Sau khi Lăng Phong Hạo theo ba hắn về Canada, mọi việc ở Bắc Kinh lại diễn ra bình thường.
"tiểu Thần!! Nghe anh nói được không? Tiểu Thần!!!", Mộ Vỹ Tần thần kinh căng thẳng đuổi theo Liêu Vũ Thần đang bừng bừng lửa giận.
"anh tốt nhất tránh xa tôi ra trước khi tôi giết anh!", Vũ Thần trợn hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình.
"nghe anh giải thích được không? Một lần thôi!", Mộ Vỹ Tần năn nỉ.
"tôi nói gì anh không nghe đúng không? Đàn ông các anh ai cũng vậy! Tôi không thể nào tin anh thêm một lần nào nữa!", Vũ Thần hét lên, đẩy Mộ Vỹ Tần ra xa mình.
"em không phải đàn ông sao?", Mộ Vỹ Tần cười cười.
"anh..", Vũ Thần thành công bị bức cho phát hỏa thực sự, tay phải giơ lên nắm đấm hướng thẳng mặt đối phương.
Mộ Vỹ Tần không né, đứng yên để cậu đánh.
Nhưng nắm tay chưa chạm mặt hắn đã đừng lại. Liêu Vũ Thần hai mắt đỏ ngầu.
"tôi không muốn nhìn thấy anh nữa! Từ bây giờ đến hết đời, kể cả kiếp sau kiếp sau tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Mộ Vỹ Tần tâm bắt đầu hoảng, muốn đưa tay kéo cậu vào lòng, giải thích thật rõ mọi chuyện nhưng...người đã chạy đi mất.
Bởi vì Liêu Vũ Thần từng là một vận động viên điền kinh thi đấu cho Bắc Kinh.
Bởi vì Mộ Vỹ Tần không phải Hoàng Cảnh Du, sức lực không thể mạnh như hắn được.
Vậy nên việc đuổi theo Vũ Thần là rất vất vả.
Mộ Vỹ Tần dùng hết sức bình sinh từ khi còn trong bụng mẹ đến tận bây giờ, toàn lực đuổi theo người đó.
"tiểu Thần!!!"
Đợi khi Mộ Vỹ Tần bắt được cậu thì đã là ba mươi phút sau...
Mộ Vỹ Tần thở hổn hển ôm Vũ Thần không buông.
"buông tôi ra...", Vũ Thần giãy giụa.
"không... Không buông...", Mộ Vỹ Tần vẫn đang hít hà đớp lấy từng ngụm không khí.
Thực chất cậu chỉ cần vung tay liền có thể thoát, nhưng cậu lại không làm vậy... Miệng cứng nhưng lòng mềm...
Liêu Vũ Thần rất giận mình tại sao lại vô dụng như vậy.
"tiểu...tiểu Thần... Nghe anh...nói...hà hà...", vẫn thở không kịp ???
"...."
"anh...anh và cô ta không có quan hệ gì cả! Là....hà hà...là cô ta tới tiếp cận anh! Anh chưa hề động vào cô ta!!! Tin...tin anh..."
"đùi cũng đã để người ta ngồi lên, còn dám nói không có làm gì!", Vũ Thần bốc hỏa, hất mạnh người phía sau ra.
Số là tay hắn trước đó bị chấn thương nhẹ, chỉ vừa mới tháo băng ngày hôm qua. Cũng vì chấn thương đó nên Mộ Vỹ Tần sợ Vũ Thần lo, không có đến gặp. Thế là cả tuần mất dạng, Vũ Thần lo lắng đến nhà hắn tìm, ai ngờ lại thấy cảnh một cô gái sexy đang ngồi trên đùi hắn, tay quàng ra sau cổ hắn, bộ dạng như muốn hôn lên môi hắn.
Vũ Thần vừa thấy liền nổ lửa, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, tay gõ nhẹ lên cửa.
"tiểu Thần?", Mộ Vỹ Tần nhìn thấy cậu liền đứng dậy, chỗ tay đau vô tình bị đụng trúng nên cổ tay bất giác co lại, trùng hợp lại co ngay vào eo cô ả trước mặt....
Liêu Vũ Thần hai mắt sắc lại, bình tĩnh bước đến đối diện với họ.
"đây là ai?", cô nàng dựa vào người Mộ Vỹ Tần, ra sức vuốt ve.
Mộ Vỹ Tần chân trái lùi một bước, ả hụt vào khoảng không ngả ra ghế, hai quả bưởi hạng big size nhô lên chói mắt.
"tôi là ai cô không cần biết, ra ngòai!", Vũ Thần nhìn thẳng vào ả.
"ha... Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi ra ngòai?", ả vẫn chưa biết người trước mặt là ai, vẫn kiêu ngạo hóng hách.
Vũ Thần đơn giản nhìn sang Mộ Vỹ Tần.
"cô im ngay cho tôi!", hắn cau mày trừng ả, sau đó lạnh lùng lướt qua, tay rất tự nhiên ôm eo Vũ Thần "đây là vợ tôi! Giờ thì cút được rồi chứ?"
"Vỹ Tần... Anh đừng dối lòng mình nữa!!", ả nhếch môi "anh ta trông hung như vậy, anh mà yêu anh ta?? Gạt ai chứ?"
"tôi yêu ai cô quản được sao?"
"được! Ba em đã nhắm tới anh, anh không lấy em thì sẽ không yên đâu... Anh yêu!!!", ả bước qua, choàng tay ôm Mộ Vỹ Tần, sẵn tiện nhón chân hôn lên môi hắn một cái, để lại dấu son đỏ thắm.
"bốp", Vũ Thần một tay mạnh bạo lôi ả ra, tặng cho ả một tát rõ mạnh, gần như hằng cả năm ngón tay trên mặt.
"anh!", đầu tiên là kinh hãi, sau đó là điên lên xông tới muốn đánh trả "anh là ai chứ? Dám đánh tôi? Khốn kiếp!!"
Vũ Thần không trả lời, bắt lấy tay khống chế ả, từ từ hạ mi mắt nhìn mụ điên trước mặt mình.
"biến hay muốn tiếp tục bị tát?", Vũ Thần lạnh lùng "tôi không phải nam thần... Sẽ không vì cô là nữ nhân mà nhịn cho qua!"
Ả thấy lưng mình lạnh vô cùng. Đàn ông gì mà hung như vậy?
Sau đó run rẩy chạy đi!
Ngay lập tức Vũ Thần nhìn Mộ Vỹ Tần, trong đáy mắt hiện rõ sự thất vọng. Cuối cùng cũng quay đi.
Mộ Vỹ Tần tim đập liên hồi, lo sợ đuổi theo.
....
"tay anh bị sao?", Vũ Thần khẩn trương.
"tiểu Thần em tin..."
"tôi hỏi tay anh bị sao?", Vũ Thần cáu gắt.
"chấn thương nhẹ thôi! Không sao!", Mộ Vỹ Tần sợ cậu giận, thanh âm nhỏ lại, cả người như con tôm luộc.
"bị khi nào?", cậu nghiêm mặt.
Mộ Vỹ Tần nuốt nước bọt.
"tuần trước..."
"vậy là cả tuần liền trốn tôi?"
"tiểu Thần... Anh..."
"anh bị ngốc à?", Vũ Thần cáu cực kì, quát hắn một cái rõ to.
"đi bệnh viện!", Vũ Thần đỡ hắn dậy, gọi một chiếc taxi.
....
Cùng lúc đó, tại nhà Hoàng Cảnh Du lại mở một cuộc họp gia đình.
Hoàng Lân, Đơn Vân Hoa, Hào Hào cùng hắn và cậu đang nghiêm túc ngồi quanh sofa.
Kể ra thì ba hắn sắp lấy mẹ cậu, cậu Hào Hào đương nhiên sẽ gọi Hoàng Lân là ba dượng, còn hắn sẽ gọi Đơn Vân Hoa là mẹ kế. Quan trọng hơn là cậu phải gọi hắn là anh hai.
Xem như vai vế đã rõ ràng.
"cái gì? Con không đồng ý!", hắn trợ mắt nhìn ba mình.
"con cũng không đồng ý!", cậu cũng lắc đầu phản bác.
"hai đứa cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!", Đơn Vân Hoa nhỏ nhẹ "mẹ và ba tụi con đã bàn bạc, ngày mai cùng chúng ta đi xem mắt!"
"KHÔNG ĐIIIII!!!"
Hai người đồng thanh.
"tại sao?", Hoàng Lân nhíu mày "người ba chọn cho hai con đều là người có trình độ, xinh đẹp, lại lễ phép hơn nữa còn tài giỏi, sau này có thể giúp hai đứa trong việc làm ăn!".
"con không thích! Có chết cũng không đi" hắn xụ mặt.
"con cũng vậy!", cậu nhăn mặt.
"hai đứa này làm sao vậy?", Đơn Vân Hoa nhíu mày khó hiểu "chỉ là xem mắt, không hợp thì thôi, sao phải nghiêm trọng như vậy?"
"hay là hai đứa có người yêu rồi?", Hoàng Lân nheo mắt quan sát.
"....", không ai trả lời.
"vậy là không có?", Đơn Vân Hoa cười "vậy thì cứ đi xem mắt đi! Hai con đẹp trai sóai khí như vậy, lo lắng cái gì chứ!"