Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 197: Trực tiếp khóc thút thít





Lạc Ngạo Thực trầm mặc , không khí càng trở nên im lặng , khi đó cô mới vừa sinh xong , dù cho có ở bên cạnh Lạc Dật , anh cũng không muốn để cô tiếp máu !

Tròng mắt ánh lên ướt át , ý hận nhiều hơn tiếc nuối :"Phát hiện con mình nhiễm bệnh , vì sao anh không tìm em trở về ?!"

". . . . . . Nếu như có em bên cạnh , tình hình sức khỏe của Lạc Dật tốt lên , anh cũng sẽ làm như thế . Nhưng mà , trở lại cũng chỉ uổng công. . . . . ." Hơn nữa chỉ khiến cô ấy gia tăng thương tâm , kích động đứng ngồi không yên .

"Uổng công ?! Chính vì như vậy , cho nên bao nhiêu năm qua anh không hề muốn con nhìn mặt em ?!"

Vũ Nghê đau khổ nhắm mắt , chậm rãi hỏi :"Lạc Ngạo Thực , em hỏi anh , nếu như năm đó em cầu xin anh đừng có ly hôn , liệu anh có thể chấp nhận ?!" Cô thật hối hận bỏ đi , không chút thông minh nhận ra lời nói của bác sĩ . Nếu biết thế này , khi ấy cô đã chịu nhục ở lại Lạc gia vài hôm , sớm muộn cũng sẽ phát hiện con trai còn sống . Có trách , thì nên trách bản thân mình !

Cả phòng làm việc yên tĩnh mấy giây .

". . . . . . Sẽ không , lúc ấy anh vẫn kiên trì nghĩ tới ly hôn !" Anh lớn tiếng trả lời , như thể sợ cô không nghe thấy .

Vũ Nghê mở to đôi mắt , mang theo căm thù hô to :"Em hận anh , rất hận anh . . . . . ."

"Hận thì hận thôi. . . . . ." Cuối cùng vẫn là lựa chọn tổn thương , tình nguyện để cô hận mình , còn hơn cô phải hận bản thân cô

"Là anh hại mẹ con em , là anh , Lạc Ngạo Thực , em quyết định rồi , em phải dẫn Lạc Dật rời khỏi đây , sau đó mang con đi chữa trị , dù có bán cả mạng sống này , cũng cố gắng đổi lại sức khỏe cho con !"

Lạc Ngạo Thực dùng sức kéo lấy cổ tay Vũ Nghê , đè thấp gương mặt quát :"Nếu như dốc hết gia sản có thể trị hết căn bệnh cho Lạc Dật , điều này không phải quá tốt ?! Chỉ là em nên lý trí một chút , không nên để mọi người biết chuyện , anh không muốn con mình bị người khác kỳ thị . Miễn sao em khiến Lạc Dật sống hạnh phúc và vui vẻ , vẫn là điều quan trọng nhất !"

"Bệnh tình của Lạc Dật , ông bà nội của nó cũng biết đúng không ?! Cho nên bọn họ mới không muốn đụng đến Lạc Dật , né tránh nó . . . . ." Càng nghĩ tới , cô càng tỏ ra đau lòng , nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống !

"Lạc Dật là con của chúng ta , chỉ cần chúng ta thương nó là đủ , hiểu chưa ?!" Lạc Ngạo Thực thoáng dùng sức , lần nữa lôi Vũ Nghê ôm vào lòng :"Vì vậy , dù em có hận anh đến cỡ nào , cũng nên nghĩ đến con mình , chấp nhận sống cùng với anh . Nếu em cứ quyết chia lìa , người đau khổ nhất chính là Lạc Dật !"

". . . . . . Vì sao có nhiều bệnh nhân như vậy , lại trúng nhầm con chúng ta . . . vì sao vậy . . . . !"

"Bắt đầu từ bây giờ , không được nhắc tới chuyện này nữa ! Như anh đã nói , chỉ cần chúng ta chú ý một chút , thì thằng bé cũng giống như bao đứa trẻ khác . . . . . . vẫn có thể chơi đùa , vận động . . . . . ."

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên , là đồng sự tiểu Cao gọi tới , cắt đứt bầu không khí sầu bi thảm thương ——

"Chỉ vì muốn bù đắp tội lỗi của chồng mình , cho nên tôi cũng không có gì để nói . . . . . ." Người phụ nữ trong ti vi khóc lóc nức nở , sám hối từng tiếng , cầu xin tha thứ !

Giọng nói dù cho thương tâm đến mấy cũng không thể làm cảm động nữ phát thanh Phó Vũ Nghê.

"Vũ Nghê , đến lượt cô !" Đạo diễn hô một tiếng , hình ảnh lập tức chiếu đến Vũ Nghê.

"Chị chính là người đã giúp đỡ kinh phí cho những đứa trẻ thất học , trong 6 năm qua chị đã thường xuyên quyên góp rất nhiều tiền bạc cho các trường học , quả thật là tấm gương sáng để chúng ta noi theo . Tội lỗi của người chồng kia liệu có đền bù hết được trách nhiệm ?! Không thể , bởi vì sai lầm này đã vô tình hủy hoại những bệnh nhân kia , đã phá vỡ hạnh phúc gia đình họ , dù có đau khổ và lấy làm tiếc nuối , thì cũng không cách nào cứu vãn . Vì vậy rất mong quý vị khán giả đã xem chương trình này , xin hãy nghiêm túc đối với công việc của mình . Nếu chúng ta sơ suất , cũng đủ ảnh hưởng đến người khác , dù cho sau này hối tiếc , đi làm từ thiện giúp đỡ , cũng không cách nào đổi lấy yên tĩnh trong lòng . . . . . ." Càng nói cô càng kích động , thân thể đang giận phát run .

"Vũ Nghê , cô làm sao vậy , ngừng , ngừng , ngừng. . . . . ." Đạo diễn không ngừng kêu to , nhưng mà căn bản không ngăn được cô , lời nói căm phẫn vừa mới kết thúc , lập tức phát sóng trên bảng tin tức.

"Phó Vũ Nghê , cô giở trò quỷ gì ?! Mới vừa rồi cô còn khen ngợi lòng tốt của người ta , vì sao lại biến thành chỉ trích rồi ?! Hơn nữa dáng vẻ của cô bây giờ như muốn đánh người vậy , có biết là mình đang làm gì không ?!" Đứng ở một bên lãnh đạo , tức giận rống to.

"Vũ Nghê , chị bị sao vậy ?!" Những đồng nghiệp bên cạnh quan tâm hỏi thăm

Từ trước đến giờ cô luôn tỉnh táo , không ngờ lại không khống chế nổi , quên mất đang đứng trước trường quay , nước mắt cấp tốc chảy ra ——

Trong nháy mắt , cả trường quay ngơ ngẩn , há hốc mồm ra !

Đạo diễn phản ứng kịp thời , kêu lên :"Tôi không có nói nặng gì , làm sao lại khóc rồi ?! Mau mau ngừng lại !"

"Ư. . . . . ." Tại sao phải ca ngợi chị ta , quyên góp tiền bạc thì đã sao chứ , chỉ có như thế là yên tâm thoải mái rồi sao ?!

Nước mắt khiến mặt cô thấm ướt toàn mascara , trực tiếp truyền tới trong phòng người kia .

"Vũ Nghê , trấn định lại , còn hai mươi giây đồng hồ nữa em phải lên hình rồi !" Lạc Ngạo Thực cầm micro lên , dịu dàng nhắc nhở.

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô khôi phục thần trí , hướng phía mọi người nói lời xin lỗi :"Thật ngại quá , tâm tình hôm nay của tôi không tốt !"

Đúng là cô mất kiểm soát , nhưng mà những lời cô nói không sai . Nếu như người đó có trách nhiệm tốt , thì bi kịch này đâu đã xảy ra !

Thợ trang điểm vội vàng hóa trang lại gương mặt đẫm lệ kia .

Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi đã hoàn tất xong , ống kính lập tức chiếu vào Vũ Nghê , thời gian nhanh đến nỗi khiến người thợ trang điểm chưa kịp chạy vào bên trong , chỉ có thể ngồi xổm xuống trước máy quay .

Gương mặt tỉnh táo hiện tại so với con người lúc nãy y như hai người khác nhau :"Đêm qua do ảnh hưởng của thời tiết , rất nhiều tỉnh thành đã phải chịu nhiều áp lực của trận tuyết . . . . . ."