muốn ngủ 1 giấc thật dài, tỉnh lại sẽ không cảm thấy mệt mỏi vì những chuyện này nữa.

Nhớ lại những câu nói của Lý Nguyệt khi nãy, cô suy nghĩ, không lẽ ý của Lý Nguyệt là muốn...cô rời khỏi Tống Dực sao?



...

Thời gian trôi qua, Nghiên Dương cũng đã nằm ở bệnh viện kiểm tra và theo dõi được 1 tuần rồi, cũng sắp đến lúc phải xuất viện.

Tống Dực hàng ngày đều đến chăm sóc cho cô, nhưng nói chăm sóc thì cũng không phải, hắn chỉ đến thăm cô 1 chút, nếu thấy cô không có vấn đề gì liền rời đi đến công ty làm việc, mọi việc chăm sóc cô đều giao lại cho y tá và bác sĩ, đến khi xong việc rồi thì lại đến, sau đó lại đi, cứ lặp lại như vậy, thỉnh thoảng có lúc rảnh rỗi hắn sẽ ở lại 1 chút để tự nguyện đút cô ăn, cô không hiểu, tại sao hắn lại quan tâm cô đến như vậy, có thể...hắn chỉ làm vì trách nhiệm.

''Mẹ!"

''Tiểu Dương?" Nghiên Dương ngạc nhiên, Tống Dương nắm tay dì giúp việc vào phòng bệnh của cô, thằng bé gặp cô đã chạy ào đến ôm chầm lấy cô.

''Con nhớ mẹ lắm! Sao mẹ về lâu thế ạ?"

''Mẹ xin lỗi!" Nghiên Dương không kiềm nén được cơn xúc động, cô xoa đầu con trai

''Sao con lại đến đây? Đáng lẽ giờ này con phải đi học ở trường chứ?"

Dì giúp việc liền lên tiếng.

"Tiểu thiếu gia nói nhớ cô nên tôi đã xin cho cậu ấy nghỉ 1 ngày và dẫn cậu ấy đến đây, cô đừng lo, việc này đã được lão gia và lão phu nhân cho phép rồi ạ!"

''Thật vậy sao? Cảm ơn dì rất nhiều!"



''Hai mẹ con cô cứ trò chuyện với nhau đi ạ, tôi đi rửa trái cây cho hai người!"

Tống Dương xoa bàn tay gầy gò của cô mà xót xa

"Mẹ ơi, khi nào thì mẹ về với con ạ?"

''Sao vậy? Tiểu Dương không thấy vui khi ở cùng ông bà nội sao?"

''Không phải! Ở với ông bà nội rất vui, ông bà còn bày rất nhiều trò chơi cho con, buổi tối ba cũng về ăn cơm cùng con nữa, nhưng gia đình mình lại thiếu vắng mẹ, con cảm thấy rất buồn!"

''Không sao đâu! Con cứ ở đó 1 khoảng thời gian với ông bà đi, khi nào mẹ khỏe mẹ sẽ đến đón con về nhé?"

''Chúng ta không ở đó luôn được ạ?"

Nghiên Dương ngạc nhiên

"Ý con là sao?"

''Thì...các bạn trong lớp nói gia đình các bạn mỗi dịp tết đều sẽ quây quần bên ông bà rất vui, còn con thì không, năm ngoái con chỉ được đón tết với mỗi mình mẹ thôi, con cảm thấy rất cô đơn, cho nên mẹ con mình đến ở chung với ông bà và ba được không mẹ?"