Tư Khảm Hàn móc bao thuốc lá, chậm rãi lấy một điếu ra châm,mặt không chút thay đổi, từ tốn giải thích hơn mọi khi: “Thuậntiện cho chúng ta lên giường!”
“Anh!” Hạ Ngưng Âm bị lời nói trực tiếp của anh thiếu chút nữa bị sặc, xấu hổ đỏ cả mang tai, cô nuốt từng ngụm nước bọt,nhìn trân trân anh, sắc mặt thản nhiên như nói điều rất bìnhthường, cô tức giận quát tháo: “Anh có thể lịch sự một chútđược không? Nói cũng nên lựa lời mà nói!”
Tư Khảm Hàn mặc kệ cô tiếp tục xem văn kiện, một lát sau mớimở lời: “Người nói không bậy người nghe mới bậy, chúng ta cũng giống nhau thôi.”
Hạ Ngưng Âm bị anh chọc đến giận tím mặt, đi tới trước bànlàm việc chỉ trỏ Tư Khảm Hàn: “Anh thật là mặt dày, ngườibình thường sẽ không như thế.”
“Vậy sao?” Tư Khảm Hàn nghi hoặc nhìn cô, gương mặt khó hiểu,suy nghĩ lại lời mình nói lúc nãy mới bừng tỉnh hiểu ý củacô: “Thuận tiện cho chúng ta lên giường.” Sau đó gương mặt tuấntú quay sang nhìn cô: “Nói như vậy là hơi trực tiếp quá, nhưnglên giường cũng có thể ngủ mà.”
Hạ Ngưng Âm bị anh làm cho hết chỗ nói, tức đến nổi đóa: “Cái này không phải trọng điểm.”