Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 22: Không kêu cô đi



Tư Khảm Hàn thấy bóng dáng nhỏ chạy thoăn thoắt, cười cười đi theo sau.

Tư Khảm Hàn trở lại chỗ dành riêng cho anh, nhìn người đàn ông khàn giọng hỏi: "Cô ấy nợ anh bao nhiêu tiền?"

"Năm trăm vạn nhân dân tệ."

"Ừ." Anh gật đầu một cái, ddlqd sau đó lấy tấm séc ghi vài con số "Việc của anh đã xong! Có thể rời đi."

"Vâng, Tư thiếu gia." Người đàn ông dứt lời bước ra ngoài, Hạ Ngưng Âm thấy anh ta biến mất khỏi phòng, nơi này cũng hết bổn phận của cô, nên vội đuổi theo người đàn ông đó, nhưng được hai bước, liền bị Tư Khảm Hàn lớn tiếng quát.

"Đứng lại! Tôi không kêu cô đi!"

Hạ Ngưng Âm thở dài, cung kính nói: "Dạ! Tư thiếu gia, xin hỏi còn gì phân phó sao?"

"Tới đây rót rượu cho chúng tôi!"

"Nhưng là bây giờ khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà." Cô cự tuyệt theo bản năng.

Cứ đùa, hiện tại anh kêu rót rượu, ai biết lát nữa lại biến thành tiếp rượu, cuối cùng thành bồi ngủ? Quá khứ cô cùng mấy cô đồng nghiệp đi theo cấp trên ra ngoài xã giao gặp loại chuyện này như cơm bữa, ddlqd cũng còn may chưa phát sinh trên người cô, nhưng phòng ngừa vẫn hơn, cô chỉ sợ mình không có vận tốt nhiều như vậy.

Tư Khảm Hàn trừng trừng cô "Tới đây!"

"Tôi phải về nhà." Thái độ Hạ Ngưng Âm mềm mỏng, giả vờ van xin trước đôi mắt khí phách của anh.

Hạ Khê Bách nhe răng cười hehe "Hàn, người ta không muốn thì thôi, miễn cưỡng làm chi?"

Hai mắt Hạ Ngưng Âm lập tức sáng ngời như tìm được cứu tinh, gật đầu lia lịa, chỉ là, sau đó Hạ Khê Bách cũng đẩy cô vào chỗ chết.

"Hạ tiểu thư đừng vội cứ uống ba ly đã, trước hãy cạn một ly, uống xong chúng tôi để cô đi, thấy sao? Không tốn thời gian của cô đâu." Lời của anh nói ra, ddlqd hai người bên cạnh nhịp chân hứng thú xem trò vui.

"Anh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm thụt lùi về, thì ra anh cũng đâu tốt lành gì, cô lại mờ mắt bị anh lừa gạt một cách trắng trợn, hiện tại đi không được ở lại chẳng xong.

Nếu lấy tửu lượng của cô uống hết ba ly rượu thì chắn chắc khỏi tìm đường về nhà; còn không uống..., trước mắt ba người đàn ông mặt mỹ nam dạ thú này đời nào thả cô đi dễ dàng.

Thật muốn đem bọn họ ra chém vài nhát, tuy nhiên cô đã đem mình nộp cho Tư Khảm Hàn, nếu không cô nhất định mắng đến cẩu huyết lâm đầu, khóc cha chửi má.

"Uống thì uống!" Cô khinh thường bọn họ, ba người muốn đem cô như thế nào liền như thế đó, cô lười phải chấp nhặt.

Dứt lời, sải bước tới trước mặt Tư Khảm Hàn, lạnh nhạt nói: "Rót rượu!"

Lần đầu tiên Tư Khảm Hàn bị người khác ra lệnh, mắt lạnh chăm chú vào cô, chẳng màng đến sự ấm ức của cô, trên đời này người ra lệnh anh chắc chưa có một ai! Huống chi Hạ Ngưng Âm cô là người anh tùy hứng mua vui, cô càng không có tư cách!

Đối với anh, cô như món đồ chơi, anh thích thì cho cô vui đùa một chút, cô ngược lại coi mình là nhân vật chính.

Xem ra ý tứ của anh còn chưa đủ rõ ràng, nhưng thôi, hôm nay tâm tình của anh đang tốt, không cùng cô so đo, sau này từ từ tính sổ với cô, anh sẽ cho cô biết chọc tới anh là tận đường tuyệt mạng!

Tư Khảm Hàn vẫn chăm chú nhìn cô, giọng điệu hờ hững: "Hai chọn một! Nhanh lên, ddlqd chớ kì kèo mè nheo."

Hạ Ngưng Âm nhìn ra sự khó chịu của anh, không nói thêm gì, tự giác cầm ly rượu uống cạn một hơi.