Tổng Giám Đốc 85℃ - Thất Nghiệp Xảo Khắc Lực Chức Nhân

Chương 4



Hôm đó, buổi tiệc từ thiện đã bắt đầu, nhưng Trương Đại Tiết lại đến trễ hơn cả Lý Nhị Địch.

Khi Trương Đại Tiết đến nơi, Lý Nhị Địch đang khiêu vũ mở màn với một cô gái. Cô gái ấy mặc một chiếc váy xòe ngắn màu dạ quang, đi tất trắng và đôi giày trong suốt như pha lê. Phong cách này, nhìn qua cũng biết là bạn tâm giao của Lý Nhị Địch.

Nhìn lại Lý Nhị Địch với nụ cười trên môi, ánh mắt tràn đầy tình cảm, cô đoán đây chắc là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết.

Trương Đại Tiết đang hóa thân thành Sherlock Holmes để nghiên cứu mối quan hệ giữa chồng cô và cô gái kia thì đột nhiên, một khuôn mặt người đàn ông cực kỳ quyến rũ xuất hiện bên cạnh cô.

Người đàn ông đó hỏi cô với vẻ mặt trêu chọc: "Cô Lý, nhìn chồng mình tình tứ khiêu vũ với người phụ nữ khác, cảm giác thế nào?"

Trong lòng Trương Đại Tiết khinh thường, theo lối mòn của tiểu thuyết thì người đàn ông này hoặc là đang thầm yêu Lý Nhị Địch, hoặc là yêu thầm cô thanh mai trúc mã kia. Không dám tự mình lên tiếng, mà chỉ muốn xúi giục cô làm loạn thôi.

Trương Đại Tiết không quan tâm, chỉ nhún vai trả lời: "Người tạo mẫu Cody của họ chắc chắn sẽ bị trừ lương."

Người đàn ông ngẩn ra một lúc, sau đó cười phá lên: "Cô thật sự đặc biệt đấy!"

Trương Đại Tiết càng thêm ngán ngẩm, vội vàng từ chối ba lần: "Đừng, đừng, đừng gọi tôi là đặc biệt. Tổng giám đốc ngang ngược yêu cô bé lau dọn là vì cô ấy đặc biệt; vương gia yêu nhũ mẫu là vì cô ấy đặc biệt. Tôi không phải cô bé lau dọn, cũng không phải nhũ mẫu, tôi là Mary Sue, cảm ơn."

Nghe xong, người đàn ông càng cười ngả nghiêng, gây sự chú ý cho nửa số người trong phòng khiêu vũ và tất nhiên là cả Lý Nhị Địch.

Anh cau mày, cái tên Tăng Bắc Thái này, lúc nào cũng đeo bám những người phụ nữ xung quanh anh như một con ruồi, đuổi mãi cũng không đi. Còn người phụ nữ kia nữa, tại sao lại cười nói vui vẻ với người đàn ông khác như vậy!

Lý Nhị Địch càng nghĩ càng bực, anh ôm eo Sở Liên tiến lại phía Trương Đại Tiết. Chỉ nhìn Tăng Bắc Thái một cái rồi nói ngắn gọn: "Đổi bạn nhảy." Sau đó mạnh mẽ kéo Trương Đại Tiết vào vòng tay mình.

Trương Đại Tiết:…Tôi chỉ đến đây để điểm danh, tại sao lại phải nhảy?

Lý Nhị Địch thì nghiến răng, ghé sát tai cô nói: "Gan cô càng ngày càng lớn nhỉ, dám tán tỉnh người đàn ông khác ngay trước mặt tôi, hả?"

Trương Đại Tiết nghĩ mình phải nói rõ với người đàn ông mắc bệnh tuổi teen này, nếu không, lúc nào cô cũng sẽ bị “gõ đầu” một cách bất ngờ. Cô liền hỏi: "Anh Lý, anh còn nhớ tại sao chúng ta kết hôn không?"

Lý Nhị Địch khinh thường: "Hừ, tất nhiên là vì liên hôn. Đừng nghĩ là tôi có tình yêu gì với cô, tôi chỉ không muốn cô ném mặt mũi..."

Nghe anh ta nói đến chuyện yêu đương là Trương Đại Tiết lại thấy đau đầu, liền nhanh chóng ngắt lời: "Đã biết là liên hôn, vậy anh cũng biết gia đình tôi rất giàu phải không? Vì thế, chúng ta đều là những đại gia, đừng có bày trò "hống hách, ngầu lòi" trước mặt tôi nữa. Anh làm được gì, tôi cũng làm được. Like father, like son."

Lý Nhị Địch vẫn khinh bỉ: "Người phụ nữ này, tôi bóp nát cô cũng như bóp nát con kiến thôi."

Trương Đại Tiết: "…Được rồi, tôi cũng biết anh là lãnh đạo của tổ chức lớn ở Á u Phi gì đó. Tôi luôn thắc mắc: ngay cả phe Đồng Minh và phe Trục có kết làm thông gia cũng không thể khiến ba châu lục hòa hợp thì làm sao anh có thể làm được? Hơn nữa, xã hội này là xã hội pháp trị, ở đâu cũng đang diệt trừ tội phạm. Nếu vì điều này mà anh phải ngồi tù, thì chỉ có thể hát bài "Lệ Nơi Song Sắt" thôi!"

Lý Nhị Địch nghẹn lời, cúi đầu định chiếm lấy đôi môi đỏ mọng khiến anh mê mẩn, nhưng Trương Đại Tiết nhanh chóng đưa tay chặn lại: "Tổng giám đốc, có thể sửa thói quen không cãi được thì mạnh mẽ hôn người khác không? Hôm nay tôi đánh son đẹp lắm, không muốn phải dặm lại đâu, đừng nghĩ đến việc hôn tôi."

Lý Nhị Địch thấy hứng thú, giả vờ hôn lên má cô, nhưng lại bị chặn lại: "Hôm nay tôi trang điểm rất đẹp, đừng phá hỏng."

Anh cười, định hôn tóc cô, nhưng cũng bị ngăn cản: "Tôi bôi khá nhiều sáp vuốt tóc, anh dám hôn thì tôi phục anh luôn."

Anh nháy mắt với cô, nhanh như chớp đặt một nụ hôn lên vai cô: "Vai cô chắc không có gì đâu, phải không?"

Trương Đại Tiết sững lại, rồi thú nhận: "Thật ra tôi có bôi dầu gió xanh."

Khoảnh khắc đó, khuôn mặt Lý Nhị Địch xanh mét, giống y chang màu bánh bao nhân lá dứa cô ăn sáng nay.